Cứ như vậy… đột nhiên tất cả đám dã lang đều mạc danh kỳ diệu chạy mất?
“Cửu công tử quả nhiên thần thông cái thế, hôm nay nếu như không phải có Cửu công tử ra tay tương trợ, hai người chúng tôi có lẽ đã phải táng thân nơi này, đa tạ ân cứu mạng của Cửu công tử!”
Nghe thấy lời Diệp U và Tâm Lan vừa nói, Lâm Cửu có thể xác định dã lang không phải do hai người bọn họ đuổi đi, nhưng khẳng định cũng không phải do y, Lâm Cửu đương nhiên không cho rằng mình chỉ tuỳ tiện quát hai tiếng là đám dã lang kia lập tức chạy mất. Hồi còn ở Vọng Nguyệt Sơn y không chỉ quát một lần, nhưng có con dã thú nào chạy đi đâu.
Vì cớ gì lúc đó tất cả đám dã lang kia đều đột nhiên sợ tới mức chạy mất hút, chẳng lẽ trừ bốn người bọn họ ra còn có vị cao thủ nào đang âm thầm tương trợ sao?
Từ lúc bầy lang đột nhiên hốt hoảng bỏ chạy, hai tên hắc y nhân bất minh kia cũng bị doạ, nhanh chóng rời đi, dọc đoạn đường Diệp U cùng Tâm Lan vẫn đề cao cảnh giác, sợ nửa đường lại xuất hiện thêm mấy hắc y nhân nữa, tuy rằng hai người họ tin tưởng rằng có tiên hiệp ở đây, bọn họ tuyệt đối sẽ không xảy ra sự cố gì. Nhưng mà không muốn mất thể diện trước mặt tiên hiệp a.
Trừ bỏ hai tên hắc y nhân lúc đầu, sau đó trên đường đều thật an bình. Hai ngày sau, người của U Lan Cốc cũng kịp thời chạy đến, đoàn người sau bảy ngày chậm rãi tới Lưu Tinh Thành.
Lưu Tinh Thành, là giáp giới Nam Bắc của Xích Thổ Đại Địa, một con sông dài từ Nam chí Bắc phân Lưu Tinh Thành thành hai, dân cư đông đúc, kinh tế phồn vinh, là cửa khẩu thông thương trọng yếu của Xích Thổ Đại Địa, hết thảy mọi người lên Bắc xuống Nam đều phải đi qua Lưu Tinh Thành, mà đồng thời vì vị trí địa lý đặc thù của nó nên đây cũng trở thành địa điểm tốt nhất để bốn phái tiến hành Tứ phái luận võ đại hội.
Trong bốn phái, Đại Tuyết Sơn ở sâu trong phương Bắc, U Lan Cốc trú trong thung lũng phương Nam, Thiên Thánh Nham cư ngụ trên đại sơn, địa điểm tổ chức đặt ở Nam hay Bắc cũng không thích hợp, cuối cùng quyết định chọn giao giới giữa Nam với Bắc – Lưu Tinh Thành, từ đó, mỗi năm một lần chưa từng thay đổi.
Xe ngựa U Lan Cốc tiến vào đại môn Lưu Tinh Thành, tuy rằng những người đứng ngoài chờ vào thành xếp hàng dài, nhưng chỉ cần có tiền có thế thì không thời đại nào không có đặc quyền, Lâm Cửu ngồi xe ngựa là có thể không cần xếp hàng mà vẫn được ưu tiên đi qua cửa thành.
Thật phồn hoa! Đây là ấn tượng đầu tiên của Lâm Cửu đối với Lưu Tinh Thành.
Không có lầu cao, nhưng mỗi gian đều mang hương sắc cổ xưa, phòng ốc cực ý nhị, dùng tinh điêu tế mài để hình dung cách xây dựng phòng ốc một chút cũng không quá, hai bên đường là đủ loại cửa hàng, người trên đường từ bốn phương tám hướng đi tới đi lui, ngựa xe như nước, nơi nơi đều tràn ngập khí tức phồn hoa.
