Trung Thiên Quốc an vị ở trung tâm Xích Thổ Đại Địa, phía trên có Bắc Quốc, lân cận phía dưới là Hoàng Phủ Đế Quốc, sát tại phía Tây là Thương Ưng Quốc, vị trí địa lí có thể nói là nằm ở trung tâm kinh tế của Xích Thổ Đại Địa, nhưng cũng có thể nói là ở vào trạng thái trước sau đều có địch , trong lịch sử Trung Thiên Quốc đã nhiều lần phát sinh chiến loạn với các quốc gia xung quanh, trong đó có cả Hoàng Phủ Đế Quốc.
Mấy năm gần đây quan hệ giữa Hoàng Phủ Đế Quốc và Trung Thiên Quốc đã dịu đi, qua nhiều năm cũng chưa phát sinh chiến loạn, quan hệ của hai quốc gia coi như hoà hợp, kinh mậu và thông hôn giữa hai nước cũng giúp duy trì cục diện hoà bình này, chẳng qua không biết cục diện bình an thịnh thế này có thể duy trì thêm bao lâu.
Có thể duy trì được ngày nào thì hay ngày đó, đối với bách tính mà nói đây cũng đã là một điều may mắn.
Có điều hàng xóm bên cạnh và Bắc Quốc bên trên lại không thể nào hữu hảo được, nhất là Thương Ưng Quốc bên trái Trung Thiên Quốc, cứ nghe hoàng đế Thương Ưng Quốc là một nam nhân thích ngồi trên lưng ngựa đánh trận, thường thường đi quấy rầy Trung Thiên Quốc hoặc là Hoàng Phủ Đế Quốc, cũng may việc cạnh tranh giữa các đại quốc cũng giúp mấy tiểu quốc gia giảm xung đột không ít, nếu không mấy tiểu quốc này có lẽ đã sớm bị thôn tính rồi.
Mà Bắc Quốc ở cực Bắc lại sắm một vai rất vi diệu trong số quốc gia này, nếu như không phải Bắc Quốc và Thương Ưng Quốc đều có chung một phiền phức là Tội Ác Quốc Gia, chỉ sợ hai quốc gia này đã sớm liên hợp lại để Nam hạ rồi.
Chỉ là ở trên đời không có lợi ích vĩnh viễn, cũng không có đồng minh vĩnh viễn, cho dù thân là đồng minh như Bắc Quốc với Thương Ưng, hay giữa Hoàng Phủ và Trung Thiên cũng đều vẫn tồn tại một loại quan hệ vi diệu sâu xa.
Quốc dân bình thường rất khó tiến nhập vào quốc gia khác, nhưng như Hiền Môn thế lực rộng lớn nên cũng thuận tiện không ít, mà quan trọng hơn là, đệ tử Hiền Môn rải rác khắp các quốc gia trên Xích Thổ Đại Địa, đây không thể nghi ngờ là mạng lưới quan hệ rộng rãi giữa người với người, Diệt Thiên cầm trong tay tấm lệnh bài Hiền Môn nên việc từ Hoàng Phủ đế quốc tiến nhập Trung Thiên cũng chỉ là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Lúc ở trong Hoàng Phủ đế quốc đã bỏ đi mã xa, ngồi trên Hắc Long phi lên tận chín tầng mây, lúc mặt trời vừa xuống núi cũng là lúc Diệt Thiên và Lâm Cửu tới biên giới Trung Thiên Quốc.
Ở ngoại thành thu hồi Hắc Long, Diệt Thiên dẫn theo Lâm Cửu đi bộ một chút trên đường đã thấy có một người từ trong Trung Thiên Quốc đến tiếp đón, một xa phu trầm mặc ít lời cùng một chiếc xa ngựa mới cứng.
Ngồi lên xe, Lâm Cửu hiếu kì hỏi: “Ngươi làm thế nào liên lạc được?”
