Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 235: Xé mở sự thật




Chỉ cần chống đỡ qua ba ngày là được rồi…

Vân Nhiễm thở dài cúi đầu nhìn chăm chăm vào nam tử trẻ tuổi trong lòng, thương thế của Mặc Viêm quá nặng, còn nghiêm trọng hơn cả lần trước nữa, thời gian ba ngày có thể rất ngắn, cũng có thể rất dài.

Đối với Vân Nhiễm mà nói, thời gian ba ngày quả thực là rất dài rất dài, y còn phải thời thời khắc khắc coi sóc thương thế của Mặc Viêm xem xem có biến hoá gì hay không.

Điều may mắn duy nhất có lẽ chính là Diệt Thiên không hạ lệnh chém giết bọn họ, nhưng lại gây khó khăn muốn bọn họ ở đây vượt qua ba ngày này.

Ở đây không có nước cũng chẳng có thức ăn, tới đêm thì nhiệt độ sẽ giảm xuống rất nhiều, nếu như chỉ có một mình Vân Nhiễm thì vẫn có thể dễ dàng vượt qua, nhưng Mặc Viêm thân mang trọng thương khó mà qua nổi mấy trắc trở thường ngày không để mắt tới này.

Vân Nhiễm lo cho Mặc Viêm, nhưng y không ngờ tới trước khi cái đói cái khát và lạnh giá đến tập kích, y lại phải đối mặt với một vấn đề khó khăn nhất.

Ngay sau khi Diệt Thiên rời đi không lâu, Vân Nhiễm cảm thấy nhiệt độ cơ thể Mặc Viêm càng lúc càng cao, cao đến mức không còn giống người bình thường nữa, Vân Nhiễm đưa tay sờ vào trán Mặc Viêm, mu bàn tay lập tức bị nhiệt độ trên trán Mặc Viêm đâm đến, thật nóng.

“Sao lại nóng như vậy…” Vân Nhiễm vội vàng đặt Mặc Viêm lên mặt đất, đưa tay bắt mạch cho nam nhân, chân khí trong cơ thể Mặc Viêm điên cuồng mà tán loạn, cứ như con mãnh thú điên cuồng không có lí trí, gầm rống, gần như nhảy ra chấn động đến Vân Nhiễm.

Thực kì quái, nếu chân khí cứ tiếp tục điên cuồng tán loạn như vậy, liệu mặc viêm có nổ tung không?

Vân Nhiễm lòng nóng như lửa, tình huống như vậy y chưa bao giờ gặp qua, nam nhân chỉ đành lựa chọn phương pháp trực tiếp nhất là vận công giúp Mặc Viêm điều tức chân khí, lúc hai tay y chạm vào ngực Mặc Viêm không khỏi cảm thấy khẩn trương mà run lên lẩy bẩy.

Không thể có chuyện, nghìn vạn lần không thể có chuyện, đã thoát khỏi một lần tử kiếp lúc này đây không thể cứ như vậy mà buông xuôi.

“Mặc Viêm, ngươi có thể nghe thấy ta nói không?” Từng giọt mồ hôi từ trên trán Vân Nhiễm rỏ xuống, Mặc Viêm đột nhiên nghiến chặt hàm răng phát ra những tiếng “tê tê” rợn người, cả người ưỡn lên như phải chịu nỗi thống khổ cùng cực, cổ họng bắt đầu tràn ra những âm thanh kì quái.

“Ngạch — ngô —”

Na ná như âm thanh kiềm chế giãy dụa của người, lại hơi na ná tiếng gầm gừ của dã thú bị thương.

“Mặc Viêm…” Cảm giác thúc thủ vô sách này khiến cả người Vân Nhiễm khó chịu, nhìn Mặc Viêm giãy dụa trên mặt đất, nam nhân chỉ có thể cố sức ôm lấy Mặc Viêm để Mặc Viêm không vì dãy dụa mà làm bung vết thương y vừa băng bó cho hắn, để tránh thương thế nặng thêm.

