Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 208: Sinh hoạt của lục liên




“Mấy ngày nay khổ cực cho ngươi rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Chí Thiện vừa từ phòng đi ra, còn chưa kịp thấy mặt Nghiệp Hoả Hồng Liên đã nghe thấy tiếng của hắn.

Hồng liên ngày thường có chút độc miệng từ bao giờ lại biết mở mồm quan tâm người khác vậy? Trong lòng Chí Thiện cảm thấy an ủi, đây nhất định là nhờ công của việc y bình thường không lúc nào quên chỉ dạy Nghiệp Hoả Hồng Liên phải giúp đỡ mọi người làm điều tốt, lòng dạ khoan dung, làm một lão sư, thấy đệ tử có ngộ tính như vậy, trong lòng Chí Thiện vô cùng vui vẻ, kết quả là trên mặt cũng lộ ra nụ cười thoả mãn.

Chí Thiện mặt mày rạng rỡ ngồi xuống bên cạnh Nghiệp Hoả Hồng Liên, mà U Minh Hắc Liên vẫn giống như cái bóng đi theo phía sau Chí Thiện vào đại sảnh, tìm một vị trí gần với Chí Thiện tự mình ngồi xuống, tiếng bước chân nổi lên, dáng dấp thoài mái thích ý kia thực sự có chút đâm vào mắt những người có mặt trong đại sảnh.

“Các vị sớm.” Chí Thiện chào hỏi từng thần liên trong đại sảnh.

“Giờ này…không còn sớm nữa nha!” Luân Hồi Tử Liên nhìn thái dương treo cao cao bên ngoài, phe phẩy cây quạt của y cười ha ha nói.

Chí Thiện cúi đầu cười nhạt, nếu không phải đêm qua quá mệt nhọc, y cũng sẽ không dậy muộn như thế a, kì thực y mới chỉ ngủ có một lúc mà thôi.

Vừa nghĩ đêm qua làm chuyện này với U Minh Hắc Liên, Chí Thiện không khỏi cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, vừa đưa tay muốn lấy chén châm trà thì một chén trà nóng thơm ngát đã đưa tới trước mặt y, là ai săn sóc như vậy? Chí Thiện vừa ngẩng đầu nhìn, dĩ nhiên lại là Nghiệp Hoả Hồng Liên ngày thường lãnh đạm ích kỉ.

Cảm động, cảm động a!

Chí Thiện còn kém rơi thêm vài giọt nước mắt biểu thị nội tâm y lúc này có bao nhiêu cảm động vui vẻ, mọi người nhìn đi, dưới sự dốc lòng giáo dục của Chí Thiện Bạch Liên y, Nghiệp Hoả Hồng Liên từng là tên thích phóng hoả, Nghiệp Hoả Hồng Liên từng ích kỉ lạnh lùng, sáng sớm hôm nay không những chào hỏi y bày tỏ quan hệ, lúc này lại còn cẩn thận tỷ mỉ giúp y rót trà, tự mình đưa đến trước mặt y, đây đều là công lao của y a!

Nỗ lực của y, đều là đáng giá.

“Đa tạ.” Nói một tiếng cảm ơn, Chí Thiện tiếp nhận nước trà Nghiệp Hoả Hồng Liên đưa qua, thổi thổi lá trà trên mặt nước, cúi đầu nhấp một ngụm, nước trà thơm ngát vừa vào miệng, y liền nghe thấy tiếng Nghiệp Hoả Hồng Liên ghé vào lỗ tai mình vang lên.

“Uống nhiều một chút, đêm qua Chí Thiện kêu la khổ cực như vậy, chỉ sợ mất giọng rồi ha, uống chút nước trà nhuận nhuận yết hầu, chú ý nghỉ ngơi, cũng đừng làm cơ thể mệt chết như vậy, tuy rằng ngươi là thần liên, nhưng hiện tại cũng là thân thể của người phàm a…” Nghiệp Hoả Hồng Liên thành khẩn, vô cùng thân thiết chậm rãi nói.

“Khụ khụ khụ —” Chí Thiện vừa nghe những lời này của Nghiệp Hoả Hồng Liên, thiếu chút nữa sặc chết mình.

“Uống chậm chút, cẩn thận sặc.” Trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, nhìn bộ dáng Chí Thiện Bạch Liên thiếu chút nữa phun nước, Nghiệp Hoả Hồng Liên quay đầu thoáng cười trộm một tiếng, nhưng vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt khi trắng khi xanh của Công Đức Kim Liên, còn vẻ mặt xanh đen giống như sa nhân của Hỗn Độn Thanh Liên.

Tốt tốt, xem ra cuộc sống thường ngày ở đây sẽ không bình an buồn tẻ, có kịch vui để xem luôn luôn là chuyện hay ho. Nghiệp Hoả Hồng Liên có chút hả hê nghĩ, đây là hắn đang báo thù, ai bảo Chí Thiện gần đây không có việc gì cứ thích lôi kéo hắn đi thuyết giáo, tuyên truyền một vài cái đại đạo lí, quả thực khiến hắn sắp bất tỉnh.

