Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 164: Tiến về Trung Thiên




Từ lúc Hoa Tư mang theo nam tử kì lạ vào phòng, đã tròn ba ngày ba đêm, thị nữ vẫn túc trực bên ngoài, không biết bên trong xảy ra chuyện gì, cũng không biết chủ nhân của nàng bao giờ mới ra.

Không có mệnh lệnh của Hoa Tư bất bất luận kẻ nào cũng không được phép tiếp cận gian phòng, cho dù là nàng cũng không thể, nàng vẫn chờ a chờ, chờ a chờ, đến ngày thứ ba, cửa phòng vẫn khoá chặt phát ra một tiếng “kẽo kẹt”.

Cửa phòng mở ra, một góc hồng y từ bên trong lộ ra.

Thị nữ an tĩnh ngồi trong góc viện tử nhìn nam tử kia, nam tử mặc một bộ xiêm y như hoả, mái tóc đen thật dài phi tán sau lưng giống như thác đổ, trên người lại lộ ra khí chất lạnh lùng khiến người ta không dám đến gần.

Nàng chỉ thấy nam tử ngày đó Hoa Tư ôm về đi ra, duy độc không gặp chủ nhân của nàng.

Hồng y nam tử chậm rãi đẩy cửa, chậm rãi bước ra, từng bước đi cứ như đang đạp lên mây vậy, nhẹ nhàng phiêu phiêu, vẻ phiêu dật xinh đẹp không nói nên lời, nàng còn thấy bên hông nam tử, treo một tử liên bình.

Ngay lúc đó, chủ nhân của nàng vẫn một mực ở trong phòng không đi ra, nàng cũng không dám tiến lên xem chủ nhân của nàng hiện tại đang làm gì, cuối cùng, lúc nàng cho rằng Hoa Tư đã bị người nọ giết chết, Hoa Tư đi ra.

Chủ nhân của nàng, trên mặt mang theo một tia cô đơn, còn có càng nhiều, càng nhiều, càng nhiều, càng nhiều tình tự nàng xem không hiểu.





Lâm Cửu không biết cưỡi ngựa nên chỉ có thể thành thành thật thật ngồi trong xe ngựa, xuyên qua khung cửa sổ, y lại một lần nữa thấy Hoàng Thành dần dần xa, lại một lần nữa rời đi, không biết bao giờ mới có thể trở về, càng không biết lần tới khi y trở lại Hoàng Thành, thì sẽ đứng ở vị trí nào, lại phải đối mặt với Hoàng Phủ Thiên Niên ra sao, đối mặt Lâm gia thế nào.

Đội ngũ hoà thân khổng lồ trùng trùng điệp điệp rời khỏi Hoàng Thành, một đường đi lên phía Bắc, hướng về Trung Thiên Quốc.

Ngồi trong xe ngựa, Lâm Cửu bất giác đưa tay đặt lên ngực trái, một cảm giác lạnh lẽo quen thuộc xuyên thấu qua y phục truyền vào lòng bàn tay y, tuy lạnh lẽo, nhưng còn cảm thấy ấm áp hơn cả bếp lò.

Cuối thu, khí trời càng ngày càng lạnh.

Nhẹ nhàng kéo kéo tấm áo choàng trên người, Lâm Cửu khẽ thở dài một cái, không xa nữa, không bao lâu nữa y lại có thể một lần nữa nhìn thấy Diệt Thiên rồi, y sẽ lại được trở về bên cạnh nam nhân kia, lại một lần nữa… thấy ảnh ngược của mình trong mắt đối phương, chỉ cần nghĩ như vậy, thì cho dù con đường phía trước có gian nan cỡ nào cũng sẽ trở nên sáng ngời không gì sánh được.

Tất cả đều đáng giá.

Từ từ nắm chặt song quyền, tinh thần Lâm Cửu phấn chấn, muốn lập tức tiến đến Trung Thiên Quốc.

Con đường tiến lên Trung Thiên Quốc hoà thân coi như thuận lợi, đội ngũ hoà thân khổng lồ khiến bọn trộm cướp phải chùn bước, Hoàng Phủ Thiên Hạ cũng không tiếp tục nháo sự, có điều thỉnh thoảng cũng sẽ đến tâm sự cùng Lâm Cửu, nữ nhân này nếu như lúc nào không bị lên cơn điên thì cũng có thể tiến hành giao lưu câu thông.

Chẳng qua tàn nhẫn trong bản chất Hoàng Phủ Thiên Hạ vẫn khiến Lâm Cửu không muốn tiếp cận nữ tử này, trong gần nửa tháng nay, Hoàng Phủ Thiên Hạ đã đánh chết ba thị nữ, trong đó có vài lần nếu như không phải Lâm Cửu ngăn, chỉ sợ người chết sẽ còn nhiều hơn, nữ nhân này cho tới giờ chưa từng đặt những người không có giá trị vào mắt.