Nhưng chuyện xảy ra tiếp sau đó khiến Vân Nhiễm mục trừng khẩu ngốc, những vị trí được Vân Nhiễm băng bó trên người Mặc Viêm bắt đầu toác ra, y phục cũng bị xé rách, bên dưới lớp huyết nhục đỏ tươi cuồn cuồn lên thứ gì đó như da lông dã thú, từng chút từng chút bại lộ ra ngay trước mắt Vân Nhiễm.

“Đây là ——”

Nhìn mọi thứ phát sinh trước mắt, Vân Nhiễm không khỏi ngồi xê lùi về phía sau, vết thương vốn huyết nhục mơ hồ của Mặc Viêm nhanh chóng lão hoá tuột ra như con rắn lột da thay đổi một bộ mới, nhưng máu thịt da dả mới lại là thân thể của dã thú, mãi đến cuối cùng, Mặc Viêm mà Vân Nhiễm vẫn quen thuộc, người này đã hoàn toàn biến thành một con dã thú lớn hơn cả hắc báo, một đôi tai xù cùng với chiếc đuôi rơi trên mặt đất, gợi lại cho Vân Nhiễm một sự sợ hãi không muốn nhớ đến nào đó.

Sao lại có thể như vậy, sao có thể, sao lại là hắn!

Vân Nhiễm nhịn không được lấy tay bưng kín miệng mình, cả người run lên bần bật, Mặc Viêm…nam tử trẻ tuổi này, nam tử trẻ tuổi ở chung mấy tháng với y này cư nhiên lại là con dã thú đã thi bạo y trong rừng cây.

Vân Nhiễm luôn luôn lãnh tính thoáng cái trở nên mơ màng, ngốc nghếch.

Thảo nào, thảo nào hồi Mặc Viêm nhìn thấy y ở Vọng Nguyệt Sơn lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc như vậy, thảo nào Mặc Viêm lại hiểu rõ Lâm Cửu như vậy, thảo nào Mặc Viêm lại liều mạng muốn cứu thoát Lâm Cửu như thế.

Nguyên nhân, đã bày ra ngay trước mặt Vân Nhiễm.

Mặc Viêm chính là con tiểu thối miêu vẫn ở bên cạnh Lâm Cửu, là con dã thú đã từng làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy với y trong rừng.

Vân Nhiễm không có cách nào để ngay lập tức tiếp thu được sự thực này, sự sợ hãi lưu lại trong đầu khiến Vân Nhiễm không muốn tới gần Mặc Viêm, Vân Nhiễm ngồi xa xa trên mặt đất, giọt nước mắt không rõ tư vị gì theo khoé mắt chảy xuống, có vài phần châm chọc, cũng có vài phần bi ai.

Y cư nhiên lại có hảo cảm với một nam nhân đã từng thương tổn mình sâu sắc.

Mặc Viêm lừa y lâu như vậy, thế mà cái gì y cũng không biết, cái gì cũng không rõ, giống như một thằng ngốc vô tri.

Nhịn không được dùng tay bưng kín mặt mình, sự tình quá bất ngờ khiến Vân Nhiễm trở nên thất hồn lạc phách, trong lòng ngũ vị tạp bình, trăm ngàn tư vị khó mà nói rõ.

Y cảm thấy bản thân bị lừa, vừa ngốc, vừa đần, vừa đáng thương đến khôi hài.

Vân Nhiễm cách rất xa, một mình cuộn người trong góc liếm vết thương cho mình, dùng thời gian để bình phục nỗi khiếp sợ và đau đớn trong lòng y.





“Ngô ngô ——” Dã thú nằm trên mặt đất phát ra tiếng gầm gừ đau đớn, mặc dù Mặc Viêm đã sử dụng việc lột da để thoát khỏi phần lớn đau đớn trên người, nhưng thương tích bên trong thì không cách nào thoát khỏi.

Mặc Viêm là thú vương, là dã thú sở hữu sức sống cường đại, nhưng mà lúc thương thế nặng đến một trình độ nào đó thì nam tử trẻ tuổi này cũng sẽ không tránh khỏi cái chết.