Tuy nói mới sống tại thế giới này hai năm, nhưng hai năm trước y đều ở trên Vọng Nguyệt Sơn, đây đúng là lần đầu tiên y chân thật cảm thụ sự phồn hoa của dị thế.
Thường nghe người ta nói thứ dược chữa thương tốt nhất trên đời chính là thời gian, như nước chảy nhẹ nhàng mơn trớn nội tâm đau xót của phàm nhân, dần dần phai nhạt, dần dần khép lại, Lâm Cửu hiện tại đã có thể tự mình cảm thụ được, thời gian hai năm cũng đủ để y nhìn thẳng vào tương lai của mình.
Y rốt cuộc cũng không trở về được nữa, không phải sao?
Sờ sờ mặt mình Lâm Cửu không khỏi than nhẹ, cho y cái gì không tốt, kinh thế võ công, độc môn bí kíp, cái gì cũng đều tốt hơn hiện tại, hiện tại y chỉ là một người bình thường, trừ bỏ vẻ ngoài xinh đẹp ra.
Nhưng y đường đường là một nam tử hán, bề ngoài cho dù xinh đẹp thì có lợi ích gì, cũng không phải nữ nhân.
“Tiểu tặc miêu!” Mèo con trong ngực đột nhiên cọ cọ, Lâm Cửu một đấm nện xuống, thối miêu luôn luôn lười biếng cắn y một ngụm, cọ một cái liền nhảy phắt qua cửa sổ ra ngoài.
Lâm Cửu vội thò đầu ra xem, tiểu hắc miêu đã sớm không còn thấy bóng dáng.
Tiểu tặc miêu không lương tâm, nuôi ngươi lâu như vậy, cư nhiên quay ra cắn ta, còn dám chạy trốn. Nhìn ngón tay bị cắn của mình, Lâm Cửu lấy một lọ thuốc trị thương từ túi Càn Khôn ra bôi lên, thối miêu này răng nanh sắc thật, cư nhiên mới cắn một ngụm đã chảy máu.
Hiện giờ ngay cả thối miêu cũng chạy mất, Lâm Cửu thật là chỉ còn một mình một người.
Chạy thì chạy đi, nếu như bị người khác bắt được, không nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi như ta vậy đâu, nói không chừng còn bị người ta lột da lấy máu, hấp thành một nồi thịt tiểu hổ…
Lâm Cửu âm thầm nguyền rủa cái con ăn mất linh dược của y kia, tiểu tặc miêu lấy oán trả ơn.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại trước một gian khách điếm xa hoa, Lâm Cửu nghe Diệp U ở bên ngoài cung kính nói: “Cửu công tử, chúng ta tới rồi.”
Lâm Cửu vén rèm bước xuống, chỉ thấy một siêu cấp đại mỹ nữ đi về phía mình.
Phong thái yêu kiều thùy mị, châu sa che mặt, nhẹ nhàng bước tới, dáng điệu thướt tha, búi tóc hồ điệp, bội sức hoa lan, cho dù không nhìn rõ dung mạo nữ tử, nhưng vừa thấy đã biết đó là một đại mỹ nhân phong tư yểu điệu.
Mà vị đại mỹ nhân này chính là U Lan Cốc cốc chủ Hồ Điệp Lan, lúc thu được ưng đưa thư của Diệp U, Hồ Điệp Lan liền cấp tốc chuẩn bị, muốn nhanh chóng trông thấy vị tiên hiệp nổi tiếng thiên hạ này xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Có điều khi nhìn thấy tướng mạo bình thường của Lâm Cửu, toàn thân không một chút chân khí từ trên xe ngựa bước xuống, trong lòng Hồ Điệp Lan không khỏi thấy sinh nghi, người mập mạp bình thường này chính là người được gọi là tiên hiệp?
Hồ Điệp Lan đã từng gặp qua tiên hiệp, nên nàng biết, tiên hiệp tất cả đều có võ công cao thâm, nhưng người này nàng lại không hề cảm nhận được luồng chân khí nào tồn tại, nhìn thế nào cũng thấy giống một người qua đường bị tóm tuỳ tiện trên đường mà thôi, trong lòng mặc dù có nghi hoặc, nhưng nghĩ đến Diệp U không có khả năng nhận nhầm người. Hồ Điệp Lan vẫn rất khoản đãi với Lâm Cửu.