Trên mặt Chí Thiện một trận hồng một trận bạch, nhìn thấy U Minh Hắc Liên ngồi bên cạnh âm thầm cười trộm trong lòng càng tức giận, đêm qua y kêu lớn tiếng như vậy sao? Đây…đây không phải đều là do U Minh làm hại, xoa cho y cái thứ hư hỏng kia mới có thể không khống chế được kêu ra tiếng.

Nhưng y thật không ngờ, Nghiệp Hoả Hồng Liên cư nhiên lại nghe thấy hết, khó đảm bảo những người trong này kì thực tối hôm qua đều nghe thấy thanh âm của y.

Nghĩ như thế, Chí Thiện Bạch Liên lập tức cảm thấy xấu hổ không thôi, thầm nghĩ tìm một hầm ngầm tiến vào không bao giờ đi ra nữa, nhưng trong phòng này không có chỗ nào để chui xuống, mượn cớ uống trà sặc làm dơ y phục, Chí Thiện nhanh chóng nhân cơ hội rời đi.

Sau đó tuy rằng chuyện này đã qua, mọi người cũng tự hiểu không ai nói ra, nhưng cái tính thích mang thù của Chí Thiện Bạch Liên cũng bị mọi người nhìn thấu, ngày ấy bị Nghiệp Hoả Hồng Liên vạch trần chuyện phong hoa tuyết nguyệt ngay trước mặt, Chí Thiện qua hai ngày bắt đầu ngày ngày giảng về đại đạo lí cho Nghiệp Hoả Hồng Liên nghe.

Cái gì, không muốn nghe? Muốn li khai?

Vậy điểm huyệt của ngươi, để ngươi không thể động đậy, miệng cũng không thể nói, mắt không thể nhắm, nhập định cũng không được, phải giương lỗ tai lên mà nghe ta giảng!

Việc này dẫn đến về sau Nghiệp Hoả Hồng Liên vừa nghe thấy từ “giảng” liền bắt đầu đau đầu, nôn mửa, mắc ói, muốn chạy trốn.

Về phần “thủ phạm” U Minh Hắc Liên, Chí Thiện cũng không buông tha, buổi tối còn muốn ngủ cùng giường với ta?! Nằm mơ, chân giường cũng không cho ngủ, bê chăn cách xa ta một chút, rải chăn ở góc phòng mà tĩnh toạ, cái gì, muốn hôn hôn ta? Hôn hôn cũng không được, sờ sờ lại càng không!

Không được hôn, không cho chạm vào, ai bảo ngươi ngày đó xằng bậy phá huỷ hình tượng thanh thánh uy nghiêm thường ngày của ta, không cho phép những tên liên hoa chết tiệt kia cười nhạo sau lưng ta, nghiêm phạt này đều là thứ ngươi cần phải nhận được!

Chuyện này đưa tới U Minh phải tĩnh toạ ở góc phòng tròn một tháng.

Mà trong một tháng này, Hỗn Độn Thanh Liên cũng không biết thế nào lại tìm quyết đấu riêng với U Minh Hắc Liên vài lần, đáng tiếc vài lần này lại càng thảm hại hơn, đụng phải U Minh đang bất mãn muốn tìm chỗ phát tiết, Hỗn Độn Thanh Liên lập tức trở thành chỗ để U Minh phát hoả, không biết có bao nhiêu lần Hỗn Độn Thanh Liên thiếu chút nữa không thể trở về.

Nếu không phải U Minh Hắc Liên đã đáp ứng với Chí Thiện sẽ không giết bất kì một thần liên nào, thì đại ma đầu này rất muốn băm Hỗn Độn Thanh Liên ra thành từng mảnh.

Tuy rằng Chí Thiện biết Hỗn Độn Thanh Liên tìm U Minh Hắc Liên quyết đấu riêng, nhưng nam nhân cũng không có biện pháp nào, y thật không biết tại sao Hỗn Độn Thanh Liên lại coi trọng mình như vậy, chỉ hy vọng thời gian có thể phai mờ đi mọi thứ, thuận tiện cũng diệt tình cảm của Hỗn Độn Thanh Liên thành tro, để tránh luôn có chút xấu hổ giữa hai bên.

Luân Hồi Tử Liên vẫn thích tìm Nghiệp Hoả Hồng Liên phiền phức, hai người này cũng đánh nhau không ít lần, nói ra thì chưa từng gây sự cũng chỉ có Công Đức Kim Liên, Công Đức Kim Liên có chút cô độc, nhưng còn may cùng Chí Thiện coi như thân thiết, quan hệ với Luân Hồi Tử Liên và Hỗn Độn Thanh Liên cũng không tồi.

