Hoàng Phủ Thiên Niên để y xem rồi xử lí, ý tứ có phải là mặc kệ y mắng chửi Hoàng Phủ Thiên Hạ thế nào, thậm chí đánh nữ nhân đó cũng đều được, hơn nữa còn không gặp phải bất kì sự trả thù hay nghiêm phạt gì hay không a?
Đây là lễ vật Hoàng Phủ Thiên Niên ban cho y, bồi thường y?
Lâm Cửu hơi buồn cười, tuy rằng y không nhận thấy lễ vật này có lợi ích gì cho y, nhưng suy nghĩ một chút, nhìn theo góc độ của Hoàng Phủ Thiên Niên, đây cũng có thể nói là một đặc quyền a, một thần tử lại có đặc quyền tra vấn đánh hoàng tộc cao cao tại thượng, một nữ nhân ngay đến Hoàng Phủ Thiên Niên cũng không thèm để vào mắt, lúc này lại thành tù nhân của Lâm Cửu.
Lâm Cửu chỉ là một thần dân, thậm chí còn kém cả thần tử, địa vị không có, tiếng tăm cũng khỏi nói, lấy thân phận của y muốn trả thù Hoàng Phủ Thiên Hạ đã từng “giết” y quả thực là thiên phương dạ đàm, chỉ sợ cục tức này, Lâm Cửu nhất định phải, cũng không thể không cả đời nuốt vào bụng.
Mà nếu Lâm Cửu quả thực muốn đối phó Hoàng Phủ Thiên Hạ, y cần gì phải làm một thần tử a? Chẳng qua điểm này Hoàng Phủ Thiên Niên không biết, vì vậy đây là “đại lễ” trong mắt Hoàng Phủ Thiên Niên nhưng với Lâm Cửu nó cũng không hoàn toàn như vậy.
Lâm Cửu thầm nghĩ mau tìm cơ hội rời khỏi Hoàng Phủ Đế Quốc, những chuyện khác trong Hoàng Phủ Đế Quốc đã không còn đáng giá để y quan tâm, nhưng lễ vật đã đặt tới trước mặt, thì cũng nên mở nó ra, không lừa đảo không phá hoại, chuyện đánh nữ nhân y không làm được, mắng vài ba câu thì luôn luôn có thể.
Vì vậy, Lâm thái phó sau khi đã tu dưỡng khoẻ mạnh, thành công lấy được tàn hồn của Diệt Thiên, mang theo một trái tim tràn đầy nhẹ nhõm thích ý đi tới tẩm cung của Hoàng Phủ Thiên Hạ, chuẩn bị phun một ít nước bọt lên một trong những nữ nhân tôn quý nhất Hoàng Phủ Đế Quốc, trước đây y đã từng thụ qua uỷ khuất này, nói đúng hơn, Lâm Cửu trước đây đã từng chịu uỷ khuất này.
Từ sau chuyện của Lệ phi, Hoàng Phủ Thiên Hạ bị cấm không được ra ngoài, nhưng cho dù không thể bước ra khỏi cửa phòng một bước, Hoàng Phủ Thiên Hạ vẫn có bản lĩnh nháo hoàng cung lộn tùng phèo lên, nếu không phải sớm đã định hôn ước với Trung Thiên Quốc rồi, hơn nữa vì hôn ước này không thể huỷ đi, chỉ sợ Hoàng Phủ Thiên Niên đã hạ thủ với vị bào tỷ này của hắn, cũng phải làm cho Hoàng Phủ Thiên Hạ không còn khí lực làm ầm ỹ nữa, ngoan ngoãn a, yên lặng mà chết già.
Hoàng Phủ Thiên Hạ giống như một quả bóng cao su bị đá tới đá lui, như vậy, có đáng thương không? Người đáng thương tất có chỗ đáng thương —— nữ nhân có bệnh như vậy, sẽ không cần dùng đến đáng thương nữa, trên đời này còn có nhiều người cần phần nhân từ đó đi quan tâm hơn.
Mặc dù phạm vào nhiều chuyện như vậy, Hoàng Phủ Thiên Hạ vẫn ăn uống ngon miệng ở trong một cung điện xa hoa như trước, buồn chán thì có thể xem người ta khiêu một khúc vũ, xướng một khúc ca, mà trưởng công chúa càng thích nhìn một đám nam nhân đi qua đi lại, có niên kỉ nhỏ nhỏ chưa tới mười ba tươi ngon mọng nước, cũng có mỹ nam tử hai mươi sáu, bảy, tám thành thục, có sạch sẽ gọn gàng, cũng có diêm dúa lẳng lơ.
