Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 156: Lễ vật đặc biệt




Trong thinh không hỗn độn, Lâm Cửu không biết mình đang ở nơi nào, có phải y vừa hôn mê hay không, vậy hiện tại hẳn là đã thanh tỉnh, hay là linh hồn xuất ra bồng bềnh ở thứ nguyên không biết nào đó a?

Một ý nghĩ đột nhiên xẹt qua trong đầu Lâm Cửu, khó thể nào y vẫn còn sống? Hay là, lúc này y đã chết mất rồi, lại tiếp tục ngoạn xuyên không? Phải chăng, người ta sau khi chết sẽ giống y lúc này vẫn bảo lưu được ý thức, nhưng không thể quay về thân xác ngày trước a?

Lâm Cửu bị vây trong thời gian hỗn độn mông lung, rồi đột nhiên cảm thấy đầu óc lộn xộn của y được chiếu sáng, giống như trong thế giới hắc ám đột nhiên bị rọi đèn loá mắt, hoặc là mặt trời giữa trưa soi rọi, trong một mảnh bạch quang chói mắt, Lâm Cửu phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ.

Nơi này là địa ngục hay thiên đường, vì sao bốn phía lại trắng xoá, an tĩnh, tường hoà như vậy, mạc danh kỳ diệu khiến Lâm Cửu cảm thấy ấm áp, cảm giác này y chưa từng có bao giờ, nếu muốn dùng ngôn ngữ để miêu tả, nó giống như cảm giác về gia đình, ấm áp mà lại an toàn, khiến tâm y đều lắng xuống.

Hít một hơi thật sâu, không khí tươi mát thấm vào ruột gan trong nháy mắt gột tẩy hết thân thể y, khiến Lâm Cửu cảm thấy thân thể mình nhẹ nhàng như muốn bay đi, cảm giác kì quái này làm Lâm Cửu nhịn không được khẽ cong khoé miệng lên, chầm chậm bước đi trong thế giới tuyết trắng này, Lâm Cửu nhìn ngó xung quanh.

Dòng nước ngọc bích chảy róc rách trên mặt đất, nó không giống như con suối bình thường ở Đại Địa từ sông chảy ra, dòng suối này giống như một con bích lục tiểu xà biết động tuỳ ý uốn lượn chung quanh, thỉnh thoảng chảy qua dưới chân Lâm Cửu, nhưng lại không làm nam nhân rơi xuống, Lâm Cửu hiếu kì ngồi xổm xuống lấy tay vốc lên một ít nước uy vào miệng mình.

Như trời hạn gặp mưa rào, thanh ngọt làm dịu đi thể xác và tinh thần mệt mỏi của y, cứ như cây khô gặp nước lập tức sống lại, cảm giác thoải mái này khiến từ tận đáy lòng Lâm Cửu nhu thuận đi rất nhiều, những thứ này là gì, tiên thuật sao?

“Chít chít chi chi ——”

Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng chim hót thanh thuý, Lâm Cửu ngẩng đầu nhưng không thấy bóng dáng chú chim nào, chỉ thấy một làn khói hồng quanh quẩn trên đỉnh đầu y, lượn vài vòng trên đỉnh đầu Lâm Cửu, khói hồng trôi về phía trước, nhìn hình dạng kia như là muốn dẫn đường cho Lâm Cửu.

Nam tử đi theo làn khói, nói không chừng làn khói này muốn dẫn y đi gặp chủ nhân nơi này, mà y cũng muốn biết hiện tại mình còn sống hay đã chết, lại đang ở nơi nào.

Đi một lúc trong thế giới tuyết trắng còn đẹp hơn cả tiên cảnh này, Lâm Cửu được làn khói hồng dẫn đến một nơi đặc biệt, trước mắt thình lình xuất hiện một bông tuyết bạch liên hoa khổng lồ khiến Lâm Cửu khẽ giật mình, ý nghĩ như biển ma thuật đột nhiên xuất hiện trong đầu y —— đây là Chí Thiện Bạch Liên!

Một đoá tuyết bạch liên hoa thật lớn toả ra ánh sáng lấp lánh oánh bạch giữa hồ, hồ nước lộ ra nhan sắc gần như trong suốt, không ngừng lưu động, ánh sáng đủ màu vô cùng mỹ lệ.

Mà đoá tuyết bạch liên hoa kia còn chưa nở rộ, nụ hoa vĩ đại giống như tuỳ thời đều có thể bung cánh xuất ra thứ ánh sáng kì dị khiến cả thiên địa thất sắc.

Bị ma lực thần kì hấp dẫn, Lâm Cửu bước từng bước một đi về phía tuyết bạch liên hoa.

Bàn chân giẵm lên tuyết hồ, một tia sóng gợn lăn tăn, Lâm Cửu như đi trên mặt đất bằng phẳng, từng bước từng bước tới bên cạnh bông hoa, thì thào nói: “Đây là ta sao? Hay đây là ngươi… ngươi và ta là cùng một người sao? Có phải chính ngươi để ta tới Xích Thổ Đại Địa, lại để ta đến nơi này đúng không a?”

