Lâm tướng quân cùng với thê tử tự mình đi tới Thiên Đế Thành Trung Thiên Quốc, sau khi tới nơi liền đến thẳng Liên Sinh Điếm, hai người vốn đến để tham gia Hiền Môn thịnh yến, lại thuận tiện ghé thăm xem thử hai đứa nhóc Lâm Xung và Tư Tư bỏ nhà trốn đi kia thế nào rồi, thật không ngờ khi vào trong Liên Sinh Điếm lại nhìn thấy nhi tử Lâm Cửu gần một năm không gặp cùng với Tiếu Thiên Thánh Giả vừa từ Bắc Quốc đến đây.
Chuyện nhà người ta Diệt Thiên không muốn nghe cũng chẳng muốn chen vào, để Lâm Cửu cùng người nhà đoàn tụ, còn mình thì đóng chặt cửa phòng lấy lí do tu hành để tránh gặp người.
Chắc rằng trong một tháng này, Lâm Cửu có lẽ sẽ đều sum vầy với gia đình nói việc nhà, Diệt Thiên thẳng thắn để Lâm Cửu lưu lại Liên Sinh Điếm, còn mình thì rời đi.
Yên tâm mà lưu Lâm Cửu lại Liên Sinh Điếm, Diệt Thiên cũng không phái bất cứ ai đến theo dõi hay giám sát hành động của Lâm Cửu, hành động này không thể nói là liều lĩnh, nhưng lại mang theo vài phần ý nhị sâu xa, những lời Lâm Cửu nói, Diệt Thiên đều nhớ rõ, Lâm Cửu từ chính sâu thẳm trong lòng cũng rất rõ ràng, Lâm Cửu từng nói sẽ không rời khỏi Diệt Thiên nữa.
Nếu Lâm Cửu thực sự giữ tín, vậy Diệt Thiên cũng không tất yếu phải trói buộc nam nhân này.
Trong lòng Lâm Cửu hiểu Diệt Thiên làm như vậy thứ nhất là muốn dành sự tín nhiệm cho y, thứ hai là làm một cuộc khảo nghiệm không lớn không nhỏ, muốn xem Lâm Cửu cuối cùng có chạy trốn hay không.
Lâm Cửu chờ Diệt Thiên trở về, đợi đại ma đầu đó quay về, Lâm Cửu sẽ cho Diệt Thiên một câu trả lời thuyết phục, Lâm Cửu tự nói với mình, y nhất định sẽ làm được đến cùng.
Chẳng qua là Diệt Thiên lại muốn đi đâu nhỉ?
“Không phải ngươi muốn ta ra lệnh thả Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư sao? Vậy ta liền đi thả bọn họ, ngươi cứ ở lại Liên Sinh Điếm chờ ta là được.” Diệt Thiên nói với Lâm Cửu như vậy, rồi sau đó một mình rời đi.
Diệt Thiên cũng không lo lắng Lâm Cửu có tin lời hắn hay không, hắn cũng biết vì sao Lâm Cửu lại hỏi hắn muốn đi đâu, chỉ sợ là nam nhân kia đang lo lắng hắn ở sau lưng y làm xuyện xấu gì ha.
Chuyện xấu, đâu có nhiều như vậy chứ?
Huống chi, từ trước tới giờ Diệt Thiên chưa từng cho mình là người xấu, định nghĩa về người xấu là gì, trong thiên hạ này ai có khả năng định đoạt người khác là tốt hay xấu.
Rời khỏi Thiên Đế Thành Trung Thiên Quốc, không ai biết một đại ma đầu vô thanh vô tức đi tới Thiên Đế Thành, lại vô thanh vô tức rời đi dưới sự che chở của màn đêm, từ nơi nào đi ra, lại quay về nơi đó, Diệt Thiên điều khiển Hắc Long từ Trung Thiên Quốc bay về hoàng cung Bắc Quốc.
