Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 110: Miệng lưỡi trơn tru Hoàng Phủ Thiên Niên




Hoàng Phủ Thiên Niên quay đầu lại nhìn y, thấy Lâm Cửu chỉ cúi đầu theo sau không nói gì, tiếp tục đi về phía trước, hoàng đế nhàn nhạt nói: “Trẫm biết trong lòng ngươi không phục, Lâm Cửu, trẫm cũng có một vấn đề muốn hỏi ngươi, nếu có một người là người thân thiết nhất với ngươi phạm vào tội sát nhân, ngươi có thể tự mình đưa người đó lên đoạn đầu đài không?

Lâm Cửu dừng lại, có thể không?

Để tay lên ngực tự hỏi, Lâm Cửu cũng không dám khẳng định y có thể đưa người y yêu nhất lên đoạn đầu đài hay không, giành được danh dự của thiên hạ, nhưng mất đi người mình yêu, đây là vinh hạnh hay bi ai a?

“Minh quân minh quân, muốn là một minh quân sao khó như vậy? Trẫm là vua một nước, nhưng cũng là một người có máu có thịt, ngươi có thể cho lời nói ngày hôm nay của trẫm là những lời thoái thác, cũng có thể coi là trẫm tự lẩm bẩm mà thôi.” Hoàng Phủ Thiên Niên khẽ cười một tiếng, chợt dừng cước bộ, đứng trên cây cầu đá quan sát từng đàn từng đàn cá tung tăng bơi lội dưới nước.

Lâm Cửu không trả lời, trong lòng cực kì không ủng hộ, dù sao vẫn thấy Hoàng Phủ Thiên Niên như là đang nói chuyện phiếm, tìm từ để tẩy não y, rõ ràng người bị hại là y, sao lại nói cứ như là Hoàng Phủ Thiên Niên mới là người bị hại vào thế khó xử như vậy.

Hứng thú đột nhiên tới, Hoàng Phủ Thiên Niên chỉ vào những chú cá rực rỡ màu sắc trong hồ, nói với Lâm Cửu: “Ngươi nghĩ chúng nó may mắn hay bất hạnh?”

Lâm Cửu đi lên cầu đá, nghe câu hỏi của Hoàng Phủ Thiên Niên, y nhìn mấy con cá nhỏ đang bơi qua bơi lại trong hồ khoé miệng hơi cong lên, nếu như vào lúc y còn là học sinh ít giao thiệp với xã hội, có lẽ y sẽ trả lời, cá trong hồ là bất hạnh, bởi vì chúng không có tự do.

Nhưng sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện, trải qua năm tháng rèn luyện, hôm nay y sẽ trả lời: “May mắn hay không, thần không phải cá, làm sao biết cá có thấy may mắn vui sướng hay không ?”

Một điểm cực kì không hay ở người chính là thích đứng ở nơi cao hơn người khác chỉ trỏ, ngoại trừ đối với người, còn thương cảm cho cây cối cá chim, vô duyên vô cớ bị người gán cho mấy cái nhãn “Thương cảm” “Tự do” “Bi thương” “Vui sướng”, có đôi khi những điều này khiến Lâm Cửu cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Hoàng Phủ Thiên Niên khẽ cong khoé miệng lên, nam tử bên người hắn lúc này quả thực đã thay đổi, không phải là một hay hai điểm, mà là triệt triệt để để, nếu như là Lâm Cửu trước kia, có lẽ sẽ trực tiếp trả lời những con cá này may mắn hay bất hạnh, mà sẽ không giống hôm nay trong câu nói tiết lộ càng nhiều tâm tư.

Giống như điêu khắc một pho tượng đẹp, mọi người có thể chỉ cho rằng bức điêu khắc này rất đẹp, nhưng lại không hề có cảm giác gì đặc biệt, chỉ khi bức điêu khắc này được gắn thêm một cố sự duy mỹ ưu thương, thì nó sẽ lập tức khác với điêu khắc của hắn, mọi người sẽ nhớ kĩ nó, sẽ vì nó mà cảm thấy ưu thương hay vui sướng.

Đây là người với người, có tư tưởng và không có tư tưởng khác nhau, có người cả đời chì có thể làm một bức điêu khắc đẹp không cách nào khiến người khác yêu mến, như bức tượng trong hoa viên, sau một thời gian sẽ bị thay đổi, mà cũng có bức có thể khiến người ta đời đời kiếp kiếp nhớ kĩ, vĩnh viễn đứng lặng giữa hoa viên.

“Làm một con dân của Hoàng Phủ, ngươi nghĩ dưới sự thống trị của trẫm Hoàng Phủ Đế Quốc sẽ ra sao?” Người không phải cá, đâu biết cá vui không? Nếu không thể trả lời, vậy đổi một vấn đề khác là được, Hoàng Phủ Thiên Niên đặt cho Lâm Cửu một câu hỏi khiến người thường nơm nớp lo sợ khó có thể trả lời, Hoàng Phủ Thiên Niên cũng không cho rằng Lâm Cửu không dám trả lời, nam tử này tuy luôn luôn tránh né ánh mắt hắn, nhưng không phải bởi vì sợ hãi, mà là một sự trốn tránh trong nội tâm.