Lâm Cửu lẩm bẩm tự nói với tuyết bạch liên hoa: “Ngươi có thể nghe thấy thanh âm của ta không? Ta rất mờ mịt, thậm chí có đôi khi còn không biết phải làm cái gì, nếu như ngươi có thể nghe được thanh âm của ta, vậy để ta khôi phục kí ức kiếp trước ha, để ta biết ta và Diệt Thiên trước kia, để ta biết lục liên nghìn năm trước đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.”

Khẽ chạm vào nụ hoa, phảng phất như nghe được tiếng nói của Lâm Cửu, nụ hoa trắng như tuyết khẽ khẽ run rẩy, đột nhiên lúc đó, phiến phiến cánh hoa liên tiếp xoè ra, nhẹ nhàng như cánh bướm hạ xuống, cuối cùng cũng lộ ra quang hoa dị thải khiến đất trời thất sắc.

Nương theo tuyết liên nở ra, một mùi thơm ngát lan toả bốn phía, ánh sáng đủ màu, trong nháy mắt thiên địa như phát ra trận trận tiếng kêu nhẹ nhẹ xa xăm.

Lúc tuyết liên nở ra hoàn toàn, Lâm Cửu nhìn thấy một người trong toà sen, một người giống y như đúc…

“Ngươi là…”

Khi Lâm Cửu vừa muốn mở lời, người ngồi trong tuyết liên bỗng mở mắt, bình tĩnh như nước, như trăng, trong trẻo nhưng lại không cho cảm giác băng lãnh, chưa chờ Lâm Cửu có bất luận phản ứng gì, hồ nước dưới chân Lâm Cửu tựa hồ như vỡ vụn ra, cả người nam nhân liền rơi vào trong đó…

Không có cảm giác bị chìm dưới nước, mà giống như lọt vào một thế giới khác, có lẽ y đã rơi vào một thế giới hoàn toàn tương phản với thế giới tuyết trắng vừa rồi, tràn ngập hắc ám, khí tức lãnh khốc nồng nặc khiến y khẽ cau mày, chỉ là lúc Lâm Cửu nhìn thấy liên hoa trước mắt, tâm của y nhịn không được rung động từng hồi.

Liên hoa trước mặt y lúc này đã không còn là đoá tuyết liên vừa rồi, mà là một đoá u hắc liên hoa, mà đoá liên hoa này đã nở rộ, từng phiến cánh hoa đen rơi xuống, giống như đoá tuyết liên vừa rồi cũng có một người ngồi bên trong, không thể nghi ngờ, người này chính là U Minh Hắc Liên liền đài với tuyết liên.

Mà nam tử xuất hiện trong hắc liên…

Rõ ràng…

“Diệt Thiên?” Mái tóc u hắc, đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt góc cạnh phân minh, xa cách lâu ngày lại được gặp lại Diệt Thiên, Lâm Cửu đột nhiên có một loại xúc động vui đến muốn khóc.

“Diệt Thiên…” Lâm Cửu nhẹ nhàng hô lên, một tiếng lại một tiếng, nam tử hai mắt khép kín phảng phất như nghe thấy thanh âm Lâm Cửu bèn mở ra đôi mắt đen thâm thuý bình lặng như hồ nước, Diệt Thiên tỉnh lại hai mắt nhìn thẳng Lâm Cửu, từ lúc ban đầu không có bất luận cảm tình gì, dần dần…

Đôi mắt bình lặng như hồ nước sinh ra nhiều gợn sóng lăn tăn, nhẹ nhàng lay động, cho đến khi tràn ngập toàn thân.

Ngay trong ánh mắt đầu tiên đó, một loại cảm tình duy nhất, ái ý nồng đậm như rễ cây đâm sâu vào trong đất, cũng đã định trước ràng buộc đời đời kiếp kiếp giữa hai bên….

Đột nhiên một cỗ lực đạo hung hăng túm Lâm Cửu đi ra, mọi thứ trước mắt đều tiêu thất, Lâm Cửu tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy không phải là nam tử giống y như đúc, cũng không phải là Diệt Thiên nhìn thẳng y trong đoá hắc liên kia, mà là trướng tử trắng trắng, một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, Lâm Cửu còn nhớ người này, là lão ngự y trong hoàng cung, đã từng đến Lâm gia xem bệnh cho phụ thân y.

Vì vậy, y không chết.





Trong hoàng cung Hoàng Phủ Đế Quốc lại xảy ra chuyện, gần tới cuối năm, hình như luôn luôn tuôn ra vài chuyện như vậy, mà vào lúc thu tàn này, chuyện xảy ra khiến người ta cảm thấy đau lòng nhất là —— Tĩnh Vương Hoàng Phủ Thiên Hách trúng phong hàn chữa trị không khỏi bỏ mình.