Phần tàn nhẫn này đích xác có thể khiến Hoàng Phủ Thiên Hạ trở thành một nữ nhân không bình thường, nhưng nếu muốn trở thành vua của một nước, ngoại trừ thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn ra còn cần phải có một trái tim nhân từ lung lạc lòng dân, mặc kệ là giả dối hay chân thực, nói chung, một người chỉ biết giết người, vĩnh viễn sẽ không thể đứng trên đỉnh kim tự tháp ở thế gian này.

Tuy rằng Xích Thổ Đại Địa không có kim tự tháp Ai Cập.

Thật không biết sau khi Hoàng Phủ Thiên Hạ đến Trung Thiên Quốc, nữ nhân này sẽ nháo ra chuyện gì nữa, Hoa Tư không phải là Hoàng Phủ Thiên Niên, không có quan hệ huyết thống với Hoàng Phủ Thiên Hạ, trên đỉnh đầu cũng không có một vị hoàng thái hậu nào nhìn, nếu vạn nhất Hoàng Phủ Thiên Hạ có nháo ra chuyện gì, chỉ sợ Hoa Tư sẽ không bàng quan đứng nhìn.

Chẳng qua chuyện này không liên quan gì đến y, sau khi tới Trung Thiên Quốc thấy Ngiệp Hoả Hồng Liên, y phải lập tức khởi hành đi Tây Sa Thương Ưng Quốc.

Dĩ vãng, Lâm Cửu lui tới các nơi nếu không phải kị thừa long của Diệt Thiên, thì cũng là đạp phượng của mình, dù có ngồi trong mã xa thì cũng luôn luôn dính cùng một chỗ với Diệt Thiên, cực ít khi nhìn ngắm thế giới bên ngoài, cũng hiếm khi đi xem xét một mặt của thế giới này, lúc này đây theo đội ngũ hoà thân, thứ nhìn thấy nghe thấy dọc đường, khiến Lâm Cửu càng thêm hiểu biết Xích Thổ Đại Địa.

Xích Thổ Đại Địa tuy rằng là nhiều quốc gia phân chia, cách một vài năm lại đấu lại đánh, thế nhưng sinh hoạt của đa số dân chúng coi như bình ổn, phỏng chừng cũng là vì người cầm thực quyền kiềm soát của Trung Thiên Quốc và Hoàng Phủ Đế Quốc đều là nhân vật trong lục liên, chính sách triều đình ban phát, phần lớn đều là lợi dân, mấy năm qua bách tính hai nước đều yên ổn.

Chỉ là từ Hoàng Phủ Đế Quốc đến Trung Thiên Quốc đi qua mấy tiểu quốc, Lâm Cửu lại thấy một mặt không đồng dạng như vậy, mấy tiểu quốc gia bị kẹp giữa Trung Thiên Quốc và Hoàng Phủ Đế Quốc, mỗi khi các đại quốc xảy ra chiến tranh, bọn họ luôn luôn gặp hoạ, mà giữa các tiểu quốc cũng thường hay đánh tới đánh lui, bởi vậy ngoài mấy thành thị tập trung kinh tế dân số đông đúc ra, những nơi khác đều có không ít những người nghèo khó.

Quốc vương vô lực, thống trị vô năng, bách tính trôi dạt khắp nơi, không thể cơm no áo ấm.

Tuy rằng mỗi khi đến địa phương như vậy, đội ngũ sẽ dừng lại phát cho bách tính một ít thức ăn và y vật để chống chọi qua mùa đông, nhưng cho cá không bằng cho cái cần câu, dạy bách tính kĩ thuật trồng trọt tiên tiến để bọn họ có thể tự làm tự hưởng mới có thể phát triển, mà những thứ này trước tiên cần một hoàn cảnh hoà bình ổn định.

Chiều hướng thống nhất thiên hạ là không thể tránh, nhưng vấn đề hôm nay là, ai tới thống nhất đây.

Là Diệt Thiên, là Hoàng Phủ Thiên Niên, là Hoa Tư hay Tây Sa Thương Hải?

Không thể nghi ngờ, Nghiệp Hoả Hồng Liên và Lâm Cửu không có hùng tâm tráng chí này, nhưng theo dòng chảy của số phận, sao lại có thể chỉ lo cho mỗi thân mình a?

Hi vọng vào một ngày, tiểu hài tử ven đường không còn gầy trơ xương, lão nhân trong nhà có thể no bụng, trời lạnh thì có y phục ấm để mặc, sinh bệnh thì có dược trì, chúng nam nhân nữ nhân đều có phòng để ở, có việc làm có thể nuôi sống một nhà già trẻ.

