Đột nhiên ngay lúc đó, Diệt Thiên khẽ thả lỏng bàn tay đang bóp trên cổ Lâm Cửu ra, ngay trước khi sắp ngạt thở, cuối cùng cũng có thể khó khăn hô hấp, thân thể do thiếu dưỡng khí, vội vàng thở hổn hển, khiến lồng ngực Lâm Cửu áp lực đến phát đau.
Vất vả hít thở không khí, hai tay Lâm Cửu nắm chặt lấy tay áo Diệt Thiên, ma đầu hẵng vừa rồi còn nhìn Lâm Cửu lúc này lại như bị tiếng khóc của Tiểu Đoàn Tử hấp dẫn, không nhìn Lâm Cửu nữa, mà quay đầu nhìn Tiểu Đoàn Tử ngồi trong đống y phục cách đó không xa.
Tiểu Đoàn Tử khóc đến tê tâm liệt phế, con mắt to tròn đong đầy những giọt nước trong suốt, vô cùng đáng thương nhìn phụ thân và cha của nó, tựa hồ không hiểu vì sao phụ thân lại muốn tổn thương cha, vì sao cha lại khóc, ngay cả đến nó cũng cảm thấy thương tâm theo.
“Phụ thân… cha… oa oa oa…”
Tiểu Đoàn Tử ngồi dưới đất bất lực mà khóc, đầu tiên là nó nhìn về phía Diệt Thiên đang quay đầu lại nhìn nó, muốn từ trong mắt Diệt Thiên thấy được ấm áp và sủng ái trước kia, chẳng qua phụ thân lại không hề phản ứng, như vậy khiến Tiểu Đoàn Tử càng thương tâm hơn.
Thoạt nhìn giống như là phụ thân không muốn nó nữa, Tiểu Đoàn Tử thương tâm nhìn Lâm Cửu, thanh âm trẻ thơ khóc gọi: “Ch…cha…”
Vươn tay về phía Lâm Cửu, Tiểu Đoàn Tử muốn được Lâm Cửu ôm một cái, nó muốn được cha ôm, giống như vừa nãy cha ôm nó trong lòng, nhưng vì sao cha chỉ nhìn nó mà không đi qua?
Phải chăng là cha và phụ thân đều không muốn nó nữa?
Tiểu Đoàn Tử khóc như mưa, vừa thương tâm vừa tức giận, tiếng khóc càng lúc càng lớn, mãi đến khi tất cả mọi người xung quanh đều chịu không nổi, bị tiếng khóc đâm vào màng tai và ngực đau đớn không thôi.
“A…” Hoàng Phủ Thiên Hạ muốn dùng tay che lỗ tai lại, thế nhưng hai tay bị trói chặt vào cây cột phía sau, nữ tử đau đớn kêu lên, tóc tai tán loạn cực kì đáng sợ.
Trần Khôi khẽ nhíu nhíu mày, mặc dù có chút khó chịu, nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Đám người Hoàng Phủ Thiên Niên và Tây Sa Thương Hải còn đang khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc này lại không hẹn mà cùng nhíu mày, tiếng khóc của Tiểu Đoàn Tử cắt đứt cử động của Diệt Thiên đã cứu Lâm Cửu một mạng, có điều tiếng khóc của Tiểu Đoàn Tử lợi hại như vậy, chỉ sợ sẽ hấp dẫn lực chú ý của Diệt Thiên qua.
Nhưng mà Tiểu Đoàn Tử không hổ là hài tử của Chí Thiện Bạch Liên và U Minh Hắc Liên, tuổi còn nhỏ đã có bản lĩnh cao cường trời sinh, một tiếng khóc đã đủ đánh ngã đống người.
Lâm Cửu mới cởi trói cho Tiểu Đoàn Tử thoát khỏi sự trói buộc của kim liên, vì vậy lúc này, lực lượng không tính là quá mạnh trên người Tiểu Đoàn Tử cũng có thể phóng thích.
Tính công kích từ tiếng khóc của Tiểu Đoàn Tử khiến Diệt Thiên khẽ nhíu nhíu mày, trong tròng mắt đỏ tươi xuất hiện chút rung động.