Thanh âm thống khổ gián đoạn của Mặc Viêm vẫn luôn quanh quẩn bên tai Vân Nhiễm chưa từng rời đi.

Muốn lạnh lùng nhìn Mặc Viêm, nhìn nam tử đã từng thương tổn y lừa gạt y này chết ngay trước mặt mình, hay mình nên làm gì đó? Việc lựa chọn này Vân Nhiễm không thể không đối mặt.

Rốt cuộc nên làm thế nào đây?

Vân Nhiễm nhìn về phía nam tử giống như hắc báo, khẽ cắn răng, hai bàn tay dưới trường tụ dần dần siết chặt rồi lại dần dần thả lỏng ra, không có cách nào sao?

Chung quy y vẫn không thể nhìn Mặc Viêm chết ngay trước mắt, ai bảo y là Vân Nhiễm cơ chứ?

Vân Nhiễm nhích từng bước tới bên cạnh dã thú đã từng thương tổn y này, Mặc Viêm khẽ mở mắt, trong đôi mắt đỏ tươi ướt át chiếu ra bóng dáng một nam nhân sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đó là Vân Nhiễm, uể oải mà bất đắc dĩ, đang cố ép sợ hãi trong lòng xuống.

Có lẽ Mặc Viêm muốn nói gì đó với Vân Nhiễm, chỉ là không nói nên lời, mà Vân Nhiễm cũng không nghe thấy.

Ngày hôm ấy khi màn đêm buông xuống, sơn động trở nên thật lạnh lẽo, Mặc Viêm có chút lạnh khẽ run run, Vân Nhiễm không nói gì nhắm mắt đưa tay ôm lấy Mặc Viêm vẫn đang trong lốt thú, nam nhân này còn run hơn cả Mặc Viêm, khí tức quá mức quen thuộc luôn luôn có thể gợi về phần kí ức về buổi tối không muốn nhớ đến đó.

Cùng là ban đêm, nhưng lại là cảnh còn người mất.

Vân Nhiễm dùng chính nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho dã thú đang hấp hối bên cạnh, dưới ánh trăng thảm đạm, trong đôi mắt màu đỏ tươi của Mặc Viêm sự áy náy và hối hận không cách nào nói ra, mà càng nhiều là sự thương tiếc bất tri bất giác lộ ra với nam nhân tên Vân Nhiễm này, mọi thứ Vân Nhiễm làm, Mặc Viêm đều thu hết vào mắt.

Mặc Viêm có thể hiểu trong lòng Vân Nhiễm lúc này phức tạp khó chịu ra sao, hắn đã từng vô số lần lo lắng liệu có nên nói cho Vân Nhiễm biết chuyện xảy ra ở rừng cây đêm đó, nhưng hắn lại lần lượt lui bước, nào biết đâu rằng, chân tướng lại lấy phương thức này, ở nơi đặc biệt thế này triển lộ trước mặt hai người bọn họ.

Tâm Mặc Viêm đau nhói, còn đau hơn cả đau nhức do vết thương trên người, hắn không biết vì sao tâm của mình lại đau nhói như thế, hắn chỉ muốn đứng lên ôm Vân Nhiễm vào lòng, để nam nhân này không cần phải cố chống đỡ nữa, mặc kệ y đánh hắn mắng hắn, miễn là không còn tiếp tục khó chịu thống khổ thế nữa.

Chẳng qua hắn không có cách nào nói chuyện, không có cách nào di động, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Vân Nhiễm không rên một tiếng giúp hắn sưởi ấm, lại dùng dao nhỏ cắt cổ tay nhỏ máu vào miệng Mặc Viêm, Mặc Viêm ngậm chặt miệng không muốn uống máu của nam nhân này, hắn không rõ vì sao Vân Nhiễm phải làm như vậy.

“Uống nó, thương thế của ngươi có thể nhanh chóng tốt hơn một ít, thời gian ba ngày, có thể chịu đựng được. Nếu ngươi không uống, vậy máu của ta chảy phí công rồi.” Thanh âm Vân Nhiễm hơi khàn khàn.