Lúc Lâm Cửu đi vào tẩm cung của trưởng công chúa, còn tưởng rằng nơi này là công quan điếm, phóng nhãn nhìn ra quả là đủ loại mỹ nam tử, toàn bộ đều đang nhảy múa trong cung điện, còn có một vài người xiêm y mất trật tự, uống rượu uống đến hai má đỏ bừng, thấy thế nào cũng đều là một cảnh cực kì dâm loạn khó coi.
Mà trưởng công chúa Hoàng Phủ Thiên Hạ xiêm y chỉnh tề nằm trên một chiếc ghế dựa trong phòng, tay nâng đầu, nhìn cảnh đám nam nhân chơi đùa, cứ như đang nhìn một lũ khỉ ầm ĩ vậy.
Đôi mắt phượng thấy bạch y nam tử đẩy cửa tiến vào, khoé miệng nữ tử cong lên.
Lâm Cửu nhíu nhíu mày phía sau có Hoàng Phủ Thiên Niên chống đỡ, y cũng không sợ gặp phải chuyện phiền phức gì, nam nhân đi vào bên trong dừng lại, hai tay giương lên, hướng về phía diện thủ*(≈ trai tơ)quát: “Cút hết đi!”
Chuyện ầm ĩ không tới phiên Lâm Cửu tự làm, thị vệ bên cạnh đã đều rút kiếm rút đao, giống như đuổi đám gà con, chúng nam nhân rầm rầm chạy hết ra ngoài.
Một vài diện thủ còn muốn ỷ vào uy nghiêm của trưởng công chúa cùng Lâm Cửu đối mặt, đáng tiếc còn chưa kịp nói tiếng nào đã bị thị vệ đánh thành đầu heo, những tên thị vệ này thường ngày ghét nhất là bọn tiểu bạch kiểm chân tay nhũn như tôm chỉ biết bám váy nữ nhân, nhận được mệnh lệnh của Lâm Cửu, không chút khách khí đuổi toàn bộ đám tiểu bạch kiểm này ra ngoài, không nghe lời thì cho ăn đánh, đánh đến khi ngươi té ra ngoài mới thôi.
Chỉ qua một hồi công phu, dưới thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn của Lâm Cửu, đám tiểu bạch kiểm trong cung toàn bộ bỏ chạy hết ra ngoài, trong phòng thoáng cái chỉ còn lại mỗi mình Trưởng công chúa.
Mang theo một đám hộ vệ bên người tăng thêm can đảm, vạn nhất nữ nhân thần kinh kia cắn lại lời của y, y trốn trốn, Lâm Cửu chung quy cũng không thể biểu hiện quá mức được, y không đánh nữ nhân, nhưng nếu như đối phương động thủ trước, y cũng không bảo chứng y sẽ không phản kích, vạn nhất lúc đó đánh Hoàng Phủ Thiên Hạ thành mặt nở hoa, Hoàng Phủ Thiên Niên còn không sờ đến y.
Hai đội hộ vệ đi theo Lâm Cửu tiến vào gian phòng Hoàng Phủ Thiên Hạ đang ở, cước bộ giẵm lên mặt đất phát sinh ra tiếng vang đồng đều quanh quẩn trong cung điện trống trơn cứ như sẽ làm cung điện này vỡ nát ra vậy, cho dù đối diện với Lâm Cửu khí thế cường đại, Hoàng Phủ Thiên Hạ vẫn không thay đổi vẻ thích ý nụ cười trên gương mặt, cũng không vì Lâm Cửu đuổi hết đồ chơi của nàng ra ngoài mà tâm tỉnh khó chịu.
“Lâm Cửu, đây giống như là lần đầu tiên ta và ngươi chính thức gặp mặt ha.” Hoàng Phủ Thiên Hạ mở miệng trước, đôi mắt phượng nhẹ nhàng phiêu đến đám hộ vệ đi theo Lâm Cửu không khỏi cười cười, nàng vung tay về phía Lâm Cửu, trên cổ tay mảnh khảnh thình lình xuất hiện một sợi dây xích mỏng manh, hai tay hai chân Hoàng Phủ Thiên Hạ cư nhiên đều bị khoá lại.
“Cho những tên hộ vệ này của ngươi lui ra đi, bản công chúa cũng không thể gây thương tổn gì cho ngươi được.” Vừa nói vừa nhẹ nhàng rung leeng keeng sợi dây xích trên cổ tay, Hoàng Phủ Thiên Hạ hơi cúi đầu, trên khuôn mặt mỹ lệ toát ra một vẻ sầu bi khiến nam nhân thương tiếc, “Đệ đệ của ta cũng thực sự nhẫn tâm, dù mẫu hậu khuyên hắn, hắn cũng vẫn cố ý phải khoá bản cung lại, Lâm Cửu ngươi nói hắn có ác hay không a?”