Hoàng Phủ Thiên Niên chỉ muốn thử tiến lên một bước xem xem trong óc Lâm Cửu rốt cuộc chứa thứ kinh thế hãi tục gì, tư tưởng đó có thể càng khiến hắn cảm thấy kinh ngạc hay không.

“Quốc phú dân an, thiên hạ thái bình.” Lâm Cửu khẽ nhíu mày, chợt nhớ đến những thứ thấy được nghe được dọc đường, nói: “Thần một đường từ Lưu Tinh Thành xuất phát, tới Ân Đô, vào Hoàng Thành, trên đường thấy dân chúng đều có nhà để ở, không lo áo cơm, cả đoạn đường không có lấy một kẻ khất thực không nhà để về, càng khó có được chính là hoàng thượng thúc đẩy tân chính, văn trì vũ công, loại trừ tai ương của dân.”

“Oh? Những lời này thật êm tai, không biết ngươi có thể kể lại tỉ mỉ hơn không?” Mắt Hoàng Phủ Thiên Niên lộ ý cười, lời a dua nịnh hót hắn đều đã nghe được đến chai cả tai, chỉ là nghe xong lời Lâm Cửu nói, Hoàng Phủ Thiên Niên lại không cảm thấy đối phương đang nịnh hót hắn, ngược lại rất muốn nghe kĩ một chút xem nam tử này còn có thể nói ra được cái gì nữa.

“Thứ nhất, tri nhân thiện nhậm, hư hoài nạp gián. Thần nghe nói bệ hạ thu nhận người tài, không câu lệ dòng dõi, gồm cả thu và sử dụng, trên triều thì cổ vũ quan viên tiến lên can gián; thứ hai, khinh dao bạc phú*, khuyến khích nông trang; thứ ba, hưng văn, mở trường.” Tuy rằng Lâm Cửu không phải rất thích hoàng đế này, nhưng thực sự là, tên Hoàng Phủ Thiên Niên này làm hoàng đế quả thật không tồi.

*Khinh dao bạc phú: giảm bớt lao dịch, hạ thấp thuế má.

Hoàng Phủ Thiên Niên trong lòng thoáng kinh ngạc, hắn từng nghe về chuyện của Lâm Cửu, nhiều nhất là chuyện chết mà phục sinh, sư đệ Thánh Giả cùng với đủ loại đồ chơi mới lạ, nhưng không ngờ tới cả ngày đi làm mấy đồ mới mẻ vậy mà lại hiểu khá rõ tình hình chính trị đương thời.

Lâm Cửu a Lâm Cửu, ngươi rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu chuyện khiến trẫm phải kinh ngạc đây?

“Oh… trẫm lại hỏi ngươi,” Hoàng Phủ Thiên Niên xoay người hướng về phía Lâm Cửu nói: “Thái bình thịnh thế như vậy, lỡ như quốc gia gặp phải tai hoạ, ngươi sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?”

Câu hỏi thật kì quái, vấn đề của Hoàng Phủ Thiên Niên hôm nay thật là nhiều. Lâm Cửu không giải thích được hỏi: “Thần không biết hoàng thượng nói gặp tai hoạ, là thiên tai hay nhân hoạ?”

“Ngươi xem, trời xanh như thế, nước trong như thế, lúc này gió êm sóng lặng, quốc phú dân an, nhưng nói không chừng một ngày nào đó thiên tai hay nhân hoạ đột nhiên đổ xuống, đối với thời gian tới, trẫm không thể trái phải khống chế, việc trẫm hiện tại có thể làm chính là khiến quốc gia càng thêm giàu có, khi tai hoạ tới, dân không hoảng, dân không loạn, dân không sợ, trên dưới toàn thể quốc gia, cùng nhau kháng địch, người người đều mang trái tim biết hy vọng và kiên cường.” Hoàng Phủ Thiên Niên khí khái nói.

“Thần là một phần tử trong Hoàng Phủ, nếu Hoàng Phủ gặp nạn, Lâm Cửu đương nhiên sẽ vì nước mà dốc sức.” Lâm Cửu trả lời, trong lòng như lại có chút kì quái, hôm nay chính trị mưa thuận gió hoà, thái bình thịnh thế dân giàu nước mạnh, nhưng Hoàng Phủ Thiên Niên này lại nói cứ như sắp sửa gặp phải thiên tai hay nhân hoạ gì đó.

Nghe xong Lâm Cửu nói, Hoàng Phủ Thiên Niên chỉ mỉm cười gật đầu, nói: “Trẫm sẽ nhớ kĩ câu nói này của ngươi, mong muốn ái khanh cũng có thể nhớ kĩ lời ngươi nói với trẫm hôm nay.”

