Bốn người trong miếu, hai người bị trói chặt vào cột, hai người bị nhốt trong pháp trận.
Trong tiếng lá cây xào xạc lay động, thi thoảng lại truyền tới giọng hát ôn nhu của một người nam nhân.
“Gió không thổi, cây không rung, chim cũng không hót, bảo bảo ngoan buồn ngủ, đôi mắt nhắm thật chặt…” Nhẹ nhàng dùng xiêm y bọc lấy Tiểu Đoàn Tử trong lòng, giúp An Chi che đi bạch quang chói mắt của pháp trận, Lâm Cửu ôm hài tử vào lòng nhẹ nhàng đong đưa, đồng thời ôn nhu hát một khúc nhạc thiếu nhi bên tai Tiểu Đoàn Tử.
Tiếng ca của phụ thân ôn nhu và trong như dòng suối róc rách, Tiểu Đoàn Tử trước mới còn đang mở to mắt nhanh chóng từ từ nhắm lại trong tiếng ca ôn nhu mà thoải mái của phụ thân, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, thuỵ liên say sưa ngọt ngào, hàng lông mi thạt dài như hai phiến quạt in bóng lại trên gương mặt trẵng nõn mập mạp.
Nhìn Tiểu Đoàn Tử dần dần chìm vào giấc ngủ, Lâm Cửu cũng từ từ dừng lại tiếng ca, dùng y phục bọc kĩ Tiểu Đoàn Tử lại, rồi che ánh sáng bên ngoài, không để Tiểu Đoàn Tử cảm thấy khó chịu.
“Nó… tên là gì?” Thanh âm nữ nhân đột nhiên vang lên, Hoàng Phủ Thiên Hạ trợn tròn mắt nhìn chăm chăm vào hài tử vừa nãy còn om sòm ầm ĩ giờ đã được Lâm Cửu dỗ ngủ, vẫn nhìn không nói gì, đến tận khi Tiểu Đoàn Tử trong lòng Lâm Cửu tiến vào mộng đẹp ngọt ngào mới nhỏ giọng lên tiếng.
Nghe ra, thật giống như Hoàng Phủ Thiên Hạ sợ đánh thức Tiểu Đoàn Tử dậy vậy.
Lâm Cửu cúi đầu nhìn hài tử trong lòng, khóe miệng khẽ cong lên ý cười nhàn nhạt, độ cong thật hạnh phúc, thật thoả mãn, ôn nhu nói: “Lâm Nhàn, tự An Chi, Diệt Thiên mong muốn hài tử này có thể lớn lên trong bình an, hạnh phúc.”
“Ha ha ——” Hoàng Phủ Thiên Hạ khẽ cười, trong tiếng cười này lại lộ ra vài phần cô đơn.
“Nam nhân cùng nam nhân… sao có thể có hài tử chứ?” Tựa như đang tự hỏi mình một vấn đề, Hoàng Phủ Thiên Hạ cũng không chờ mong bất luận kẻ nào sẽ trả lời câu hỏi này, nàng chỉ cảm thấy hơi kì quái mà thôi, nhưng nếu hai người phụ thân của hài tử không phải người thường, thì toàn bộ lại có vẻ trở nên hợp lẽ.
“Hài tử, rất đáng yêu.” Hai mắt vô thần như trống rỗng, Hoàng Phủ Thiên Hạ nhìn không tiêu cự vào nền đất xám tro, thì thào tự nói, “Hài tử… ha ha… hài tử… ta cũng có hài tử, ta cũng có! Ta… ta có hài tử của Diệt Thiên, đúng rồi, kì thực ta cũng có, hài tử đó đang ngủ ở nhà, rất xinh đẹp đó.”
“Hài tử, hài tử ngoan, biết không? Đó là hài tử Diệt Thiên lưu cho ta, hắn còn nói muốn giao cả thiên hạ này cho ta nữa, ta mới là vương của thiên hạ này, ta là nữ vương! Hài tử của ta là thái tử, tương lai cũng là vương của thiên hạ này.” Hoàng Phủ Thiên Hạ nhỏ giọng bật cười, vừa cười vừa nói ra những lời chẳng hiểu ra sao, đã phát điên hoàn toàn rồi.
“Diệt Thiên… hắn không muốn giết ta, hắn chỉ cảm thấy ta ở Trung Thiên Quốc quá mệt mỏi rồi, cho nên mới nghĩ cách muốn mang ta đi, đúng không? Nhất định là như vậy, chỉ có ta mới xứng đôi với hắn, chỉ có hắn mới xứng với ta, ha ha ha…”
Lâm Cửu nhìn nữ nhân, cúi đầu không nói thêm gì.
