Cửu Thiên Kiếm - SS Hà Thần

Chương 666: Quan tài ?




Ba người một con lừa hai mặt nhìn nhau, nhao nhao gia tăng bước chân tiến lên.



Quan tài kia chẳng lẽ chính là chỗ Vũ Văn Kiếm mai thân?



Nếu thật sự là như thế, hắn cũng quá khí phách , tu mộ mình phô trương như thế! Chỉ là 8 xiềng xích phỏng chừng có thể khiến bất kỳ một cái nào Sáng Thế Đế lâm vào phá sản!



Ông!



Áp lực vô cùng nặng đánh úp lại, khiến đám người Hồ Mị im bặt dừng lại, chỉ có Chu Hằng không bị ảnh hưởng, nhưng hắn cũng không bước trước tiên, mà là nghỉ chân giống với con lừa đen.



Bởi vì hắn cảm giác được trong quan tài thủy tinh ẩn chứa sát khí vô cùng kinh khủng, theo bản năng khiến hắn tuyệt không muốn tới gần.



– Bên trong chứa thi thể Vũ Văn Kiếm, kế thừa Hóa Long Cửu Trảm? Con lừa đen chảy nước miếng, hai mắt đều biến thành màu đỏ.



Mặc dù là một bộ quan tài thủy tinh, nhưng không phải trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong dường như có một người nằm, nhưng bộ dáng cụ thể lại không thấy rõ.



– Chu tiểu tử, lên a! Con lừa đen đẩy Chu Hằng – Đều chết hết mấy triệu năm người, có gì phải sợ? .



Lời này là đúng, dù là Sáng Thế Đế cũng không thể chịu được thời gian 300 vạn năm trôi qua, bất kể tồn tại cường đại dường nào đều mục nát theo năm tháng. Nhưng Chu Hằng có một loại cảm giác, trong quan tài dường như cất giấu một đầu hung thú, tràn đầy nguy hiểm!



Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng đi nhanh về phía trước, đi tới phía trước quan tài thủy tinh, cẩn thận đánh giá.



Quan tài cũng khắc trận văn, kết thành đồ án vô cùng phức tạp, nhưng cũng không có hào quang thoáng hiện, vô cùng bình thường. Chu Hằng xuyên thấu qua tầng chất liệu nhìn xuống. Mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong có 1 người, nhưng là nam hay là nữ, là cao là thấp đều không nhìn ra.



Người bên trong thật sự là Vũ Văn Kiếm sao?



Tiên nhân chỉ cần Thần chích bất tử có thể chuyển thế sống lại, nhất là Sáng Thế Đế, Thần chích là cường đại cỡ nào, có thể sống ra vài thế hệ, làm gì khổ tâm hao phí vì đời trước mà thành lập mộ địa xa hoa như thế?



Tiên nhân có thể chuyển thế Thần chích, nhưng cũng không thể cam đoan đời thứ hai chuyển thế có thể đạt tới thành tựu đời thứ nhất, bình thường là một đời yếu hơn một đời, người cường đại có thể trải qua 3, 4 đời mà hoàn toàn tiêu vong.



Mà đời thứ hai có thể cường đại hơn so với đời thứ nhất, gần như không có!







Thần chích chuyển thế vốn chính là nghịch thiên mà đi, trong quá trình này hoặc nhiều hoặc ít sẽ phải chịu đại đạo thiên địa áp chế mà bị hao tổn, đây là vết thương đại đạo, thuốc và kim châm cứu không có hiệu quả! Bởi vậy, có thể làm được phá rồi sau đó lập thật sự rất ít ỏi.



Chính bởi vì sự thật tàn khốc như vậy. Vũ Văn Kiếm không chuẩn bị đầy đủ tài nguyên tu luyện cho mình đời thứ hai, đời thứ ba, ngược lại vứt cả đống tài nguyên quý báu đến phần mộ đời thứ nhất, đây không phải là có điểm rút lấy não sao?



Chu Hằng cũng không cảm thấy người có thể tu luyện tới Sáng Thế Đế là người ngu, người ta làm như vậy khẳng định có đạo lý của hắn!



Hơn nữa, cái loại cảm giác mơ hồ bất an đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Càng đến gần miệng quan tài, cái loại cảm giác bất an trong lòng Chu Hằng càng mãnh liệt. Có một loại lông toàn thân đều nổ tung.



Chu Hằng xoay chuyển vài vòng quanh quan tài thủy tinh, liên tưởng đến tấm bia đá Ngự Long Điện phía trước vỡ nát không hiểu, cộng thêm hiện cỗ bất an ở trong lòng này, trong lòng hắn càng kiêng kỵ.



Có lẽ, trấn trong quan tài cũng không phải thi thể Vũ Văn Kiếm. Mà là một … tồn tại cường đại khác! Tỷ như như là Khổng Ngạo Côn, bị trấn áp dưới lòng đất.