Thời đại này không có điện thoại di động, lại cũng chẳng viết thư từ vạn dặm xa xôi hẹn địa điểm với đối phương để chuẩn bị sẵn xe ngựa và xa phu, vậy Diệt Thiên làm thế nào thông báo được.
“Tự nhiên sẽ có người thay ta chuẩn bị.” Diệt Thiên nhàn nhạt nói: “Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”
Còn thừa nước đục thả câu, Lâm Cửu tiếp tục hoang mang suy đoán linh tinh, trong lòng cũng âm thầm ao ước, y nếu như cũng có mạng lưới quan hệ như của Diệt Thiên thì cũng có thể đi khắp thiên hạ không lo lắng gì.
Xe ngựa thuận lợi tiến vào toà thành ở biên cảnh Trung Thiên Quốc — Dực Châu.
Trung Thiên Quốc được cho là quốc gia phồn hoa nhất Xích Thổ Đại Địa, cho dù là Dực châu ở vùng biên cảnh cũng vẫn náo nhiệt phi phàm, kiến trúc nhà ở không giống Hoàng Phủ Đế Quốc, chung quanh mái lầu cong vút, lộ ra khí tức văn hoá nội liễm, cho dù là bức hoành treo ở cửa hiệu cũng phảng phất như được viết ra từ tay của một vị bậc thầy.
Cánh ăn mặc của nam nữ ở đây cũng càng tinh xảo rườm rà hơn so với Hoàng Phủ đế quốc, nữ tử ra đường phải lấy mạng che mặt, nam tử thì trên đầu đều đội phát quan dáng vẻ đường đường, người người tay cầm chiết phiến như văn nhân, người quen mà gặp mặt thì cũng thường hay dừng lại ôm quyền chào hỏi nhau, từ những chi tiết nhỏ này có thể thấy được Trung Thiên Quốc đích thực là một quốc gia nho nhã phát triển về văn học.
Trung Thiên Quốc với nền văn hoá đặc biệt đã bồi dưỡng nên đời sống phồn vinh, chẳng qua khuyết điểm theo đó cũng là hơi yếu vũ lực hơn so với các quốc gia khác, vậy mà một quốc gia như vậy vẫn còn duy trì được đến ngày hôm nay, công lao trong đó Hiền Môn cũng có một phần, thi thư nhân chung quy vẫn luyến tiếc một quốc gia mỹ lệ như vậy bị lửa đạn phá huỷ. Mấy năm gần đây, không chỉ có Hoàng Phủ Đế Quốc bắt đầu chú trọng hưng văn, đến Trung Thiên Quốc cũng bắt đầu đẩy mạnh võ học cường quốc.
Trước đây Diệt Thiên và Lâm Cửu đã từng nói qua về văn nhân ngộ quốc, cố sự này cũng có liên quan đến Trung Thiên Quốc, có người nói nhiều năm trước hoàng đế Trung Thiên Quốc cắt một bộ phận ở phía bắc phân cho Bắc Quốc, để Bắc Quốc chấm dứt chiến hoả với Trung Thiên Quốc, thậm chí công bố Bắc Quốc Nam hạ là bởi vì Trung Thiên Quốc ở biên giới đánh trả Bắc Quốc, là Trung Thiên Quốc sai, Trung Thiên Quốc phải phản tỉnh.
Những văn nhân văn sĩ sinh trưởng tại Trung Thiên Quốc, từ nhỏ đã ước ao sự cường đại của Bắc Quốc thế nhưng ngay cả Bắc Quốc cũng chưa từng đi, vừa nghe thấy Bắc Quốc muốn Nam hạ, lập tức nhảy ra nói một phen như vậy, thực sự là nực cười lại đáng tiếc, nếu đặt vào kiếp trước của Lâm Cửu coi như là bọn phần tử “sính ngoại” rồi.
Ngay sau khi văn nhân ngộ quốc đó vừa nói, những văn nhân đáng thương đã chạy đến Bắc Quốc cống hiến cho hoàng đế Bắc Quốc, sau cùng ngược lại còn bị hoàng đế Bắc Quốc lấy danh nghĩa “không biết liêm sỉ” chém đầu cả lũ.
