Cửu Thiên Kiếm - SS Hà Thần

Chương 842: Tầm bảo bắt đầu




Thanh Hà tiên tử rất có hứng thú với Chu Hằng.



Loại hứng thú này dĩ nhiên không phải chỉ là tình cảm giữa nam với nữ, mà là nàng phát hiện nhìn mình không thấu Chu Hằng.



Rõ ràng đối phương là “Kết Thai Cảnh”, hàng thật giá thật, đồng tẩu vô khi, nhưng mà nàng luôn cảm thấy có chỗ lạ! Đúng vậy, nàng không thể nhìn thấu không gian đan điền của Chu Hằng!



Khí tức lưu chuyển bên ngoài hoàn toàn có thể làm giả, chỉ cần tu vi chênh lệch lớn là được, như vậy người yếu căn bản nhìn không thấu! Nhưng không gian đan điền thì không làm giả được, giống như Sơn Hà Cảnh cũng chỉ tạo thành núi rừng sông hồ, tuyệt đối không có tồn tại Linh Hải!



Mà Kết Thai Cảnh cũng chỉ có anh thai, không thể bồi dưỡng ra Thần Anh được! Nàng không ngờ nhìn không thấu không gian đan điền của Chu Hằng!



Kỳ quái, trên người tên này có mang bảo vật gì, có thể che chắn thần trí của mình sao? Chính vì lòng có hoài nghi này cho nên nàng mới nói thêm với Chu Hằng mấy câu, muốn từ trong lời nói của Chu Hằng tìm được một tia dấu vết, nhưng mà Chu Hằng lười để ý tới nàng.



Nhưng người khác nhìn vào lại là khinh người quá đáng.



Nữ thần trong lòng bọn họ trong, đi tìm Chu Hằng nói chuyện, nhưng mà Chu Hằng không ngờ mấy lời đơn giản ứng phó!



Này này này này, hỗn đản ngươi đừng cản trở hạnh phúc của người khác à.



Tất cả nam nhân đều rất phẫn nộ, cho dù Tang Thanh Sơn cũng đang ai thán đáng lẽ không nên mang theo Chu Hằng tới đây, đây không phải là dẫn sói vào nhà sao? Tuy nhiên trừ Thanh Hà tiên tử ra, bốn gã mỹ nữ lại rất có cảm tình với Chu Hằng, nguyên nhân rất đơn giản a, Thanh Hà tiên tử đã chiếm mất hào quang của bọn họ rồi, hiện tại Chu Hằng chặn họng Thanh Hà tiên tử, tự nhiên các nàng xem Chu Hằng trở thành người mình.



– Nếu người đã đông đủ, chúng ta có thể xuất phát! Chung Việt Thiên nói, thật sự không nghĩ Nữ thần trong lòng mình lại nói chuyện với Chu Hằng, điều này giống như xé nát tâm can hắn.



– Xuất phát!



Đám người tuổi trẻ cũng khí phách nói, bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, mỗi người đều vô cùng ngạo khí, đối với cuộc phiêu lưu không rõ nguy hiểm, bọn họ cũng không có chút sợ hãi nào.



Bọn họ xuất phát, một đường tiến về phương bắc, sau 5 ngày hành trình, đi tới một sơn cốc nhỏ, nơi này là cửa vào động phủ cường giả thượng cổ lưu lại.



Nhắc tới cũng xảo, lúc trước mấy người trẻ tuổi bọn họ còn tranh giành tình nhân mà luận bàn ở đây, chiến đấu kịch khiến một góc núi sụp đổ, kết quả cửa vào động phủ hiện ra.



Bởi vì khi đó bọn họ chưa có chuẩn bị gì, sau khi thăm dò ra cửa vào có cấm chế rất mạnh, cũng không lập tức xâm nhập, mà sau khi che giấu cửa vào chia nhau về nhà, đợi khi có đầy đủ đan dược, bảo vật chuyên phá cấm chế rồi lại tới nữa.



Bọn họ rất nhanh đi tới lối vào động phủ, sau khi dời đá che lấp cửa vào, hiện ra một cửa vào đen tối, mặc dù trời nắng chang chang nhưng mà vẫn có một dòng khí lạnh thổi ra.



– Mọi người liên thủ, phá mở cấm chế tiến vào! Chung Việt Thiên nói.







10 nam 4 nữ đồng thời ra tay, nhao nhao tế ra pháp khí chuyên phá cấm chế, đánh tới cửa động. Chu Hằng lại hứng chí dựa vai ở một bên, bảo tàng Phàm giới không thể khiến hắn có chút hứng thú nào!



Trên thực tế ngay cả bảo tàng Tiên giới cũng không thể khiến hắn hưng phấn, bởi vì hắn đã đứng ở đỉnh phong Tiên giới, còn có bảo vật gì có thể khiến hắn động tâm?



Hắn bây giờ chỉ muốn thánh dược, mau chóng tích lũy đủ linh lực, sau đó xông phá Tinh Thần Cảnh, phi thăng Minh giới, đi tìm Hoặc Thiên.