Hoàng Phủ Thiên Hạ biến thành bộ dáng như ngày hôm nay, không biết nên trách ai, đến cái dạng điên điên khùng khùng này, tính ra có lẽ cùng bởi Lâm Cửu giữa đường chen chân ha.
Nhưng sự xuất hiện lúc này của Lâm Cửu, cũng xem như là kết quả hồi đó Hoàng Phủ Thiên Hạ hại chết Lâm Cửu trước kia, thiện ác chung quy đều có báo, Hoàng Phủ Thiên Hạ từng hại chết không ít người, hôm nay bản thân cũng trở nên điên điên khùng khùng, xem như đã nhận báo ứng.
“Nữ nhân điên, phiền chết được!” Trần Khôi lạnh lùng hừ một câu, có vẻ có chút chán ghét ngôn ngữ điên loạn của Hoàng Phủ Thiên Hạ.
“A, Diệt Thiên… ngươi đã đến rồi, ngươi đã đến rồi đúng không?! Ta đã biết ngươi sẽ trở về đón ta mà! Ha ha ha… vì ngươi, chuyện gì ta cũng nguyện ý làm, ta sẽ giết phụ hoàng ta, giết mẫu hậu ta, giết Hoàng Phủ Thiên Niên, giết tất cả mọi người… van cầu ngươi, đừng rời bỏ ta, mau! Mau dẫn ta trở về a!” Đột nhiên Hoàng Phủ Thiên Hạ gào lên, thân thể bị trói chặt ra sức giãy dụa, tóc cũng xoã tung ra, rơi tán loạn trên vai, hai mắt nhìn chằm chằm bên ngoài pháp trận, vừa khóc vừa cười la lên.
“Ngô…” Tiếng gào thét của Hoàng Phủ Thiên Hạ đánh thức Tiểu Đoàn Tử vất vả lắm Lâm Cửu mới dỗ ngủ được, bàn tay nhỏ bé dụi dụi mắt, Tiểu Đoàn Tử còn chưa thanh tỉnh hoàn toàn nửa mơ nửa tỉnh nỉ non: “Ch… cha…”
Diệt Thiên… Lâm Cửu khẽ nhíu nhíu mày.
“An Chi ngoan, hảo hảo ngủ.” Ngồi dưới đất, Lâm Cửu nhanh chóng đặt hài tử lên đùi, mình thì kéo một miếng góc áo sạch vo lại nhét vào lỗ tai Tiểu Đoàn Tử, cố gắng không để hài tử nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, sau khi dùng vài mềm bịt lỗ tai An Chi lại, Lâm Cửu ngẩng đầu nhìn ra ngoài miếu.
Một tiếng long ngâm từ trên bầu trời truyền đến, cho dù không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, Lâm Cửu vẫn có thể đoán ra là ai tới.
Còn có thể là ai đây? Ngoài trừ tên ma đầu kia, ai có thể khiến tâm y đập loạn không thể khống chế, ngoại trừ ma đầu kia ra, ai có thể khiến y dù không nhìn thấy mà vẫn có thể cảm giác được rõ ràng như vậy?
Diệt Thiên, cuối cùng vẫn tới, đúng như Trần Khôi dự đoán, Diệt Thiên không buông được Lâm Cửu, không thể mặc kệ hài tử.
Trong thế giới này luôn có hai người tác động được đến trái tim Diệt Thiên, cho dù Diệt Thiên là đại ma đầu, cho dù đại ma đầu này có thể không thèm chớp mắt dùng thủ đoạn tàn khốc giết chết hàng nghìn hàng vạn người, thì đại ma đầu này cũng có những thứ mà y cần bảo hộ.
Tiếng bước chân vội vàng vang lên cách đó không xa, khí tức quen thuộc phả ngay trước mặt…
Lâm Cửu ngẩng đầu lên, thấy thân ảnh quen thuộc đó, hắc y, cùng với mái tóc dài màu bạc chưa khôi phục lại màu ban đầu.
“Diệt Thiên, đừng tới gần pháp trận này! Pháp trận này rất nguy hiểm…” Trước khi Diệt Thiên tới gần pháp trận, Lâm Cửu đã lớn tiếng hô lên, không muốn để Diệt Thiên mạo hiểm, càng sợ Diệt Thiên cũng như y bị nhốt trong pháp trận không thể ra ngoài.