Mã xa vừa vào Dực Châu lập tức rẽ vào một tiểu viện hẻo lánh an tĩnh, phong cách của viện này nhưng thật ra lại vô cùng phù hợp với khẩu vị thích yên lặng tĩnh mịch của đại ma đầu cũng không khiến người ta cảm thấy âm phong lạnh lẽo.
Lúc Lâm Cửu xuống xe, xa phu trầm mặc điều khiển mã xa rời đi, một câu cũng chưa từng nói qua, Lâm Cửu theo cước bộ Diệt Thiên đi vào trạch viện, khi vào bên trong Lâm Cửu mới minh bạch câu Diệt Thiên vừa nói “có người thay ta chuẩn bị” rốt cuộc là ai.
“Ngẫu mễ đầu phát*, đồ nhi bái kiến sư phụ sư nương.” Cái đầu nhỏ tròn tròn, con mắt cũng tròn tròn, tiểu hoà thượng trong miệng luôn nhớ kĩ “yêm không có tóc” từ trong phòng đi ra, có khuông có dạng đi về phía Diệt Thiên Lâm Cửu hành một cái lễ quỳ bái thật lớn.
*Ngẫu mễ đầu phát có thể hiểu là câu nói lái của A di đà phật, hai cụm từ này phiên âm tiếng trung cũng na ná nhau. A(ā) di(mí) đà(tuó) phật(fó) – Ngẫu(ǒu) mễ(mǐ) đầu(tóu) phát(fā).
Diệt Thiên không dừng lại cước bộ, chỉ là gỡ đấu lạp xuống ném cho tiểu hoà thượng sau đó đi vào trong phòng, tiểu hoà thượng đeo nón trên lưng, hai cái chân nhắn ngủn đạp đạp đạp đi theo phía sau Diệt Thiên, đi một hồi lại ngừng lại, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Lâm Cửu: “Sư nương thỉnh.”
“Cái gì mà sư nương, gọi sư thúc!” Lâm Cửu dở khóc dở cười, lúc ở Ân Đô tiểu hoà thượng này đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất, không nghĩ tới cư nhiên lại chạy tới Dực Châu, tuy rằng biết tiểu hoà thượng nhìn khả ái trước mắt này chính là ma tăng lừng lẫy đại danh, là đồ đệ của đại ma đầu, nhưng Lâm Cửu lại vẫn rất muốn lấy ngón tay chọc chọc cái ót của tiểu hoà thượng luôn bắn ra những lời linh tinh này.
Tiểu hoà thượng nghi hoặc gãi gãi cái đầu trọc lóc quay lại nhìn Diệt Thiên trong phòng, lại nhìn Lâm Cửu, tựa hồ đang suy nghĩ xem rốt cuộc phải gọi thế nào.
Lâm Cửu lập tức hướng vè nam nhân trong phòng nói: “Uy, ngươi làm sư phụ cũng không thể dạy hư đồ đệ nha!” Y tốt xấu gì cũng đường đường là một nam tử hán, tiểu hoà thượng này lại cứ một tiếng “Sư nương” hai tiếng “Sư nương” thực sự khiến y không thể tiếp nhận nổi.
Cũng không biết ma đầu trong phòng có nghe thấy hay không, có điều tiểu hoà thượng đã nhanh chóng lập tức sửa lại miệng: “Sư thúc bên trong thỉnh.”
Lâm Cửu chân trước vừa đi vào phòng, quay đầu lại nhìn tiểu hoà thượng nào đó, lại không biết đã chạy đi đâu, tiêu thất vô tung vô ảnh: “Có thể nói một chút về chuyện của ngươi và đồ đệ cho ta nghe được không?”