Mặc dù chỉ có sáu người, nhưng dần dần ở chung lại phân hai tiểu đội ngũ, một đội ngũ lấy Luân Hồi Tử Liên dẫn đầu lại thêm Hỗn Độn và Công Đức ba người – Dương Quang tiểu đội, còn đội kia chính là Hắc Ám tiểu đội do Chí Thiện cầm đầu lại thêm U Minh và Nghiệp Hoả, nhưng kì thực Chí Thiện với mỗi người đều rất hoà hợp.

Sáu đoá liên hoa thường ngày trên cơ bản đều ở trong Tuyết Điện trên Thương Sơn, nhưng dù sao bọn họ cũng không phải người thường, tuy rằng mỗi người đều có nhiệm vụ riêng của mình, nhưng bọn họ đều đã bồi dưỡng một nhóm người có thể làm việc thay bọn họ, có chuyện cứ bàn giao cho tuyến dưới là xong, trừ phi cần thiết nếu không sẽ không tự mình hiện thân.

Vì vậy hầu như mỗi ngày lục liên đều gặp mặt, cùng nhau trò chuyện, gảy đàn, uống rượu, chơi cờ, cuộc sống quả thực rất thoải mái vui vẻ.

Dù sao ở chung đã lâu, dù là tảng đá cũng phải có thay đổi, U Minh ngoại trừ nói chuyện với Chí Thiện và Nghiệp Hoả ra, thỉnh thoàng cũng sẽ cùng mấy liên khác trò chuyện vài câu, trong khoảng thời gian nhàn đến sợ này còn có thể động thủ động cước luận bàn một chút, đến cả Hỗn Độn Thanh Liên trước đây U Minh ghét cũng không ngoại lệ.

Có lẽ vì nam nhân bọn họ thưởng thức là cùng một người, trọng tâm câu chuyện cũng có nét tương đồng, Luân Hồi Tử Liên nghe qua một lần Hỗn Độn Thanh Liên và U Minh nói chuyện, sau chợt nghe y hô to — hai tên bạo lực cuồng!

Chỉ là mỗi lần Hỗn Độn Thanh Liên và U Minh quyết đấu, người trước vẫn bị người sau tận hết sức lực đánh một chầu, U Minh chưa bao giờ biết hạ thủ lưu tình là gì.

Cuộc sống hài hoà như thần tiên, có lẽ sau này mỗi đoá thần liên đều không thể quên, cũng không biết về sau sao lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, dẫn đến bọn họ không thể tiếp tục tụ tập lần nữa, càng không có nhiều tiếng vui cười như xưa.

Cuộc sống thoải mái vui vẻ trước trước sau sau đại khái duy trì nhiều năm, nhưng trong đó cũng xảy ra không ít chuyện, lần đầu tiên có tranh chấp chính là lúc lựa chọn giúp đỡ hay tiêu diệt thế lực các nơi trên Xích Thổ Đại Địa, đám người Công Đức Kim Liên lựa chọn tiếp tục giúp đỡ, lí do là vì mấy thế lực này đã có cơ sở quần chúng không nhỏ.

Mà đám người U Minh Hắc Liên nhất trí cho rằng làm việc nên triệt để, không bằng trực tiếp tiêu diệt hết, nếu như muốn cải cách, thì hãy thẳng thắn một chút, không nên lưu lại vấn đề gì.

Hai bên vì vậy mà khắc khẩu, cuối cũng Chí Thiện Bạch Liên đứng ra điều đình, nếu không có cách nào nhận thức cùng nhau, vậy cứ nghĩ ra một biện pháp điều hoà, giờ đây thế lực các nơi trên Xích Thổ Đại Địa cái nào có thể bảo lưu thì bảo lưu, nếu không thể bảo lưu thì cướp lấy, không tất yếu phải tiêu diệt hoàn toàn, có thể lui mà cầu tiếp đó để những thế lực này trở thánh trợ lực của mình.

Cuối cũng mọi người đồng ý cách làm của Chí Thiện, tuy rằng chuyện tạm thời được lắng lại, thế nhưng vẫn cảm thấy loại tranh luận này sẽ dẫn đến nội tâm cao ngạo không ngớt của thần liên sản sinh ra vết rách, Chí Thiện nhanh chóng có biện pháp mới, để mỗi thần liên phụ trách thống trị một phương, đợi bọn họ thống nhất là được rồi, như vậy mỗi đoá thần liên đều có thể phát huy được năng lực lớn nhất của bản thân.

Ngũ quốc và ngũ đại phái sơ khai trên Xích Thổ Đại Địa chính là trong hoàn cảnh này từ từ xuất hiện.

Lúc phân công, Hỗn Độn Thanh Liên lưu lại Tây bộ Xích Thổ Đại Địa, Công Đức Kim Liên trở về phương Nam, Nghiệp Hoả Hồng Liên lựa chọn Trung bộ, Luân Hồi Tử Liên cũng về Bắc bộ ban đầu của y, mà Chí Thiện và U Minh thì phụ trách những tiểu thế lực còn lại trên khắp Xích Thổ Đại Địa.

Lục liên tạm thời xa nhau, Tuyết Điện trên Thương Sơn vẫn là đại bản doanh để bọn họ tập hợp.