Hồ Điệp Lan thật là một diệu nhân, có thể tại nơi mà chim cũng không thèm ị này tìm được cái động vừa bí mật lại vừa rộng rãi, đã thế trong động lại còn có cả ôn tuyền, hơi nóng từ ôn tuyền toả khiến cho cả động đều ấm áp hẳn lên, quả thật thoải mái cực kì, ngâm người trong ôn tuyền, lại ăn một vài món ăn đã được Hồ Điệp Lan sai người chuẩn bị từ trước, mỹ tai mỹ tai!
“Ngươi hẳn là nên bảo Hồ Điệp Lan lưu lại mấy tiểu cô nương, ấn ấn niết niết nhu nhu khoan khoái biết bao a.” Ngâm mình trong suối nước nóng thiên nhiên, Lâm Cửu hai tay giang rộng đầu ngửa ra sau híp híp mắt, hai cái chân ở trong nước lúc ẩn lúc hiện, một bàn tay lành lạnh tóm lấy cái chân loạn tát nước của nam nhân.
Lâm Cửu ngẩng đầu lên, Diệt Thiên với mái tóc được khôi phục lại màu đen đã tiến đến trước mặt y, ngay giữa hai chân y, tư thế này thật sự khiến người ta phải đỏ mặt.
Có đôi khi Lâm Cửu thường nghĩ, là do tác dụng phụ của việc hợp tu giữa bọn họ quá cường liệt, hay y thực sự là người mẫn cảm như vậy, hoặc là quá cơ khát, thế cho nên mỗi lần chỉ cần đại ma đầu đụng vào một chỗ nào đó trên cơ thể y cũng đủ để y có phản ứng, đồng tử đen nhánh như mực hơi co rút lại, khoảng cách giữa Diệt Thiên với Lâm Cửu càng ngày càng gần.
Lúc ngực hai người không có y phục ngăn trở mà tiếp xúc thân mật cùng một chỗ, Lâm Cửu nghĩ bọn họ dường như đã hợp thành một, chủ động tiến lên nhẹ nhàng chạm vào bờ môi đối phương, một nụ hôn nhàn nhạt, nhưng lại nóng bức hơn cả những ngày hè ở Hoàng Phủ, cũng càng cháy bỏng trái tim hơn ôn tuyền trong động.
“Với khuôn mặt hiện tại của ta, ngươi vẫn có thể tiếp tục hôn được?” Y hơi ngửa đầu, ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc đen nhu nhuận, sợi sợi như tơ, quấn quanh ngón tay, như thiên ma chi võng, chiếc võng chỉ bắt một con cá là y.
Cái trán khẽ khàng cọ lên gương mặt lành lạnh của ma đầu, Lâm Cửu cúi xuống nhìn cái bóng của mình in trong nước, khuôn mặt này nói không rõ có phải là mặt của y hay không, dù sao, kiếp trước y đã chết, gương mặt «thiên hạ đệ nhất mỹ nhân» ngày thường cũng không hoàn toàn thuộc về y.
Diệt Thiên không trả lời Lâm Cửu, hắn chỉ tiếp tục hôn, bờ môi ma sát dấy lên vô số tia lửa, khi thì ôn nhu lúc lại cường thế, đến tận lúc hai bên đều không thở nổi mới lưu luyến rời ra.
Đột nhiên ôm lấy thắt lưng Lâm Cửu, ma đầu khẽ dùng lực nâng lên phía trước, nam tử như con cá trong nước dưới ánh sáng dạ minh châu thanh lãnh như trăng vọt lên khỏi mặt nước, mặt nước một mảnh sóng gợn lăn tăn, cái cổ vẽ ra một độ cong duyên dáng, nhỏ giọng kinh hô, hai tay ôm chặt lấy vai ma đầu.
“Ngô…” Thở hắt ra một hơi, nửa thân trên của Lâm Cửu đều lộ hết trong không khí, y ngửa đầu thoải mái thở ra, ngón tay sáp nhập vào mái tóc đen thật dài của ma đầu, bờ môi ôn nhu, hàm răng sắc bén, bao bọc trong đó sự ôn nhu như đao, từng đao từng đao cắt đứt lí trí của y, đó là một sự vui sướng đong đầy như nước lũ tràn ra.
Có thể nhận được sự phục vụ như vậy của ma đầu, thoả mãn biết bao nhiêu.
Lần đầu tiên… lần đầu tiên được một người cùng giới tính đối đãi như vậy, mà nam nhân này lại chính là tên ma đầu ngày thường dưới con mắt người khác đều vĩnh viên cao cao tại thượng không thể đụng vào, mà giờ khắc này, nam nhân cao ngạo không ai bì nổi đó lại cam nguyện cúi đầu lấy lòng y.