“Lòng hiếu kì của ngươi lúc nào cũng vô cùng vô tận.” Cởi áo choàng ra, ma đầu chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Cửu đưa tay nhẹ nhàng kéo, người sau ngã lên bàn ngửa mặt nhìn ma đầu mang theo vị đạo nguy hiểm đang vây phía trên mình.
“Lâm Cửu, ngươi đối ta là cảm giác gì?” Nhẹ nhàng áp lên người nam nhân bên dưới, Diệt Thiên thuần thục mơn trớn cái trán trơn bóng của Lâm Cửu, chỗ bị chạm đến đều như bị châm lên một ngọn hoả diễm trong đêm tối, thiêu đốt cháy bỏng khiến Lâm Cửu phải nắm chặt lấy mép bàn không cho mình phát ra run rẩy không thể khống chế.
“Cảm giác gì cơ?” Ma đầu này luôn luôn khi thì lạnh lùng khi thì quỷ dị, thường xuyên khiến y có chút trở tay không kịp, nhưng bộ dáng cam chịu của Lâm Cửu, ẩn ẩn kích thích cứ như xem phim ma vậy, rõ ràng là rất sợ nhưng lại vẫn muốn xem tiếp, vừa phức tạp lại mâu thuẫn, “Chính là… chính là thích đi.”
“Vì sao a?” Thanh âm ma đầu tại đêm tối chậm rãi lan tràn, dịu dàng mà lại có ma lực khiến người ta phải chuyên chú lắng nghe.
Vì sao? Nguyên nhân tựa hồ có rất nhiều, như là ngoại hình của Diệt Thiên vô cùng không tồi, bản thân vừa có sức mạnh cường đại sâu không thể lường, thế gian này dường như sẽ không có chuyện gì mà Diệt Thiên không biết, ngoài những thứ này ra, còn có một chút nguyên nhân Lâm Cửu không thể giải thích rõ ràng, không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả được cảm giác này.
“Vì sao cái gì, thích là thích thôi!” Một tay đẩy Diệt Thiên ra, Lâm Cửu cúi đầu mượn động tác chỉnh lại vạt áo của mình để che giấu sự xấu hổ, muốn để y nói mấy lời tỏ tình buồn nôn như vậy thật sự là sự khiêu chiến lớn nhất, càng không xong nữa là, thối ma đầu kia rõ ràng là đang câu dẫn y.
Mỉm cười, Diệt Thiên từ phía sau ôm lấy Lâm Cửu, ma đầu lạnh lùng để lộ ra một tia do dự cùng mâu thuẫn, có một số việc, Diệt Thiên vĩnh viễn không muốn nói cho Lâm Cửu, không muốn nói cho đối phương biết đôi tay lúc này đang ôm y đã từng nhiễm máu của bao nhiêu người, hay là đã kết thúc sinh mệnh của bao nhiêu người, bộ mặt thật và sự tàn khốc của thế gian này bọn họ đều minh bạch trong tim.
Chỉ là Diệt Thiên không muốn để Lâm Cửu nhìn thấy.
“Ngươi lạnh không?” Không trả lời câu hỏi của Diệt Thiên, Lâm Cửu hỏi lại một câu, xoay người ôm lấy Diệt Thiên.
Lạnh không? Diệt Thiên khẽ cong lên khoé môi, đôi khi cũng sẽ, thỉnh thoảng những khi ở một mình dưới đáy lòng sẽ dâng lên một sự cô tịch nho nhỏ, mà lúc ngọn lửa của sự cô tịch chưa được hình thành đã bị hắn dập tắt.
Lâm Cửu, là đang quan tâm hắn sao?
“Ta ôm sẽ không thấy lạnh.” Lâm Cửu thì thào nói, y biết Diệt Thiên giấu y nhiều chuyện, y thậm chí có thể cảm nhận được tâm tư nho nhỏ trong ngực đối phương, từ lần đầu tiên ôm đại ma đầu, Lâm Cửu đã sớm chuẩn bị tâm lí, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, cũng mặc kệ người ôm y là ma hay thánh, y đều sẽ không buông ra.