Không mấy hứng thú còn có Thanh Hà tiên tử, nàng là tiên nhân, tự nhiên không có khả năng để ý bảo vật Phàm giới, nhưng mà nàng cũng không muốn lộ thân phận của mình ra ngoài, bởi vậy chỉ giả bộ cảm thấy rất hứng thú.



Nàng cũng phân lực chú ý dời lên người Chu Hằng, bởi vì nhìn không thấu, nàng càng muốn tìm hiểu rốt cuộc trên người Chu Hằng cất giấu bí mật gì.



May mà đám người Tang Thanh Sơn đều tập trung tinh thần phá mở cấm chế, bằng không bọn họ cũng ăn không tiêu dấm chua.



Bởi vì lần này đã có chuẩn bị, chỉ nửa ngày sau, bọn họ đã phá giải được cấm chế. Mặc dù Chu Hằng không ra tay, nhưng cũng cảm ứng được, cái gọi là pháp khí chuyên phá giải cấm chế, thực ra chỉ là dụng cụ hấp thu máu tươi vô tận.



Chẳng hạn thanh chủy thủ màu đen Tang Thanh Sơn dùng, tuyệt đối đã được ngâm máu tươi qua, không biết hấp thu bao nhiêu tinh huyết! Tuy nhiên, sau khi phá mở cấm chế, tinh huyết pháp khí hút được cũng bị tiêu hao vô số, màu đen cũng chuyển sang màu trắng nhạt.



Đây là tiêu hao trong quá trình phá mở cấm chế.



Hiện tại Chu Hằng mới biết, cái gọi là huyết tế thực ra chỉ là lợi dụng mảnh vỡ phù văn trong máu để đạt hiệu quả bài trừ trận pháp. Người Phàm giới, Tiên giới khả cũng không biết huyết có tác dụng gì, nhưng bọn bọ chỉ cần biết nó hữu dụng là đủ rồi.



– Thành! Mười mấy người đều hưng phấn nói, bọn họ còn rất trẻ, cho nên rất hứng thú mạo hiểm, tham bảo.



– Đi!



Mọi người nối gót nhau tiến vào động phủ.



Đây là một cái sơn động rất khô ráo, đoạn đầu thông đạo rất nhỏ hẹp, nhưng rất nhanh mở rộng, đủ để chứa mười người cùng đi.



Càng lúc càng xa, trong đoàn người, người thực lực yếu nhất cũng đạt tới Kết Thai Cảnh, lại có năng lực phi hành, tự nhiên lặng yên không tiếng động đi lại trong sơn động, tuy nhiên mọi người đều là người trẻ tuổi, sao có thể yên tĩnh được, mọi người không ngừng nói chuyện.



Thanh Hà tiên tử tự nhiên là trung tâm được đám nam nhân vây quanh, tuy nhiên, bốn mỹ nữa khác lại vây quanh Chu Hằng, xem như chống lại Thanh Hà tiên tử.



3 nữ tử kia cũng không biết sao, nhưng Tinh Dạ Vũ lại rất muốn lần nữa kết giao với Chu Hằng, cho dù không thể khiến cho động tâm Chu Hằng, nhưng mà kết giao bằng hữu bình thường cũng tốt.



Đối phương chính là tiên nhân a!



Chu Hằng tuy rằng không chút động tâm, nhưng 4 nữ tử đều trẻ đẹp, phong tình khác nhau, nói chuyện với các nàng ít nhất sẽ không nhàm chán. Hắn thuận miệng nói chuyện, sau khi đi mười mấy phút, hắn đột nhiên phất tay một cái, nói: – Có động tĩnh!



Mọi người lập tức dừng bước, nghiêng tai lắng nghe, lại không nghe được gì.



– Ngươi cái tên này, đang lấy lòng mọi người sao? Tinh Hà Kiều không vui nói.



– Câm miệng! Tang Thanh Sơn lập tức khiển trách, hắn biết Chu Hằng là tiên nhân, nếu Chu Hằng nói có động tĩnh, như vậy khẳng định có động tĩnh!



– Ngươi… Tinh Hà Kiều giận dữ, muốn ra tay đánh người.



Ti! Đúng lúc này, thanh âm quái dị vang lên, truyền khắp sơn động. Thực ra thanh âm này không phải quá lớn, nhưng mọi người ít nhất cũng là tồn tại Kết Thai Cảnh, đều nghe được rõ ràng!



Quả nhiên có động tĩnh!



Mọi người đều hướng Chu Hằng nhìn sang, tên này thính thật, còn nghe được sớm hơn bọn họ lâu như vậy.



Trên thực tế, Chu Hằng trước đó đã sớm nghe được động tĩnh rồi, chỉ là nói khi đó, ít nhất phải mất 10 phút nữa mọi người mới nghe được, như vậy thì rất dọa người.



Thanh Hà tiên tử khẳng định cũng đã sớm phát hiện ra rồi, nhưng Chu Hằng nếu nói lúc này, đợi một phút sau nàng phát hiện, lúc này mới nói cho mọi người, như vậy Thanh Hà tiên tử cũng sẽ hoài nghi hắn.