Đây là số phận hay trò đùa?

Vân Nhiễm chốc chốc lại cảm thấy bất đắc dĩ, ngày đó trong rừng cây tiếp nhận dịch thể của Mặc Viêm đã thúc đẩy thời gian tu tiên của Vân Nhiễm lên một bậc, nhưng cũng khiến trong cơ thể Vân Nhiễm chảy xuôi một phần huyết dịch liên quan đến Mặc Viêm.

Thật không ngờ, huyết dịch này lại có ngày được dùng đến.

Mặc Viêm cấp cho y một lợi ích thật lớn, hôm nay y có thể trả lại cho Mặc Viêm, nhưng đau đớn Mặc Viêm dành cho Vân Nhiễm, lại không biết đến thủa nào mới có thể dịu đi.

“Ngươi vẫn chưa thể chết được, Mặc Viêm, ngươi có nghe hay không?” Kéo một khối vài bố băng lại vết thương trên cổ tay, Vân Nhiễm thê lương cười, “Ngươi thiếu ta còn chưa trả hết, nếu cứ chết như thế, thì ta biết tìm ai đòi nợ đây.”

Sơn động an an tĩnh tĩnh, một người an an tĩnh tĩnh, một thú mê mê man man.

Mặc Viêm khi thì thanh tỉnh khi thì hôn mê, trong đầu chỉ nhớ rõ bên cạnh mình lúc nào cũng có một nam nhân ôn nhuận làn bạn, khí tức của nam nhân này, vẫn luôn quanh quẩn trong hơi thở của hắn, giống như liều thuốc an thần trấn an thân thể đầy vết thương của hắn, lại như là một con dao nhỏ ôn nhu cứa vào tâm hắn.

Mặc Viêm không biết tại sao mình lại vì một tên phàm nhân, vì một nam nhân mà thấy đau lòng, bi ai như vậy.

Nếu thời gian có thể quay trở về đêm trong rừng cây đó, chắc chắn Mặc Viêm sẽ không làm ra chuyện đáng sợ như vậy với nam nhân này, nhưng chuyện sớm đã xảy ra, hắn nên làm thế nào?

Hối hận cũng không chẳng có tích sự gì, hắn phải sống, hắn nhất định phải sống sót, đợi đến lúc hắn có thể đi lại, có thể nói được, hắn không muốn để Vân Nhiễm phải thương tâm thống khổ như vậy nữa.

Ba ngày sau, trận pháp vây khốn Vân Nhiễm và Mặc Viêm biến mất quả như lời Diệt Thiên nói, mà Mặc Viêm cũng kiên cường vượt qua.

Vân Nhiễm im lặng mang theo Mặc Viêm quay về Vọng Nguyệt Sơn, vẫn là gian phòng nhỏ sau núi nọ, vẫn là sự trị liệu cẩn thận chu đáo trước kia, Mặc Viêm đã hôn mê, dưới sự chăm sóc cẩn thận ngày ngày đêm đêm thân thể tân sinh dần dần khôi phục như lúc ban đầu, cường tráng hoàn mỹ như lần Vân Nhiễm gặp trong rừng cây.

Mặc Viêm dần dần thoát khỏi hiểm cảnh, lúc sức sống cường đại của thúc vương nhất mạch, tốc độ khôi phục lại càng kinh người, mà cùng lúc đó, người vẫn luôn toàn tâm toàn ý chiếu cố Mặc Viêm không hề ngơi nghỉ – Vân Nhiễm rốt cục dùng mệt nhọc lộng thương chính mình, lộng đến bệnh, nhưng y vẫn không thể dừng lại, chỉ sợ vừa ngừng thì sẽ lại nhớ đến một vài chuyện không vui.

Chỉ có, dùng sự mệt nhọc không ngừng không nghỉ để làm tê liệt tinh thần của mình.

Xé mở chân tướng, vết thương máu tươi đầm đìa, chỉ chờ người nào đó đến thượng dược.