Trong lòng Lâm Cửu lúc này lại chỉ có sợ hãi, y sợ Diệt Thiên bị Tiểu Đoàn Tử hấp dẫn qua đó, y càng sợ Diệt Thiên sẽ làm chuyện gì đó với Tiểu Đoàn Tử, Diệt Thiên từ từ buông lỏng bàn tay chế trụ yết hầu y ra, nam nhân có thể hô hấp còn chưa hít ngụm khí, đã vội vàng hô: “An Chi! Đừng khóc nữa, mau ngừng khóc, nghe cha nói, đừng khóc nữa…”
Mặc dù so với tiếng khóc của hài tử thì thanh âm của Lâm Cửu có thể tính là cực kì bé nhỏ, nhưng Tiểu Đoàn Tử tựa hồ là trời sinh đã tương đối mẫn cảm với thanh âm của phụ thân, giống như nghe thấy được thanh âm của Lâm Cửu, Tiểu Đoàn Tử từ từ hạ thấp tiếng khóc, vô cùng đáng thương nhìn Lâm Cửu.
“An Chi, ngoan, cha… cha ở đây, cục cưng ngoan đừng khóc a, cha lập tức… lập tức qua đó ôm con, đừng khóc, ngoan…” Cố gắng bày ra một nụ cười để Tiểu Đoàn Tử an tâm, Lâm Cửu gắt gao túm chặt lấy tay áo Diệt Thiên, Diệt Thiên đã hoàn toàn buông lỏng bàn tay trên cổ Lâm Cửu, nam nhân vô lực lập tức ngã soài lên nền đất.
Nghe thấy lời Lâm Cửu nói, Tiểu Đoàn Tử ngừng khóc, nhưng vẫn nghẹn ngào ngồi nguyên chỗ cũ, bàn tay nhỏ bé lau lau nước mắt, cực kì uỷ khuất.
Đột nhiên thấy phụ thân đi về phía này, Tiểu Đoàn Tử uỷ khuất nhìn Diệt Thiên, nghẹn ngào hô: “Phụ thân… phụ thân… ôm”
Xoay người, Diệt Thiên bước một bước về phía Tiểu Đoàn Tử, khi chuẩn bị bước bước thứ hai lại phát hiện trường tụ của mình bị người túm chặt, lực đạo rất lớn, cư nhiên khiến ma đầu nhất thời nửa khắc không thể thoát ra.
“Diệt Thiên… đừng qua đó, ngươi có nghe thấy không! Ngươi không thể qua đó, nó là An Chi, hài tử của ngươi… ngươi không thể qua đó, không thể…” Đôi môi run rẩy, Lâm Cửu gắt gao túm chặt lấy tay áo của Diệt Thiên không chịu bỏ ra, y sợ, y sợ Diệt Thiên sẽ trong tình trạng hồn nhiên không biết gì này làm ra chuyện gì thương tổn đến hài tử của bọn y.
“Diệt Thiên, ta biết, ta biết ngươi có thể nghe thấy tiếng của ta, ta biết ngươi cũng không quên ta, ta van ngươi… van ngươi mau mau tỉnh lại được không?” Lâm Cửu vẫn túm chặt tay áo Diệt Thiên, nam nhân cố gắng ôm lấy Diệt Thiên, chẳng qua mỗi lần Lâm Cửu muốn buông tay áo Diệt Thiên ra thì Diệt Thiên lại tiến thêm về phía trước, Lâm Cửu bất đắc dĩ túm chặt ống tay áo ma đầu không thả lỏng ra chút nào.
Nếu Diệt Thiên làm ra chuyện gì với hài tử của bọn y…
Không, chuyện như vậy, y đến cả nghĩ cũng không dám, đầu óc Lâm Cửu trở nên hỗn độn, lúc này ý nghĩ duy nhất chính là không thể để Diệt Thiên tới gần An Chi, mặc kệ là có phát sinh chuyện gì.
“Diệt Thiên…” Hoàng Phủ Thiên Niên lên tiếng, không biết phải nói gì, bất lực như vậy, nghèo nàn từ ngữ như vậy, bất đắc dĩ như vậy.
Chỉ có thể đứng ngoài pháp trận theo dõi tất cả những gì phát sinh bên trong mà bất lực, mở mắt trừng trừng nhìn Lâm Cửu thiếu chút nữa bị Diệt Thiên bóp chết, lúc này khoé miệng nam tử vẫn còn vương máu kia lại gắt gao túm áo Diệt Thiên, sợ hãi và đau đớn trong mắt dường như đang lên án cho số phận vì sao lại tàn nhẫn như vậy.
Hoàng Phủ Thiên Niên siết chặt nắm tay, kiên quyết nhắm mắt xoay người sang chỗ khác, bước ra khỏi ngôi miếu đổ nát, rồi trầm giọng nói: “Các ngươi thủ tại chỗ này, ta đi tìm Hoa Tư và Nghiệp Hoả!”
“…Dù có tìm được bọn họ đến, thì có tác dụng sao?” Tây Sa Thương Hải không muốn nói, nếu chờ Hoa Tư và Nghiệp Hoả trở về, đến khi đó liệu những người trong pháp trận này có còn sống nữa hay không đây?