Làm nhiều chuyện như vậy đều vì Tang Thanh Sơn a, bằng không hắn khai hỏa toàn bộ lực lượng, trực tiếp phá mở cái động phủ này là được rồi.



Đây là một con Cự Tích, dài chừng ba mươi mấy trượng, cả người còn cường tráng hơn trâu nước, trên người có vảy sậm xanh lá, lưỡi dài liên tục thè ra nuốt vào, tản ra mùi máu tanh tưởi. Ở thời điểm đám người Chu Hằng tiến vào sơn động, nó đã phát hiện, bò ra, cũng chính lúc đó Chu Hằng cũng nghe được động tĩnh của nó.



– Cái gì vậy? Trừ Chu Hằng ra, cũng chỉ có Thanh Hà tiên tử biết trước nó là con gì, những người khác đều cả kinh kêu lên.



Động phủ cường giả thượng cổ, cái gì cũng không biết, ai biết nơi này có nguy hiểm gì.



Lúc này Chu Hằng không thể nói gì, hắn bây giờ chỉ là biểu huynh của Tang Thanh Sơn thôi, hắn cũng không cần phải đứng ra chống đỡ hiện trường.



– Mọi người cẩn thận! Chung Việt Thiên vọt ra trước, ra vẻ cảnh giác, càng thời điểm nguy hiểm này càng phải giành ra mặt trước mọi người.



Xoạt xoạt xoạt, chín tên thanh niên khác cũng không cam yếu thế xông về phía trước một bước, đứng song song với Chung Việt Thiên, không cho hắn độc chiếm cơ hội biểu hiện.



Chu Hằng lắc đầu bật cười, hai tay ôm ngực tựa vào vách động, tuy rằng hắn còn trẻ hơn bất cứ ai ở đây, nhưng mà mấy năm nay không biết hắn đã trải qua bao nhiêu chiến đấu, tâm trí sớm đã trưởng thành lão luyện, loại hành vi tranh giành tàn nhẫn này hắn thấy thật nhàm chán.



– Một đám ngu dốt máu nóng lên đầu! Địch Giải Ngữ phiết miệng nói, không ưa gì biểu hiện của bọn họ.



Ti! Ti!



Đúng lúc này, con Cự Tích kia rốt cục xuất hiện.



– Yêu thú!”



– Kết Thai tam trọng thiên!



– Loại yêu thú này có kịch độc, mọi người chú ý!



Tuy rằng tranh giành tình nhân, nhưng thời điểm liên quan đến chính sự, mọi người đều có cái nhìn đại cục, lúc này cũng không phân tán lực chú ý nội đấu nữa.



– Ti… Con Cự Tích thè lưỡi nuốt vào, há cái miệng rộng phun ra một đoàn sương mù cuốn về phía mọi người.



Yêu thú chính là yêu thú, vô cùng hung tàn, nếu không đổi lại là võ giả trong thì đầu tiên là cân nhắc địch nhiều ta ít, tuyệt không hiện thân vào lúc này, càng đừng nói là chủ động tấn công.



– Mọi người cùng tiến lên!



Đối phó yêu thú tự nhiên không cần phải nói quy củ gì, Tang Thanh Sơn và 9 nam thanh niên cùng ra tay tấn công Cự Tích. Bọn họ đều tới tìm bảo, cũng không phải tới tìm yêu thú rèn luyện.



Vậy tất nhiên là giải quyết càng nhanh càng tốt.



Mười Kết Thai Cảnh liên thủ công kích, hơn nữa mỗi người đều là thiên tài, tự nhiên chiến lực vô cùng cường đại! Dù yêu thú kia có khí lực cường đại, lực phòng ngự kinh người, còn có kỹ năng phun độc, nhưng mà một chống mười vẫn không có phần thắng.



Nếu như không có Chu Hằng nhắc nhở, đầu yêu thú này bỗng nhiên đánh lén, có thể sẽ gây chút phiền toái cho mọi người, nhưng bây giờ là mọi người cùng quần công.



Chỉ mười mấy phút, đầu yêu thú này đã bị giết tại chỗ.



Nơi này có điểm cổ quái!



Chu Hằng thầm nói, linh trí yêu thú đương nhiên không thể so được với con người, nhưng mà sinh tồn là bản năng, vì sao lại phải tử chiến không lùi? Hẳn là bị hoàn cảnh nơi này ảnh hưởng, khiến con yêu thú này không muốn lui.



Nhưng, mặc kệ đi, ngay cả bảo tàng Tiên giới hắn cũng không để vào mắt, huống chi là di vật “đại năng” Phàm giới lưu lại chứ.



Hắn chỉ xem náo nhiệt, với lại làm cái bóng cho Tang Thanh Sơn, thỏa mãn lòng hư vinh của người này, nhưng tán gái thì đừng nghĩ tới, Thanh Hà tiên tử thật chính là tiên nhân, tuyệt đối không thể thể thích Tang Thanh Sơn. Đây nhất định là mối tình đơn phương rồi. – –