Nhưng dù như vậy. 300 vạn năm trôi qua, bất kể tồn tại như thế nào đều bị trấn đã chết, nhưng vì cái gì trước tấm bia đá còn có thể vỡ nát, vì cái gì hắn còn có thể phát lên cảm giác nguy hiểm như vậy?



Thời Gian Nguyên Dịch chỉ có thể phong ấn tồn tại dưới Hóa Thần Cảnh, ngay cả tiên nhân bậc thấp nhất đều không tác dụng, huống chi là đại năng Sáng Thế Đế!



Vô luận như thế nào, người trong quan tài hẳn là chết thẳng cẳng , nhưng vì cái gì cổ cảm giác nguy hiểm kia vẫn còn?



Hưu, hưu, hưu, ngay vào lúc này, xa xa lại có bóng người bay vụt mà đến, Chu Hằng nghĩ nghĩ, lui trở về, hắn không muốn lộ ra bí mật chính mình không sợ uy áp Sáng Thế Cảnh.



Trên đường đi, có người bởi vì Bảo khí vỡ nát mê hoặc mà trì hoãn, nhưng cũng có rất nhiều người có mục tiêu rõ ràng, một đường nhắm thẳng vào huyệt trung ương mà đến. Đám Chu Hằng là người thứ nhất đến, nhưng những người khác cũng không chậm hơn bao nhiêu.



Nhìn thấy miệng quan tài này, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người chính là chỗ Vũ Văn Kiếm chôn xương, bên trong khẳng định có kế thừa Hóa Long Cửu Trảm!



Nhưng bọn họ căn bản không thể đến gần quan tài, uy áp Sáng Thế Đế quá kinh khủng, chỉ là nhìn cũng làm cho ánh mắt có loại cảm giác nổ bể ra, đi thêm gần hai bước, máu trong cơ thể đều đi ngược chiều, trái tim đều không chịu nổi mà nứt toạt ra.



Càng như thế, mọi người càng ngứa.



Người càng ngày càng nhiều, nhưng ở trước mặt uy áp Sáng Thế Đế, đến nhiều người hơn nữa đều không tốt, đều chỉ có thể giương mắt nhìn thôi. Thời gian chuyển dời đến ngày thứ 13, nơi này đã có hơn vạn nhiều người.



– Chu tiểu tử, Lư đại gia bảo ngươi nhanh ra tay, ngươi lại muốn nhìn tình huống! Xem đi xem đi, hiện tại nhiều người đến đây như vậy, chúng ta còn đoạt bảo bối như thế nào? Con lừa đen thở dài, nó mặc dù biết thực lực Chu Hằng cường đại, nhưng nếu muốn một động tác trấn áp vạn người thì thế nào cũng không tin.



Nơi này có thật nhiều Thăng Hoa Cảnh, thậm chí đại năng Sáng Thế Cảnh, đều tế xuất Bảo khí đi ra ngoài, hao tổn đều có thể hao tổn chết Chu Hằng!



[CHARGE=3]Chu Hằng lắc lắc đầu, cau mày nói: – Ta luôn có một loại dự cảm bất tường! .



– Kẻ nhát gan! Băng Tú Lan nhìn Chu Hằng cực độ khó chịu.



– Hàn Sương công tử đến rồi! .



Không biết là ai kêu một câu, đám đông xa xa lập tức bắt đầu khởi động, vang lên một mảnh nghị luận.



– Các ngươi có nghe nói hay không, ba ngày trước Hàn Sương công tử cùng Thiên Cương Nguyệt vì cướp lấy một kiện Bảo khí vỡ nát mà đại chiến, kết quả Thiên Cương Nguyệt bị Hàn Sương công tử đánh chém ! .



– Cái gì! Hàn Sương công tử lại cường đại đến loại tình trạng này? .



– Nghe nói Thiên Cương Nguyệt chiếm được đại cơ duyên ở trong này, thậm chí đánh xuyên hàng rào cảnh giới, hơn nữa hắn còn thu được rất nhiều tiên thuật thượng cổ, chiến lực cường đại khó tin, ở nơi này đặc thù, hắn cơ hồ là tồn tại vô địch, làm sao có thể bị đánh chém? .



– Hàn Sương công tử được cơ duyên lớn hơn, bây giờ hàn băng đại pháp dĩ nhiên đại thành, dưới một chưởng vạn vật đóng băng, cứ như vậy rõ ràng trấn chết Thiên Cương Nguyệt! .



– Thật bất khả tư nghị! .



– Còn có đáng sợ hơn, sau khi Hàn Sương công tử được một kiện Bảo khí vỡ nát nhận chủ, không thể nghi ngờ như hổ thêm cánh ! .



– Tuy nhiên, Bảo khí nhận chủ sau không thể tự mình kích phát, hơn nữa lại là vỡ nát , uy lực suy yếu không ít! .