Hắn muốn đi thăm nữ nhân kia, dù cho phải diễn một màn kịch, cũng muốn để nữ nhân đó ngoan ngoãn dưỡng hài tử trong bụng ả, Xích Long Nữ trời sinh tính đa nghi, nếu để nữ nhân đó biết hài tử hoá ra không hề có quan hệ gì với ả, chỉ sợ Xích Long Nữ sẽ làm ra chuyện ngọc đá đều nát. Đương nhiên, Diệt Thiên sẽ không lừa Lâm Cửu, thuận tiện hắn cũng sẽ đi nhìn một cái hai hảo bằng hữu Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư xem bọn họ thế nào rồi.
“Ma Tôn, thân thể thiếp bất tiện không thể tự mình nghênh tiếp Ma Tôn, mong Ma Tôn thứ tội.” Trong màn truyền ra thanh âm của Xích Long Nữ, Diệt Thiên ngồi bên chiếc bàn bên ngoài, vươn tay nhấc bầu rượu lên tự rót cho mình một chén, “Ngươi biết vì sao ta không giết ngươi không?”
“Biết, bởi vì hài tử trong bụng thiếp là của Lâm Cửu, mà Lâm Cửu là người mà ngài yêu nhất, ngài không muốn thương tổn hài tử của Lâm Cửu, cho nên dù biết chuyện thiếp phản bội ngài, ngài cũng sẽ không giết thiếp.” Thanh âm nữ tử trong màn đã không còn trong trẻo hữu lực như trước, phảng phất như đang sinh bệnh mang theo suy yếu nặng nề.
Xích Long Nữ vốn là một nữ tử hào sảng, thường ngày có thói quen nữ phẫn nam trang, ăn to nói lớn, giờ đây thân thể hư nhược trái lại có phần nhu mị đang thương của nữ tử.
“Sai.” Nhấp một ngụm rượu thơm nồng, ngón tay xương khớp rõ ràng của Diệt Thiên cọ sát mép chén ngọc, khẽ cười một tiếng, nói: “Ta không giết ngươi, là vì không muốn làm bẩn tay ta, ta không giết ngươi, là bởi vì ngươi sắp chết. Phàm nhân đáng buồn đáng thương, vọng tưởng dựng dục thần liên chi tử, thế nhưng thân thể yếu đuối của con người nào có thể gánh chịu được thể xác đó, đừng nói là thuận lợi sinh hài tử ra, chỉ sợ hài tử còn chưa kịp sinh, nó đã hút cạn tinh khí của ngươi, rồi ngươi sẽ biến thành một bộ xương khô.”
“Kết quả là, ngươi chết, hạt giống thần liên trong bụng ngươi cũng không có cách nào thức tỉnh.” Diệt Thiên đặt chén rượu xuống, đứng dậy bước tới bên chiếc giường được buông mành, một tầng lại một tầng sa mỏng che khuất nữ tử trên giường, khiến người bên ngoài không thể nhìn rõ bóng người bên trong.
Diệt Thiên vươn tay về phía trước xốc mành lên, khó ai có thể tin nổi nữ nhân ngồi trên giường chính là đương kim hoàng thượng Bắc Quốc, không phải bởi vì hoàng đế Bắc Quốc là nữ nhân, mà là nữ nhân này đã thay đổi khiến người ta không thể nhận ra.
Xích Long Nữ bất quá mới chỉ trên dưới hai mươi, vóc người cao gầy, diện mạo cũng coi như không tồi, nhưng nữ nhân này bây giờ lại phảng phất như đã biến thành bốn mươi tuổi vậy, khoé mắt đầy nếp nhăn, làn dã trước kia oánh nhuận nhẵn mịn cũng không còn, da hai bên má bắt đầu trở nên lỏng lẻo, người cũng gầy đi không ít.
Nữ nhân này giống như đã bị người khác hút khô tinh khí, uể oải không chịu nổi, mà lại sắp tiêu vong.
Mặc dù mĩ mạo của Xích Long Nữ không còn, thanh xuân cũng đã tiêu vong, nhưng đôi mắt nữ tử này vẫn tràn đầy sắc bén và năng lượng như trước, dù ả có chết, ả cũng chết cam tâm tình nguyện.