Nếu Hoàng Phủ Thiên Hạ không thể hành động tự do, Lâm Cửu nhìn dây xích cũng không dài, vì vậy cho hai đội hộ vệ đều lui xuống, thế nhưng cửa vẫn để mở, vạn nhất bên trong xảy ra chuyện gì, người bên ngoài vẫn có thể kịp lúc chạy tới.
“Ta nghĩ, Trưởng công chúa mới là người vô cùng tàn nhẫn trên đời này, so với ngài, những tên bị giam trong ngục Hoàng Phủ Đế Quốc vẫn còn là người tốt chán a.” Lâm Cửu vừa cười vừa nói, có lẽ là bởi vì nghe người khác châm chọc nhiều, Lâm Cửu cũng dần dần học được cách châm chọc người ta.
“Vậy sao?” Hoàng Phủ Thiên Hạ nhẹ nhàng thán một câu, dáng dấp đó như là tan nát cõi lòng khiến người người thương tiếc.
Hoàng Phủ Thiên Hạ rất đẹp, vẻ đẹp làm cho người ta sẽ sinh ra một loại tình cảm thương tiếc, chỉ có Lâm Cửu đã hiểu sâu căn nguyên của nữ nhân này nên một chút cũng không cảm thấy thương hại gì, đôi khi y cũng không rõ, nữ nhi mỹ lệ như vậy, trái tim sao lại ác độc như thế, xà hạt mỹ nhân cũng không hơn được thế này.
“Bản cung biết, ngươi hận ta, mà nếu quả không có bản cũng hai năm trước đẩy Lâm Cửu vào nước, thì sao có thể có ngươi hiện tại a? Không có cái chết của Lâm Cửu trước kia, sao sẽ có Lâm Cửu ngày hôm nay, bản cung là hại Lâm Cửu trước kia nhưng đó chính là mệnh của y!”
Lâm Cửu không lập tức trả lời, chỉ xoay người đóng của phòng lại, cắt đứt đường nhìn của bên ngoài với bọn họ.
Nam tử xoay người xa xa nhìn Hoàng Phủ Thiên Hách: “Công chúa nói đúng, người đã chết một lần đương nhiên có chỗ bất đồng.”
“Lâm Cửu ngươi biết rõ, ý ta không phải thế này.” Thấy Lâm Cửu vẫn liều chết không chịu tiếp thu, Hoàng Phủ Thiên Hạ nhịn không được khẽ bật cười, tiếng cười như tiếng chuông bạc thanh thuý dễ nghe, nhưng vào trong tai Lâm Cửu lại giống như tiếng cười của ma quỷ.
“Bản cung cũng không cần phải nhiều lời, liền nói luôn cho ngươi biết, chuyện yêu thú hồ li là bản cung và Nghiệp Hoả Hồng Liên cùng bày ra, nga, cũng chính là Hoàng Phủ Thiên Hách hai năm trước đã cùng chết với Lâm Cửu trước đây.” Thấy trên mặt Lâm Cửu không có nhiều biểu tình lắm, Hoàng Phủ Thiên Hạ khẽ giật giật khoé miệng, nhưng lại tiếp tục nói, “Ngoại trừ giúp Diệt Thiên ra, cũng muốn để ngươi và bản cung gặp mặt một lần.”
“Nói như vậy, ngươi cũng đã biết thân phận của ta…”Hoàng Phủ Thiên Hạ cười xán lạn với Lâm Cửu, “Ta chính là người Diệt Thiên xếp vào trong Hoàng Phủ Đế Quốc a, có điều bản cung là Trưởng công chúa hàng thật giá thật, chứ không phải đồ giả giống tên Nghiệp Hoả Hồng Liên phẫn Hoàng Phủ Thiên Hách kia.”
Lâm Cửu chỉ cười khổ.
Hình như chuyện tất cả mọi người biết, duy độc y không biết.
Y cũng không ngờ người mà Diệt Thiên xếp vào trong hoàng cung Hoàng Phủ Đế Quốc lại chính là Hoàng Phủ Thiên Hạ, một nữ nhân nhiều lần muốn giết y, một nữ nhân điên rồ.
Diệt Thiên, trong lòng ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a?
Lâm Cửu đương nhiên rất rõ thái độ làm người của Diệt Thiên, Diệt Thiên đương nhiên sẽ không có liên quan đặc biệt gì với Hoàng Phủ Thiên Hạ, để Hoàng Phủ Thiên Hạ làm con mắt trong hoàng cung, tất cả cũng đều là từ lợi ích tốt nhất mà ra, chỉ là đáy lòng nam nhân, hoặc nhiều hoặc ít vẫn cảm thấy một chút châm chọc, một chút vị đạo khó hiểu.
Nữ nhân đã từng muốn giết y, cư nhiên lại nhanh chóng biến thành cùng phe với họ?
Thế giới này, thật đúng là chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có địch nhân vĩnh viễn.