Hài tử của Lâm Cửu, Lâm Cửu… còn sống hay không?
Đau đớn đến cực điểm liền thành chết lặng, tức giận của Tây Sa Thương Hải không thể phát tiết, lại còn phải mở trừng trừng mắt nhìn vào trong pháp trận hai nam nhân có số phận gút mắt yêu thương nhau nhưng lúc này lại phải đối mặt với tương tàn.
Tuyệt vọng… chẳng lẽ lại tái diễn lại một hồi luân hồi và bi kịch nghìn năm trước sao?
“Mặc kệ có tác dụng hay không, ta vẫn phải tìm bọn họ trở về…” Mang theo ngữ khí kiên định, Hoàng Phủ Thiên Niên siết chặt song quyền triệu ra Kim Long, nhảy lên Kim Long rồi nhanh chóng rời khỏi ngôi miếu đổ nát.
Dù sao vẫn không thể… cứ mặc kệ mở trừng mắt chờ đợi tuyệt vọng tới.
…
…
Tuyệt vọng?
Có lẽ, đây là tư vị của tuyệt vong ha.
Giờ khắc này, lại có ai có thể lĩnh hội được sâu sắc hơn Lâm Cửu chứ?
Nước mắt sớm đã cạn, nhưng bản thân vẫn không có cách nào lay tỉnh Diệt Thiên dù chỉ nửa phần, Lâm Cửu vẫn túm chặt lấy trường tụ của Diệt Thiên không chịu buông, mỗi khi Diệt Thiên tiến lên phía trước, Lâm Cửu đều dùng hết khí lực toàn thân kéo lại ma đầu không cho Diệt Thiên tiếp tục tới gần hài tử của bọn y, bàn tay túm chặt y tụ các đốt đã trắng bệnh ra rồi.
Nhưng nam nhân đang từ từ mất đi sinh mệnh, đối mặt với ma đầu cường đại nhất thế gian thế mà vẫn ngoan cố dị thường, có vài lần Diệt Thiên muốn tiến lên phía trước đều bị Lâm Cửu không lấy khí lực từ đâu ra kéo lại.
Chẳng qua, Lâm Cửu có thể kéo được Diệt Thiên cả đời sao?
Ma đầu nhẹ nhàng lắc lắc trường tụ, muốn thoát khởi nam nhân này, nhưng Lâm Cửu vẫn bất động như cũ không chịu thả ra, ngón tay chế trụ tay áo Diệt Thiên đã sắp đâm vào thịt trong lòng bàn tay, chảy ra chút máu.
Không thể thả ra, một chút cũng không được.
Mà tiếp theo, ma đầu không mềm nhẹ như vậy nữa, ngoan tuyệt tàn nhẫn không mang theo chút do sự mà dùng sức giằng ra, trong không khí chỉ nghe thấy một tiếng vải bị xé rách thanh thuý, trực tiếp mà tàn nhẫn như xé nát trái tim người ta.
“Xoẹt ——” một tiếng, Lâm Cửu gắt gao túm lấy ma đầu cư nhiên xé rách tay áo Diệt Thiên, cả người bị khí lực của Lâm Cửu đẩy văng ra, như con búp bê thuỷ tinh bị vứt bỏ ném mạnh về phía mặt đất lạnh lẽo, nặng nề ngã trên mặt đất vỡ thành từng mảnh nhỏ, máu tươi từ khoé miệng chảy ra rực rỡ như thuốc nhuộm nhiễm đỏ đoá đoá bạch liên trong pháp trận, đâm nhói người bên ngoài.
“Diệt Thiên —— ta giết ngươi——” Gân xanh nổi lên, Tây Sa Thương Hải lại một lần nữa lao vào pháp trận, địa ngục Long thái tử vội vã chạy tới phía sau Tây Sa Thương Hải bổ tay xuống đánh cho nam nhân hôn mê bất tỉnh.
“Xin lỗi…” Trên mặt lộ vẻ áy náy, ôm Tây Sa Thương Hải ngã vào lòng, địa ngục Long thái tử than nhẹ một tiếng nhìn mấy người bên trong pháp trận, cho dù sau khi Tây Sa Thương Hải tỉnh lại có mắng hắn, hắn cũng không thể để nam nhân này tận mắt chứng kiến bi kịch sẽ phát sinh bên trong pháp trận.
Nếu như tận mắt nhìn thấy bi kịch như vậy, chỉ sợ Tây Sa Thương Hải sẽ không thể nào chịu nổi.
Nếu thực sự bất lực… không bằng cứ hôn mê chờ đợi kết quả khi tỉnh lại, chí ít, đau đớn sẽ giảm bớt một chút.