Nếu muốn nói điểm duy nhất Lâm Cửu giống một vị tiên hiệp, thì đó chính là khí chất.
Người này nhìn qua chỉ mới tầm ngoài hai mươi là cùng, nhưng trong mắt lại không hề có vẻ ngây ngô, giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự cao quý tao nhã không nói lên lời, nhất là khi vị Cửu công tử này nhìn mình lại không hề tỏ ra kinh ngạc, điều này khiến Hồ Điệp Lan có chút xúc động.
Tất cả những người từng gặp qua nàng, đừng nói là phàm phu tục tử, ngay đến đám lừa ngốc Thiên Thánh Nham kia cũng phải sững sờ sửng sốt, nhưng vị Cửu công tử này lại coi mình giống như người thường không rung động chút nào trước sắc đẹp.
Chỉ với điểm này, đã đúng là hiếm có.
U Lan Cốc cốc chủ Hồ Điệp Lan, trời sinh đã có một cỗ phong vận thành thục, gặp qua mỹ mạo này không người nào không quỳ gối, người thờ ơ giống như Lâm Cửu đây, thật đúng là đã ít lại càng ít.
Có điều mỹ nhân này Lâm Cửu biết rõ mình hưởng thụ không nổi, nhất là ánh mắt đối phương khi nhìn y, tuy rằng có ẩn chứa sự cung kính, nhưng sâu trong đó lại là ngầm đánh giá.
Có lẽ do sống trên Vọng Nguyệt Sơn đã lâu, Lâm Cửu cảm thấy không được hợp lắm với những nơi náo nhiệt, tìm lấy cái cớ khước từ sự khoản đãi của U Lan Cốc cốc chủ, tự mình vào phòng, thật phù hợp với đặc tính thích sống đơn độc của tiên hiệp.
Sau khi Lâm Cửu chạy vào phòng, Hồ Điệp Lan lập tức gọi Diệp U cùng Tâm Lan vào phòng mình.
“Hồi cốc chủ, lúc đầu chúng đệ tử cũng không tin người này là tiên hiệp, nhưng trong tay Cửu công tử có thông linh ngọc bội của Tiên Hiệp Điện, thế gian này trừ bỏ Tiên Hiệp Điện ra, còn ai có thể có được thông linh ngọc bội đây?” Diệp U tiến lên nói.
Tâm Lan gật gật đầu, bổ sung: “Cốc chủ, trên đường đi chúng đệ tử gặp mai phục, lúc ấy đệ tử cùng Diệp U sư huynh thiếu chút nữa không chống đỡ nổi, sau đó vẫn là phải nhờ Cửu công tử đẩy lui đám ác lang kia, đệ tử thấy vị công tử này nhìn như không có chút chân khí nào, nhưng có thể nào là y đang giấu tài?”
Diệp U cũng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, Cửu công tử từng nói, khi bọn họ xuống núi sẽ dịch dung, thiết nghĩ cũng rất có khả năng che giấu cả thực lực. Cho dù người này không phải tiên hiệp, nhưng nhất định có quan hệ với Tiên Hiệp Điện, dù sao thông linh ngọc bội cũng có thể chứng minh y là người của Tiên Hiệp Điện.”
Hồ Điệp Lan gật gật đầu, hai người nói cũng đúng, dù sao bọn họ chỉ cần tiên hiệp đến để tăng thể diện, lại không cần tiên hiệp ra tay, mặc kệ người nọ có thật là tiên hiệp hay không, chỉ cần có thông linh ngọc bội như vậy là đủ rồi.
“Mấy ngày nay hai phái khác cũng sẽ lần lượt đến, các ngươi phái người bảo vệ tốt an toàn cho Cửu công tử, tuy nói ở Lưu Tinh Thành không ai dám làm xằng làm bậy, nhưng thận trọng vẫn hơn, chúng ta không thể lơi lỏng được.”
“Vâng!”