Trong chớp mắt đó, trong tình tự phức tạp hàm chứa cả sự lúng túng, ngượng ngùng, sung sướng cùng với sự thoả mãn không gì sánh kịp đều đã vây quanh lấy cả người Lâm Cửu, hô hấp dần dần trở nên dồn dập, khoé mặt rưng rưng, hai chân từ từ căng cứng, cắn chặt môi, một trận run rẩy chạy dọc như cảnh giới trống không trên đỉnh tuyết sơn.
Hít thở thật sâu, thân thể căng cứng trong nháy mắt thả lỏng, nam nhân nằm bên bờ như con cá thoát lực chậm rãi trườn vào trong nước, ra sức mở mắt nhìn phía ma đầu khoé miệng đang hàm chứa ý cười, người nọ lấy tay nhẹ nhàng sát qua khoé môi, một sợi chỉ bạc mang theo ý vị bất minh tràn ngập tình sắc.
Vô luận là diện mạo Thánh Giả Tiếu Thiên, hay ma đầu Diệt Thiên, trên người vẫn quanh quẩn một cỗ cảm giác trang nghiêm, mà lúc này, ở trước mặt y làm động tác như vậy, xương cốt Lâm Cửu đều nhũn cả ra.
Hiển nhiên người nhũn xương không chỉ có mình y, Lâm Cửu cho tới bây giờ vẫn đều là một người nam nhân rất không tự giác, tại tình huống như vậy y hẳn là nên nhìn xuống mặt nước xem dáng điệu của mình là cái dạng gì.
Mặc dù dịch dung không còn gương mặt tinh xảo xinh đẹp như trước, nhưng gương mặt nhìn như phổ thông này lại càng phát ra một cỗ ma mị không thể khống chế, sự thành thục thuộc về nam nhân thấm đẫm ôn thuỷ nhu tình, thân thể sau khi thoát lực triệt để thả lỏng mà dẻo dai ngâm trong nước lại tràn ngập lực hấp dẫn như thuỷ yêu.
Diệt Thiên rất thích, rất thích Lâm Cửu nhìn hắn, nhìn ánh mắt chuyên chú si mê của nam nhân, nhìn nam nhân trong mắt thuỷ chung chỉ có mình hắn, mê luyến thắm thiết, hấp dẫn sâu đậm, lúc Diệt Thiên hấp dẫn Lâm Cửu, người nọ làm sao lại không phải đang hấp dẫn lại ma đầu.
Rõ ràng là gương mặt thanh tú thành thục, vậy mà cũng có thể lộ ra thần sắc xinh đẹp như vậy, cũng biết phần thần tình chuyên chú này sẽ triệt để thiêu đốt lí trí của hắn, máu của ma đầu không phải băng lãnh, mà chỉ là chưa gặp được người khiến nó phải sôi trào mà thôi, chấp niệm của ma đầu, chiếm dục cường liệt của ma đầu sẽ thiêu huỷ tất cả mọi thứ trên thế gian.
Hắn muốn hung hăng ôm lấy nam nhân không biết tự giác này vào lòng, vĩnh viễn, vĩnh viễn trói chặt bên người, thế gian này, ngoại trừ hắn ra sẽ không còn bất cứ người nào có thể nhìn thấy dáng điệu lúc này của nam nhân, càng không cách nào tha thứ ánh mắt ái mộ của nam nhân hướng về một người nào khác.
“Thích ta ôn nhu một chút, hay là… thô bạo một chút?” Khoé miệng câu dẫn ra ý cười nhàn nhạt, Diệt Thiên chèn ép mà lên, phảng phất như tuỳ thời đều có thể một ngụm nuốt sạch Lâm Cửu vào miệng.
Lời nói trắng trợn nhưng cực kì hiệu quả thoáng cái lại châm lửa thân thể Lâm Cửu, hồi ức mấy ngày trước đây trên thân thể lần thứ hai lại dâng lên, còn nhớ kĩ đêm đó, ma đầu tức giận làm chuyện quá phận lại thô bạo, thế nhưng một chút cũng không cảm thấy tức giận, trái lại khiến y có một loại cảm thụ hoàn toàn mới mẻ.
Lâm Cửu nghĩ, y không phải là bị ngược cuồng đi?
“Thô bạo một chút…”
Nhưng y còn muốn biết đến càng nhiều, càng nhiều phương diện khác của Diệt Thiên, sức mạnh và sự thô bạo ẩn sâu trong thân thể ma đầu, khiến y càng cảm thụ được mạnh mẽ khí tức của ma đầu, sự tồn tại của ma đầu, đâm thẳng vào sâu trong thân thể Lâm Cửu cơ hồ như phá tan y ra cũng không sao, y chỉ cần, y chỉ cần Diệt Thiên.