Dọc đường đi, từ Hoàng Phủ Đế Quốc đến Trung Thiên Quốc, khí trời càng lúc càng lạnh, bầu trời mưa rơi, gió thổi, hôm nay lại có tuyết, trên người Lâm Cửu khoác một tấm áo lông cáo dày cộp ấm áp, mà có vài người vừa chết cóng ở ven đường, y không thể coi như chưa thấy, càng không thể quên được mọi thứ thấy bên đường kia.

Tâm mang thiên hạ, y đã từng tự cho là mình không có năng lực này, nhưng nếu có năng lực cải biến thế giới này, y sao có thể khoanh tay đừng nhìn a?

Đợi Diệt Thiên tỉnh lại, y sẽ hiệp trợ ma đầu thống nhất thiên hạ, thống trị thiên hạ, để hàng nghìn hàng vạn con dân trên thế gian này đều có thể đứng lên, để bách tính trên Xích Thổ Đại Địa khi gặp khó khăn thì sẽ không khuất phục, trong giàu sang không quên người khác, có tín nhiệm và kiên định của chính mình, không có chiến tranh, không có nay đây mai đó, mỗi người đều có thể thoát khỏi nghèo khó thống khổ.

Cái này gọi là —— giàu sang không thể cám dỗ, nghèo khó không thể chuyển lay.

Đây là vận mệnh, khiến cho một người từ trước luôn thầm nghĩ sống một cuộc sống yên ổn, không muốn trở thành anh hùng thế giới, cứng rắn biến thành Lâm Cửu tâm mang thiên hạ hôm nay.

Lâm Cửu chỉ có thể lựa chọn tận lực làm việc y có thể làm, nguyện vọng của y không lớn, kì vọng cũng không nhiều lắm, những mỗi một điều đều có thể cải biến triệt để Xích Thổ Đại Địa này.

Đất đỏ phủ kín đại địa, đã định trước là quê hương mọi người cần tâm huyết chăm sóc.

Mà Tiểu Thối Miêu cũng cùng sinh ra trên phiến Xích Thổ Đại Địa này, gần đây có vẻ vô cùng an tĩnh, giống như một con tiểu miêu mắc bệnh tương tư, luôn luôn im lặng nằm úp sấp, thỉnh thoảng còn mặc danh kì diệu nhìn về một phương hướng nào đó đờ ra, cái dạng này, giông giống với chủ nhân Lâm Cửu của nó.

Mùa đông năm nay, sau mấy tháng cuối cùng đội ngũ hoà thân cũng tiến tới Trung Thiên Quốc.

Rời khỏi Hoàng Phủ Đế Quốc phủ kín lá vàng óng ánh; ở đây tuyết trắng oánh bạch tô điểm thêm cho thủ đô Trung Thiên Quốc, một mảnh trắng xoá, đẹp đẽ hoa quý.

Đội ngũ đón dâu Trung Thiên Quốc đã đứng chờ từ lâu, mặc kệ là người thời đại nào, thì kết hôn cũng vẫn là đại sự long trọng nhất.

Lâm Cửu vừa thấy tràng diện này liền tránh không kịp, mọi chuyện đều giao hết cho người dẫn đầu, còn y chỉ vẫy vẫy tay áo đứng một bên nhìn, người của Trung Thiên Quốc dẫn bọn họ vào một biệt viện đặc biệt trong hoàng cung để nghỉ ngơi.

“Không biết quốc sư có ở đây không?” Lâm Cửu tuỳ tiện hỏi một người trong hoàng cung Trung Thiên Quốc.

“Hồi tiên sinh, quốc sư mấy ngày gần đây bế quan tu luyện, nếu ngài muốn gặp chỉ sợ không được rồi.”

Hoa Tư còn đang bế quan? Tựa hồ có chút không ổn nha, dù là ngày đó Hoa Tư ở Băng Nguyên Cực Bắc bị thương, nhưng đã qua mấy tháng như vậy thì thương tích sớm đã lành, vậy vì sao Hoa Tư vẫn còn bế quan?

Lâm Cửu có thể nghĩ đến, chỉ có Nghiệp Hoả Hồng Liên.

Trong mấy tháng này, chỉ sợ giữa Nghiệp Hoả Hồng Liên và Hoa Tư đã xảy ra chuyện gì đi.

Ngay buổi tối ngày hôm đó, Nghiệp Hoả Hồng Liên đã tiêu thất một đoạn thời gian tìm tới Lâm Cửu, nam tử này, cư nhiên công khai chạy tới hoàng cung Trung Thiên Quốc, Hoa Tư đâu? Lâm Cửu mới không thèm quan tâm mấy chuyện này, Ngiệp Hoả Hồng Liên cũng không phải thằng ngốc, Lâm Cửu chỉ là rất muốn biết, lẽ nào Nghiệp Hoả Hồng Liên thực sự lấy được tử liên bình?