“Hoàng thượng, phải chăng không bao lâu nữa sẽ có chuyện gì phát sinh ư?” Cách nói chuyện hôm nay của Hoàng Phủ Thiên Niên càng khiến Lâm Cửu sinh nghi.

“Tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, sao trẫm biết được, chỉ là tuỳ tiện nói một chút mà thôi, đi thôi, cùng trẫm tản bộ, giải giải sầu.” Khẽ cười một tiếng, Hoàng Phủ Thiên Niên mang theo vấn đề này, tiếp tục đi lên phía trước, tuỳ ý nói: “Nghe Thánh Giả nói, qua hạ ngươi sẽ đi Bắc Quốc?”

“Ân.” Lâm Cửu đi theo phía sau hồi đáp, “Sư huynh nói hắn đã mất tích nhiều năm như vậy, lần này nhất định phải quay về Hiền Môn xem thử, ta bây giờ cũng là người Hiền Môn, cũng phải theo sư huynh trở về tiến hành nghi thức nhập môn chính thức.”

“Vậy sao? Rất tốt, rất tốt.” Hoàng Phủ Thiên Niên gật đầu, quay lại nhìn Lâm Cửu vẫn thuỷ chung đứng cách hắn một khoảng, vẫy vẫy tay, nói: “Lại đây, cách trẫm xa như vậy làm gì, trẫm cũng không phải hồng thuỷ manh thú ăn thịt người.”

“Oh.” Ngoài miệng đáp ứng, chân tăng thêm tốc độ, trong lòng Lâm Cửu lẩm bẩm ngươi chính là tên hồng thuỷ mãnh thú ăn thịt người, chẳng qua là loại hồng thuỷ mãnh thú rất giỏi giả bộ thôi.

Lâm Cửu đi tới chỗ cách Hoàng Phủ Thiên Niên ba bước thì dừng lại, Hoàng Phủ Thiên Niên lại bảo Lâm Cửu nhích gần thêm chút nữa.

“Lúc nào thì trở về?” Mãi đến khi khoảng cách của Lâm Cửu với hắn gần như không còn, Hoàng Phủ Thiên Niên lúc này mới thoả mãn gật gật đầu tiếp tục đi về phía trước.

“Thần cũng không biết, phải xem sư huynh an bài thế nào.” Lâm Cửu thành thật trả lời, bụng than thở. Hoa viên của hoàng gia lớn thật, không biết phải đi tới khi nào.

Hoàng Phủ Thiên Niên hơi nhíu mày, giáo huấn: “Thánh Giả tuy là sư huynh ngươi, nhưng không phải tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo hắn, nam nhân phải có một ít chủ kiến mới tốt.”

Không nghe hắn chẳng lẽ nghe ngươi a? Lâm Cửu trong lòng kháng nghị, bên ngoài thì vẫn gật đầu tán thành: “Hoàng thượng nói chí phải, thần đã biết.”

Hoàng Phủ Thiên Niên cười khổ lắc lắc đầu, nam tử này biểu hiện đáp ứng, nhưng trong mắt rõ ràng là dáng điệu không đồng ý, nhưng mà cũng khó trách, dù sao Tiếu Thiên và Lâm Cửu có quan hệ đặc biệt như vậy, nghĩ đến điểm này, Hoàng Phủ Thiên Niên nhẹ nhàng hít một hơi, không mặn không nhạt nói thầm trong lòng: hoá ra Thánh Giả cũng là một người có thất tình lục dục.

“Cũng đừng đi lâu quá, nên sớm quay về, chí ít cũng nên vào lễ mừng năm mới trở về cùng người nhà đoàn tụ, Lâm tướng quân trước đây vì nước chinh chiến tại bên ngoài nhiều năm, hôm nay thế đạo thái bình, các ngươi là con cũng nên trọng hiếu đạo, dành nhiều thời gian ở chung với gia đình hơn.” Hoàng Phủ Thiên Niên nói.

“Vâng.” Lâm Cửu vẫn như cũ nhàn nhạt đáp lời.

Cuộc đối thoại trong bầu không khí kì dị như vậy, mà cũng duy trì một khoảng thời gian, một đôi quân thần quan hệ kì quái, ở trong hoa viên nhiễu đến nhiễu đi, nói đến nói đi, lúc Lâm Cửu tiễn hoàng đế thì mới phát hiện trời sắp tối.

Y thấy hơi kì quái, Hoàng Phủ Thiên Niên thường ngày nhìn y đều không thấy vừa mắt sao hôm nay lại nói nhiều với y như vậy, những chuyện mà y không nên nghe, càng không nên biết.

Có điều đối với tên hoàng đế Hoàng Phủ Thiên Niên kia, Lâm Cửu cũng có ít nhận thức mới, không thể nói rõ là tốt hay xấu, nhưng dù sao cũng không phải một vị hoàng đế được đắp nặn chau chuốt qua từng trang sử sách, mà là được tiếp xúc thật sự cùng một vị hoàng đế chân chính tồn tại trong lịch sử.