– Đó cũng phải! .



– Thật không nghĩ tới a, nguyên tưởng rằng 5 đại Nhật Diệu Vương chí tôn đấu mấy vạn năm mới có thể phân ra cao thấp, lại định ra nhanh như vậy! Hàn Sương công tử lực chém Thiên Cương Nguyệt, đủ để lót địa vị hắn ngày sau! .



– Không nên coi thường Tiểu Bá Vương cùng Thứ Huyết Mân Côi, nói không chừng bọn họ cũng thu được đại cơ duyên! .



– Các ngươi như thế nào đã quên Chu Hằng, ở trước đây không lâu hắn cũng đánh chém Nhất Kiếm Phá Thiên, luận trình độ yêu nghiệt không kém Hàn Sương công tử chút nào! .



– Không sai, ai là chí tôn Nhật Diệu Vương chân chính còn không quyết ra! .



Hồ Mị còn không biết Chu Hằng đánh chém Nhất Kiếm Phá Thiên, nghe đến mấy cái nghị luận này đôi mắt đẹp không khỏi phát sáng, nhìn về phía Chu Hằng bất khả tư nghị nói: – Ngươi đánh chém Ngô Khải? .



– Cũng không phải nhân vật to tát gì! Chu Hằng nhàn nhạt nói.



Nhận được đáp án khẳng định, Hồ Mị lập tức dùng ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ nhìn Chu Hằng, không che giấu sùng kính cùng tình yêu đối với Chu Hằng.



Nàng vốn là người vô cùng kiêu ngạo, nhưng chính vì nàng rất kiêu ngạo, một khi xuất hiện yêu nghiệt càng thêm ưu tú so với nàng, hoàn toàn khuất phục tâm linh của nàng, nàng cũng sẽ thần phục sát đất.



Ở trong mắt nàng, Chu Hằng chính là một thần minh không gì không làm được, nàng nguyện ý vì Chu Hằng trả giá hết thảy, cũng tin tưởng Chu Hằng có thể chiến thắng hết thảy, cuối cùng lên đỉnh thành Tiên giới chí tôn!



Nói trắng ra, hiện tại nàng tự cho mình là người tùy tùng Chu Hằng.



Hàn Sương công tử đi nhanh mà đi, người xung quanh nhao nhao tránh ra, đây là một thiên kiêu trẻ tuổi chân chính, có khí thế vô cùng cường đại, một loại tự tin vô địch. Hắn rốt cục ngừng lại, hai mắt nhìn quanh, người phụ cận không tự chủ được lui ra phía sau, lộ ra một cái địa phương trống không rộng rãi.



Hắn cũng không mang tùy tùng, khả năng lúc trước trong thám hiểm đều biến mất, nhưng cường đại đến trình độ hắn thực ra đã không tùy tùng .



– Chu Thống ở đâu,chỗ nào, dám ra đây chiến một trận? Hắn gọi tên, ánh mắt lạnh lùng như đao.



Phía trước ở trên tinh thuyền Hồ gia, hắn chiến một trận cùng Chu Hằng làm cho chiến lực có tổn hại, kết quả bị Chu Thống đánh nát bét, đối với hắn mà nói là chuyện vô cùng nhục nhã! Hiện giờ tu vi hắn tăng vọt, lại đánh chém nhuệ khí Thiên Cương Nguyệt, chiến lực đang đứng ở trạng thái tột cùng, chính là thời gian báo thù tốt nhất.



Thanh âm vang lên, xung quanh lại không hề tiếng vọng.



– Không dám sao? Hàn Sương công tử cười lạnh, thanh âm không cao lại có thể truyền lại đến mỗi một góc – Thật làm cho bản công tử thất vọng! Ha ha, đây cũng là cử chỉ sáng suốt, tốt nhất về sau vĩnh viễn không nên để cho bản công tử nhìn thấy! .



Chu Hằng lập tức nổi giận, Chu Thống cũng không phải người nhát gan, hắn không ứng chiến khẳng định còn chưa chạy tới! Hắn tuyệt không cho phép người khác nói xấu huynh đệ của hắn, hơn nữa hắn và Hàn Sương công tử vốn có một khoản thù!



– Thứ Huyết Mân Côi đâu, dám ra đây chiến một trận? Hàn Sương công tử lại bắt đầu gọi Hồ Mị lên trận – Bản công tử cũng không phải người không hiểu thương hương tiếc ngọc, thua bản công tử cũng không giết ngươi, làm thị nữ cho bản công tử đi! .



Hồ Mị thấy được trong ánh mắt Chu Hằng toát lên chiến ý, lúc này nhảy lên một cái, cất cao giọng nói: – Kha Ân, ngươi muốn bổn cô nương làm thị nữ của ngươi, đã hỏi chủ nhân bổn cô nương chưa! .



Một lời ra, toàn trường khiếp sợ, đóa hoa hồng này bị hái khi nào?