…
…
Diệt Thiên, Hoàng Phủ Thiên Niên, Tây Sa Thương Hải cùng với địa ngục Long thái tử, khi cùng nhau tới ngôi miếu hoang bên ngoài thiên đế thành Trung Thiên Quốc, đều không ngoại lệ nhìn thấy ánh sáng lóng lánh của pháp trận, càng nhìn thấy Lâm Cửu và hài tử trong lòng y bị nhốt bên trong.
Pháp trận, khí tức thuộc về Chí Thiện, nhưng vì sao lại xuất hiện ở đây, lại còn nhốt Lâm Cửu bên trong?
Trong nháy mắt, Diệt Thiên ngừng cước bộ đứng ngoài miếu, lông mày nhíu chặt lại, giống như dãy núi nhấp nhô, để lộ ra nghi hoặc và lo lắng trong nội tâm ma đầu.
Không phải hắn không cảm nhận được thương tổn pháp trận gây ra cho Lâm Cửu, từ rất xa Diệt Thiên đã phát hiện sinh mệnh của Lâm Cửu đang bị bạch liên pháp trận từng chút từng chút hấp thụ, càng khiến Diệt Thiên lo lắng là vì sao pháp trận này lại tồn tại, nếu đây là thứ Chí Thiện trước kia lưu lại, như vậy thì vì sao Chí Thiện phải làm như vậy chứ?
Nam nhân kia, từ trước tới giờ chưa từng làm chuyện gì vô nghĩa…
“Tiểu Cửu…” Diệt Thiên cau mày đứng ngoài cửa, hắn mới chỉ rời đi có một thời gian ngắn thôi, vậy mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy .
“Ta không sao, An Chi cũng khoẻ.” Lâm Cửu mỉm cười, không muốn khiến Diệt Thiên lo lắng.
Hai người nhìn nhau, bon họ giờ đây không cần dùng nhiều ngôn ngữ mà vẫn có thể từ trong ánh mắt đối phương thấy được sự lo lắng và quan tâm, lúc này đây, lo lắng không thể nói ra lại khiến hai nam nhân không thể rời khỏi tầm mắt của nhau.
Tất cả thứ này, người ngoài đều không thể chen chân vào được.
Tây Sa Thương Hải lần thứ hai trở lại nhân gian vẫn đứng phía sau, khi nhìn thấy Lâm Cửu trong lòng y có chút buồn vô cớ, dù y có lo lắng đến mức nào, Lâm Cửu cũng sẽ không liếc nhìn y một cái.
Trong mắt nam nhân kia, mặc kệ là trước kia hay hiện tại, thuỷ chung đều chỉ có một mình Diệt Thiên mà thôi.
Thần sắc Tây Sa Thương Hải có chút phiền muộn, khi nhìn thấy Lâm Cửu và Diệt Thiên trao cho nhau ánh mắt thâm tình, y chỉ có thể an tĩnh đứng một bên, có lẽ tới hôm nay, nhìn thấy hài tử Lâm Cửu ôm trong lòng, y cũng có thể hoàn toàn buông tay.
Không ai nói cho Tây Sa Thương Hải hài tử kia là của ai, Tây Sa Thương Hải chỉ cần liếc qua một cái, là liền biết rõ tất cả.
Nhìn thấy Lâm Cửu, y cũng hoàn thành tâm nguyện của mình, chẳng qua Tây Sa Thương Hải có một nguyện vọng cuối cùng, đó chính là không muốn thấy Lâm Cửu bị thương lần nữa.
Tâm tình tương đồng, có lẽ Hoàng Phủ Thiên Niên đứng bên cạnh cũng là như vậy.
Trong nháy mắt tỉnh ngộ ra, hoàn toàn buông tay, chỉ còn lại lời chúc phúc chân thành, có những người không phải của bọn họ, thì thực sự không phải, cứ chấp nhất chỉ thêm đau khổ mà thôi.
Mà khi bọn họ buông tay mới đột nhiên phát hiện, thực ra khi quyết định buông tay cũng không quá khó khăn như vậy, trước kia khó buông, chẳng qua chỉ là tự ràng buộc chính mình.
Khó có thể buông, là không dám trực tiếp nhìn thẳng vào thất bại của mình.
Mà đây, vừa vặn cũng là điều mà Trần Khôi và Hoàng Phủ Thiên Hạ không thể làm được, người trước là yêu quá sâu thế cho nên đánh mất chính mình, người sau căn bản chỉ yêu bản thân, không muốn đối mặt với thất bại, chỉ sống trong mộng, chấp niệm thành ma, cuối cùng phát điên.