Để cả nước cùng tưởng niệm, Hoàng Phủ Thiên Niên hạ lệnh hậu táng Tĩnh Vương.

Bách tính nói, thiên hạ này mất đi một vị vương gia, có quan hệ gì tới bọn họ đâu? Vương gia chết hay sống thì ngày của bọn họ vẫn cứ trôi qua, chỉ cần chết không phải là hoàng đế, thì con dân Hoàng Phủ Đế Quốc tuyệt không có cảm thụ quá lớn gì.

Nhưng nghe nói sau khi hoàng thượng biết tin tức Tĩnh Vương đột ngột qua đời đau lòng không dứt, bi thương quá mức tổn hại thân thể, hôm này không thể lâm triều, chỉ có thể ở trong cung dưỡng thân thể, con dân Hoàng Phủ Đế Quốc vừa nghe vậy, đều tán dương Hoàng Phủ Thiên Niên trạch tâm nhân hậu, vì huynh đệ qua đời mà đau thương quá độ, thực sự khó có được.

Đối với điều đó, Lâm Cửu chỉ muốn nói một chữ —— Hừ!

Sau khi tỉnh lại tuy rằng Lâm Cửu muốn quay về thăm thăm Lâm gia, nhưng lại sợ khiến người nhà thương tâm liền lưu lại trong cung “dưỡng thân thể”, mà Hoàng Phủ Thiên Niên tựa hồ cũng không định để Lâm Cửu trở về, tuy rằng xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng Lâm Cửu vẫn còn nhớ Hoàng Phủ Thiên Hách nói qua Hoàng Phủ Thiên Niên muốn tặng cho y một lễ vật.

Là lễ vật gì a? Lâm Cửu mới không thèm quan tâm, cũng không quan tâm đến chuyện suýt tý nữa bị chết đuối, y chỉ biết thứ y muốn đã lấy được, Hoàng Phủ Thiên Hách, có lẽ hiện tại nên đổi tên là Nghiệp Hoả Hồng Liên đã thuận lợi lấy được một trong những tàn hồn của Diệt Thiên bên người Hoàng Phủ Thiên Niên.

Lâm Cửu rốt cuộc cũng thực hiện được lời hứa của y với Diệt Thiên, trước cuối năm nay, y nhất định sẽ lấy được một trong ba tàn hồn của Diệt Thiên về, mà y đã làm được rồi.

Lúc này Lâm Cửu cũng không muốn tiếp tục ở lại Hoàng Phủ Đế Quốc nữa, Nghiệp Hoả Hồng Liên đã đáp ứng với y sẽ lấy được tàn hồn Diệt Thiên từ chỗ Hoa Tư, vậy y chỉ cần đi đối phó với Tây Sa Thương Hải là được rồi, nam nhân vội vã muốn cưỡi hoả phượng hoàng đến Tây Sa Thương Ưng Quốc ngay.

Song tuy có Nghiệp Hoả Hồng Liên đến hỗ trợ, nhưng Lâm Cửu muốn thu hồi toàn bộ tàn hồn của Diệt Thiên về vẫn có vẻ khó khăn trùng điệp như cũ, nhất là Tây Sa Thương Ưng Quốc không giống Hoàng Phủ Đế Quốc, ở Tây Sa Thương Ưng Quốc, Lâm Cửu không có người quen, càng không có cơ hội thân cận hoàng đế như Hoàng Phủ Đế Quốc.

Ngay lúc Lâm Cửu đang dào dạt do dự đối với Tây Sa Thương Ưng Quốc, Hoàng Phủ Thiên Niên rốt cuộc cũng mang lễ vật đến cho Lâm Cửu, một món lễ vật cực kì đặc biệt.

Hành tung của hồ ly đã điều tra ra, người nuôi yêu thú chính là người đã từng nuôi một con hồ ly – Hoàng Phủ Thiên Hạ, nhưng mà lúc này Hoàng Phủ Thiên Niên không định tiếp tục tha thứ cho Hoàng Phủ Thiên Hạ nữa, trọng trách nghiêm phạt Hoàng Phủ Thiên Hạ, Hoàng Phủ Thiên Niên cư nhiên lại giao cho Lâm Cửu, chỉ để lại một câu —— ngươi liệu rồi làm.

Hoàng Phủ Thiên Niên để Lâm Cửu xem rồi xử lí, thoạt nhìn, những lời này tựa hồ có chút lớn lao.

Nhưng lễ vật đặc biệt như vậy, vẫn còn xa với kim liên bình đã mất của Hoàng Phủ Thiên Niên, cũng không biết là bởi vì Hoàng Phủ Thiên Niên bị thương hay là nguyên nhân gì khác, Hoàng Phủ Thiên Niên cũng không tiếp tục truy tìm kim liên bình kia nữa.