“Ta chỉ muốn ngươi… ngô ân!”
Mười ngón tay gắt gao bám chặt vào lưng ma đầu, trong nháy mắt đau đớn do bị trực tiếp xâm nhập vào chỗ sâu nhất trong cơ thể, khoé mắt ngân ngấn lệ, động tác trực tiếp mà thô bạo khiến Lâm Cửu có chút không thở nổi, lúc y còn chưa kịp thở dốc khiến thân thể thích ứng hơn, va chạm cường liệt theo sát mà đến hầu như khiến y hôn mê bất tỉnh.
Một vết cào đỏ tươi kéo dài xuất hiện trên lưng ma đầu. Va chạm giống như điên cuồng cực hạn cho dù trời long đất lở cũng không cách nào ngăn cản.
Từng gợn nước dập dềnh, từng sợi tóc đen như tảo biển đong đưa trong nước, quấn quít như tơ…
…
…
Nam nhân khoác một chiếc áo lụa mỏng màu đen miễn cưỡng nằm trên tấm thảm da thú mềm mại, một cái chân dài hơi cong cong, dưới sự phụ trợ của tấm áo lụa màu đen mà phá lệ chói mắt.
Tay từ đầu gối chậm rãi xoa lên trên, nhẹ nhàng nhu nhu bắp đùi nam nhân, Diệt Thiên cúi đầu chốc chốc lại dịu dàng tinh tế hôn lên cổ và xương quai xanh của Lâm Cửu.
Hưởng thụ sự tiếp xúc ôn nhu mê muội, Lâm Cửu cực kì mệt mỏi thư thư phục phục làm ổ trong lòng Diệt Thiên híp híp mắt, không chịu nổi cơn buồn ngủ kéo tới, xoay người đầu chui vào lòng ma đầu, thì thào nói: “Thật muốn làm thêm lần nữa…” Vừa nói, bàn tay không an phận của nam nhân luồn vào trong hắc bào của ma đầu.
Diệt Thiên bắt lấy cái tay không an phận của Lâm Cửu, khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói: “Ha ha, dù là lúc này ngươi còn đang tuổi trẻ lực tráng, chỉ sợ cũng không chịu nổi vài lần như ngày hôm nay đi.”
Lâm Cửu cố gắng mở mắt trừng ma đầu, bĩu môi nói: “Ngươi đây là đang ngầm tự khen mình sao?”
Ma đầu cười cúi đầu hôn lên trán nam nhân, nói: “Ngày mai còn phải đến Băng Nguyên, ngươi là muốn lăn qua lăn lại phá huỷ thân thể để bò đi phải không, ta thì không ngại, chỉ sợ ngươi chịu không nổi.”
“Nếu không đến lượt ta tới…” Lâm Cửu nhẹ giọng nói.
“Ha ha, ngươi nói cái gì?” Sau khi nói xong, Diệt Thiên đợi một hồi cũng không nghe thấy Lâm Cửu đáp lại, vừa nhìn vào trong lòng, nam nhân nào đó đã sớm dựa vào ngực hắn ngủ, nét mặt thoả mãn ngọt ngào.
Khoé miệng ma đầu không khỏi khẽ cong lên, vươn tay kéo chăn đắp lên hai người, từ khi gặp Lâm Cửu, hắn cũng rất ít khi ngồi thiền vào ban đêm, hầu như tối nào cũng bị nam tử này kéo lên giường ngủ, giờ đây đã thành thói quen.
Thói quen quả là một chuyện cực kì đáng sợ, nó giống như độc tố, bất tri bất giác lan tràn khắp toàn thân, không có thuốc chữa…
Thỉnh thoảng hắn nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Diệt Thiên đều tự hỏi chính mình, vì sao lúc đó trong biển người mênh mông hắn lại cứ một mực chú ý tới Lâm Cửu, chẳng lẽ chỉ vì liên hoa ấn nhạt màu trên trán Lâm Cửu thôi sao?
Ngoại trừ những thứ này ra, Diệt Thiên cũng chưa từng nói cho Lâm Cửu, sâu thẳm trong u tối luôn có một loại cảm giác quanh quẩn bên người hắn, phảng phất như thật lâu trước kia bọn họ đã từng nhận thức nhau, trong nháy mắt đó đôi mắt dường như bị đóng đinh trên người Lâm Cửu không cách nào rời đi, chấp niệm như một loại số mệnh, khó giải, mà lại khiến Diệt Thiên cảm thấy hoang mang.
Cảm giác này, làm hắn nhớ tới thời điểm nhập ma mười năm trước —— hắn vốn nên là như thế này, hắn cùng với Lâm Cửu vốn nên quen biết…