Bởi vì trong bụng ả mang chính là người lợi hại nhất trên đời này, là thần liên chi tử, vừa sinh đã được hưởng sức mạnh cường hãn nhất thế gian, hài tử này sẽ vì có dòng máu của Lâm Cửu mà được Diệt Thiên yêu thích, đến lúc đó Bắc Quốc là của hài tử này, thiên hạ cũng là của hài tử này, là ả sinh ra, trong thân thể một nửa chảy xuôi dòng máu của ả, dòng máu thuộc về bắc thần hoàng tộc của Bắc Quốc, hài tử này sẽ là thiên chi kiêu tử danh xứng với thực.
Mà nàng, là mẫu thân của thiên chi kiêu tử tất nhiên sẽ vĩnh viễn được lịch sử khắc ghi, được hàng nghìn hàng vạn người kính ngưỡng sùng bái.
Dù tuổi xuân không còn, mỹ mạo nhạt nhoà thì đã sao? Xích Long Nữ không quan tâm. Ả một chút cũng không quan tâm mình có chết hay không, ả chỉ cần hài tử này bình an sinh ra, thì tất cả mọi thứ, đều đáng giá.
Mái tóc vốn đen nhánh giờ gần một nửa đã thành bạc, nữ nhân gầy đét lại già nua mỉm cười nhìn Diệt Thiên, trong mắt chan chứa hưng phấn và khát vọng: “Ma Tôn, suy cho cùng ngài cũng không thể trơ mắt nhìn hài tử của Lâm Cửu cứ thế mà chết ha…nó là hài tử của Lâm Cửu, cũng là hài tử của ngài. Nó là hài tử của các ngươi.”
Xích Long Nữ không biết rằng, lời của ả nói ra để lọt tai Diệt Thiên, lại vừa chọc đúng vào điểm quan trọng, Diệt Thiên chỉ khẽ cười cười. Lời này nghe thật hưởng thụ. Diệt Thiên cười, là bởi vì hắn nghĩ đến hài tử này khiến trong lòng hắn vui vẻ. Hắn cười, là là cười sự đáng thương và ngu muội của Xích Long Nữ, có đôi khi có vài thứ không phải của ngươi thì sẽ không bao giờ là của ngươi. Nếu cứ liều lĩnh mà cướp đoạt, cuối cùng chỉ có thể phải trả giá nặng nề.
Tầm mắt của Diệt Thiên dần dần hạ xuồng rồi dừng trên bụng Xích Long Nữ, hắn vươn tay nhẹ nhàng ấn lên trong này là hài tử của hắn và Lâm Cửu, cũng chỉ có hài tử của hắn và Lâm Cửu mới có thể bá đạo như vậy, còn chưa sinh ra đã hút khô khí lực toàn thân của Xích Long Nữ.
Mặc dù cách lớp y phục. Diệt Thiên vẫn có thể cảm giác được động tĩnh trong bụng Xích Long Nữ. Hài tử này đang ngủ. Có lẽ là cảm nhận được khí tức của Diệt Thiên, hài tử lập tức tỉnh lại, như đang ở bên tai Diệt Thiên nỉ non nhõng nhẽo, khát khao người phụ thân cho nó sinh mệnh này uy no bao tử của nó.
Xích Long Nữ không thoả mãn được khẩu vị của hài tử này, nó đang lớn lên. Lớn lên nhanh chóng, nó khát vọng có thể đi tới thế gian này. Trong mắt Diệt Thiên lộ ra ý cười. Hài tử này rất được hắn yêu thích.
Từng đạo chân khí hồn hậu theo ngón tay ma đầu chuyển vào trong cơ thể Xích Long Nữ, một cảnh tượng quỷ dị trong nháy mắt xuất hiện, nữ tử vốn gầy đét lại bắt đầu trẻ ra.
Tất cả những sợi tóc bạc đều rụng xuống, tóc đen dài ra, làn da lỏng lẻo giống như được rót vào nước suối sinh mệnh trở nên oánh nhuận mịn màng. Nếp nhăn bên khoé mắt biến mất không còn một giấu vết, mới chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, một lần nữa Xích Long Nữ lại khôi phục lại sức sống và tuổi xuân xưa kia của ả, giống như một kì tích, cứ như vậy mà xảy ra trên người Xích Long Nữ.
Nhìn đôi tay non mịn của mình, trên khuôn mặt Xích Long Nữ không che giấu nổi sự mừng rỡ, dù cho ả nguyện ý vì hài tử trong bụng mà mất đi sinh mệnh, song có thể một lần nữa trở lại dáng dấp trước kia, vẫn khiến trong lòng nữ tử vô cùng vui vẻ, trực tiếp nhìn thấy năng lực của Diệt Thiên, Xích Long Nữ càng chờ mong vào hài tử trong bụng ả tương lai sẽ lợi hại và uy phong cỡ nào.
“Cảm tạ cái gì, ta cứu chính là hài tử của Lâm Cửu trong bụng ngươi, chứ không phải ngươi.” Lạnh lùng cười nhạt, Diệt Thiên xoay người đi ra khỏi gian phòng, sau hai tháng nữa, không biết phần đại lễ này, Lâm Cửu có thích hay không, có kinh hỉ hay không, sau khi hài tử sinh ra nên đặt tên là gì đây?
Một bên tự hỏi vấn đề này, một bên quay về một viện tử sâu thẳm trong hoàng cung Bắc Quốc, đi vào trong viện. Diệt Thiên như mong muốn gặp được hai lão hữu của hắn.
“Thấy lão bằng hữu, không chào hỏi gì sao?” Diệt Thiên lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Lâm Cửu đâu?” Hoàng Phủ Thiên Niên vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
“Lâm Cửu đang ở Thiên Đế Thành, có ta chiếu cố, Lâm Cửu vẫn mạnh giỏi lắm.” Diệt Thiên liếc Hoàng Phủ Thiên Niên, nói “Từ trong lao đi ra trụ trong viện, hẳn là dưỡng hảo thương rồi ha, nếu như đã dưỡng thương xong rồi, vậy rời khỏi đi.”
Vừa nói xong, Diệt Thiên nhanh chóng làm mấy giấu tay phức tạp trước ngực, sau đó hai tay tách ra bắn ra hai đạo chân khí xuyên qua thân thể Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư, Hoàng Phủ Thiên Niên thoáng cái lùi về sau hai bước, phát hiện cấm cố Diệt Thiên hạ trên người bọn họ đã biến mất, nhưng chân khí vẫn không được khôi phục.
Diệt Thiên quả thật là thả bọn họ ra, nhưng cũng phá huỷ căn cơ của Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư, chỉ sợ vòng vòng vài năm Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư đều khó mà khôi phục lại được công lực lúc trước.
“Nhị vị, hẹn gặp lại trong Hiền Môn thịnh yến.”
Lúc Diệt Thiên vừa xoay người chuẩn bị rời đi, Hoa Tư hỏi ngay: “Vì sao ngươi lại thả chúng ta?”
Hoa Tư và Hoàng Phủ Thiên Niên đều không rõ trong hồ lô của Diệt Thiên đang bán thuốc gì. Lấy thủ đoạn ác liệt của Diệt Thiên, đại ma đầu này sẽ không lưu bọn họ lại đến bây giờ, thế nhưng hiện tại. Diệt Thiên cư nhiên lại còn thả bọn họ ra.
“Muốn tạ ơn, hãy đi tạ ơn Lâm Cửu. Diệt Thiên đứng tại chỗ chắp tay sau lưng, vẫn chưa xoay người sang chỗ khác, chỉ thản nhiên nói, “Y chịu nhiều tổn thương như vậy, nói ra không phải là do các ngươi gián tiếp tạo thành sao? Ha ha thế nhưng kiếp này, các ngươi vẫn còn muốn nhìn thấy Lâm Cửu cùng ta chết sao?”
Lời Diệt Thiên nói như cây kim châm chích vào trái tim Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư.