Cửu Thiên Kiếm - SS Hà Thần

Chương 612: Di phủ, Ngự Long Điện




– Năm đó Tiên giới đột nhiên vỡ nát, sinh linh gần như diệt sạch, tất cả tiên tinh đều hóa thành đại lục vỡ nát! Liên Tĩnh Hương khẽ hé đôi môi đỏ mọng, giọng nói mềm nhẹ êm tai: – Có một số Tiên đại lục hoàn toàn bị phá huỷ, có một số lại bảo tồn được tương đối đầy đủ, trôi nổi trong vũ trụ mờ mịt!



– Thường thường, sẽ có di phủ của cường giả tuyệt thế năm xưa hiện thế, dẫn tới cường giả Tiên Thành coi trọng!



– Hiện tại, có một tòa di phủ như vậy xuất hiện!



Chu Hằng nghe nói máu nóng sôi trào, nhưng lập tức liền tỉnh táo lại, cười nói: – Nếu ngay cả đại năng Tiên giới đều bị kinh động, thì tiểu nhân vật như ta sao có tư cách đi tranh đoạt?



– Chu huynh có chỗ không biết: tòa di phủ này tên là Ngự Long Điện, từng thuộc về một vị cường giả tuyệt thế, tên là Vũ Văn Kiếm, người này là đại năng thời tiền sử! Liên Tĩnh Hương nói.



– Đại năng thời tiền sử? Chu Hằng cả kinh lập lại.



Thời tiền sử chính là chỉ Tiên giới trước kia còn không có tan vỡ, khi đó Tiên giới giống nhau với Phàm giới, có những tinh cầu.



– Không sai! Vũ Văn Kiếm ít nhất là nhân vật của 200 300 vạn năm trước, nhưng truyền thuyết về hắn cho dù đã trải qua đại loạn Tiên giới tan vỡ cũng không có biến mất, có thể thấy được hắn cường đại tới mức nào! Liên Tĩnh Hương nói, trên mặt đầy vẻ kính nể.



Chu Hằng nhìn nàng một cái, Huyền Âm thân thể trước kia đối với hắn có lực hấp dẫn rất mạnh, nhưng theo hắn tiến vào tiên nhân vị, ảnh hưởng của Kim Dương Thảo Vương đối với hắn cũng giảm xuống mức thấp nhất, Huyền Âm thân thể không còn giống như trước làm cho tình cảm của hắn sôi sục mãnh liệt nữa.



Dù sao, Kim Dương Thảo Vương cũng chỉ là dược thảo ở Phàm giới.



– Một trận chiến thanh danh vang dậy nhất của Vũ Văn Kiếm, chính là hắn ở thời điểm Sáng Thế Vương, chém ngược một vị Sáng Thế Đế! Liên Tĩnh Hương nói.



Thật cường đại!



Chém ngược võ giả so với chính mình cao hơn một tiểu cảnh giới, Chu Hằng tự tin có thể làm được dễ dàng, hơn nữa cũng không biết đã làm bao nhiêu lần rồi. Nhưng nếu muốn chém ngược võ giả cao hơn hai cảnh giới so với mình, nếu như không có môi trường đặc thù… thì thực sự quá cường đại!



Với lực lượng của chính mình, hắn có thể làm được sao?



Chu Hằng tự vấn lòng: lực lượng bản thân tự nhiên không thể bao gồm những Tiên khí như Bách Quỷ Kiếm, Hỏa Thần Lô… nếu hắn sử dụng Lăng Thiên Cửu Thức, vẫn có khả năng chém ngược võ giả cao hơn hai cảnh giới so với mình… Nhưng khả năng lớn hơn là hắn cũng bị đánh chết, đồng quy vu tận!



Nhưng Lăng Thiên Cửu Thức là kỳ công bực nào?



Đột nhiên Chu Hằng nhảy dựng trong lòng: Chẳng lẽ Vũ Văn Kiếm cũng nhận được Thiên Kinh? Không, thậm chí là hoàn thành dung hợp tất cả Thiên Kinh của Tiên giới!



– Đáng tiếc, dù là thiên kiêu kiệt xuất mấy đi nữa cũng không chống lại được năm tháng vô tận, hiện tại chỉ có truyền lại một tòa di phủ! Nghe nói bên trong có kế thừa tuyệt thế của vị đại năng năm xưa này, bao gồm công pháp Hóa Long Cửu Trảm mạnh nhất của hắn! Liên Tĩnh Hương dịu dàng nói.



Chu Hằng ngẫm nghĩ, vẫn là chú tâm tới chuyện xưa, nói: – Nếu truyền thừa của di phủ này quan hệ trọng đại như thế, đại năng Tuyệt Tiên Thành cũng phải bị kinh động chứ?







– Đúng là bị kinh động! Tuy nhiên di phủ này có cấm chế thủ hộ, chỉ có thể cho võ giả dưới cấp Nhật Diệu Vương đi vào! Liên Tĩnh Hương gật gật đầu, lại nói ra một bí văn khác.



Chu Hằng không khỏi nhìn nàng một cái, tin tức như thế khẳng định Tư Đồ Lăng sẽ không giấu hắn. Nhưng tới giờ Tư Đồ Lăng cũng không có nói gì, có nghĩa hắn vốn cũng không biết tin tức của di phủ Vũ Văn Kiếm!



Nhưng Liên Tĩnh Hương lại biết, hơn nữa biết được các thứ còn tương đối không ít!



Lại liên tưởng đến ngay cả Mặc gia đều phải nể mặt mũi Liên Tĩnh Hương, hoặc là nói nể mặt mũi Thiên Phương Các… Điều này nói rõ Thiên Phương Các cũng không chỉ là bán rượu kiếm tiền đơn giản như vậy, có lẽ cũng là cự phách giống như Thiên Bảo Các!



Thiên Bảo Các, Thiên Phương Các, sai một chữ, giữa hai tổ chức này có phải có mối liên hệ gì hay không?



– Chu huynh! Tiếp qua bốn ngày ta sẽ theo một chi nhánh gia tộc đi Ngự Long Điện, huynh có hứng thú cùng đi với ta không? Liên Tĩnh Hương phát ra lời mời với Chu Hằng.



– Nếu Liên cô nương không ngại, tại hạ tự nhiên mong muốn! Chu Hằng cười nói.



– Vậy cứ định như vậy đi! Liên Tĩnh Hương cũng rất vui mừng, nói.



Chu Hằng quay về Dương gia, nhưng trong lòng thì vô vàn suy nghĩ.



Hắn biết Liên Tĩnh Hương có ý mời chào, nhưng mối nhân tình này có phải là hơi nhiều hay không? Mới vừa nghĩ như vậy, hắn không tự chủ nở nụ cười: hắn cũng quá tự phụ đi, cho là mình nhất định có thể nhận được kế thừa của Vũ Văn Kiếm sao?



Nói không chừng chỉ là theo một bên Thái tử đọc sách, đi dạo một vòng mà thôi.



Lần này cũng không giống như Tinh Phong Thí Luyện, chỉ có võ giả Nguyệt Minh Cảnh có thể tham dự, còn phải cộng thêm Nhật Diệu Vương!



Với lực lượng của Chu Hằng hiện tại, nếu kết hợp với Tấn Vân Lưu Quang Bộ, hắn muốn thoát thân ở dưới tay Nhật Diệu Vương không khó, nhưng nếu muốn chiến thắng thì hoàn toàn không có khả năng! Huống chi lần này động tĩnh to lớn như thế, khẳng định sẽ có mặt thiên tài Nhật Diệu Vương đánh xuyên qua hàng rào cảnh giới!



Hiện tại hắn gặp phải thiên kiêu bực này, đó chính là một chữ chết! Ngay cả hy vọng chạy thoát cũng không có!



Nếu Hoặc Thiên không cùng đi, lần đi Ngự Long Điện rất có khả năng không thu hoạch được gì!



Nhưng Hoặc Thiên nói đúng, hắn không thể cứ luôn cậy vào thiên nữ tuyệt thế này, điều đó sẽ khiến hắn sinh ra lòng nương tựa, sẽ ảnh hưởng tới tiến cảnh võ đạo của hắn!



Con đường, là phải tự mình đi!



Không chiếm được kế thừa tuyệt thế cũng không hề gì, hiện giờ hắn còn chưa hiểu rõ Huyết Hà Thiên Kinh đâu, ham nhiều cũng không phải chuyện tốt! Còn nữa, hắn muốn đi Ngự Long Điện cũng không phải toàn bộ là vì kế thừa của Vũ Văn Kiếm.



Vị đại năng này là nhân vật thời tiền sử, trong cung điện của hắn có thể còn cất giữ tư liệu ngày xưa, nói không chừng có nhắc tới Hoặc Thiên, nguyên chủ nhân của hắc kiếm! Còn có… tử địch của Hoặc Thiên kia! Có thể bị Hoặc Thiên căm hận như thế, tất nhiên thực lực của người kia cũng cường đại đến đáng sợ! Người yếu làm sao xứng được Hoặc Thiên xem là đối thủ chứ!



Không tìm hiểu biết rõ ràng về người này, trong lòng Chu Hằng như luôn ghim một cây gai.



Có lẽ người này bị trọng thương, thậm chí còn thê thảm hơn Hoặc Thiên, hoặc là khôi phục còn nhanh hơn Hoặc Thiên, cũng có thể đã hoàn toàn ngã xuống.



Nếu quả thật đã ngã xuống ngược lại còn may mắn, nhưng vạn nhất nàng ta khôi phục nhanh hơn Hoặc Thiên thì sao?



Đây chính là một tồn tại cùng cấp số với Hoặc Thiên đấy!



Chu Hằng bức thiết muốn biết người kia đến tột cùng là ai, về sau nếu như dọ thám biết được tin tức của người này cũng dễ phòng bị hơn.



Trở lại Dương gia, hắn nói một lần chuyện sắp đi di phủ, tuy rằng các nàng rất không đành lòng, nhưng các nàng đều hiểu hiện tại tu vi của mình quá yếu, gượng ép đi theo Chu Hằng chỉ sẽ trở thành gánh nặng cho hắn… nên không người nào kiên trì đòi đi theo.



– Ôi! Xem ra chỉ có bổn tọa đi theo ngươi thôi! Con lừa đen ôm choàng bả vai Chu Hằng nói: – Nữ nhân đều không dựa vào được! Cuối cùng vẫn là bổn tọa cấp mặt mũi cho ngươi!



“Bịch bich phịch phịch…”, con lừa đen lập tức vì lời nói này phải trả giá, bị các nàng xúm lại chân dấm tay đá… Trong nháy mắt trên mặt con lừa liền hiện đầy vết sưng phù, nói chuyện đều có chút ấp a ấp úng.



Chu Hằng cười to, nói:



– Hiện tại biết cái gì gọi là họa từ trong miệng mà ra rồi chứ?



Con lừa đen dưới chân như nhũn ra, ngã trái ngã phải, nói: – Bổn tọa hiện tại đã biết cái gì gọi là nữ nhân như mãnh hổ!



Bởi vì Chu Hằng sắp lên đường, chuyến đi này lại không biết thời gian bao lâu, các nàng đều rất quý trọng thời gian chung đụng cuối cùng với Chu Hằng, mỗi thời mỗi khắc đều dính như keo như sơn. Dường như nhất định phải ép khô ép sạch Chu Hằng.



Bốn ngày sau, Liên Tĩnh Hương liền tới mời Chu Hằng lên đường.



Chu Hằng mang theo con lừa đen xuất phát. Hiện tại con lừa đen này rõ ràng đã là Nguyệt Minh Hoàng 4 luân!



Con lừa đê tiện này vốn đã tinh tiến rất nhanh, trước khi uống dùng Nguyệt Hoa Đan đã có được 6 vầng trăng, uống vào một viên đan dược đúng là sinh ra 2 vầng trăng, rồi sau đó thuận lợi đột phá đến Nguyệt Minh Hoàng.



Uy lực của Thiên Địa Quả lại kích phát, nó một hơi xông phá liên tiếp lên 4 vầng trăng!



Chu Hằng mới vừa biết được cũng hoảng sợ không thôi, tên này khi ở Nguyệt Minh Vương chẳng qua cực hạn cũng chỉ có 8 vầng trăng, nhưng vừa đột phá liền thành Nguyệt Minh Hoàng 4 luân, có thể so với tồn tại Nguyệt Minh Vương 13 luân!



Trách không được Thiên Địa Quả có thể nhận được Hoặc Thiên khen ngợi, quả thật có hiệu quả nghịch thiên!



Hai người một con lừa đi tới Tây Hợi Thành tiến vào chỗ cửa ải. Nơi này bỗng chốc trở thành biển tinh thuyền, liếc mắt một cái nhìn thấy ít nhất hơn vạn chiếc, rậm rạp rải rác giữa bầu trời. Trên mỗi một chiếc tinh thuyền đều cắm cờ hiệu bất đồng, vừa thấy còn nghĩ là cường đạo tinh hải đánh tới rồi.



Lần này tin tức Ngự Long Điện xuất thế hiển nhiên thu hút vô số thế lực, hết thảy đều muốn đi thử vận may một lần.



– Đi theo ta! Liên Tĩnh Hương ở phía trước dẫn đường, mang theo Chu Hằng cùng con lừa đen đi tới phía dưới một chiếc tinh thuyền. Nàng bắn ra một viên đạn tín hiệu, ở trên trời hóa thành một con Phong Hồ màu xanh lam.



Sau đó, nàng mới dẫn theo Chu Hằng cùng con lừa đen bay vụt lên.



Nếu tùy tiện đi lên, nói không chừng người ở phía trên sẽ cho là địch nhân tập kích, trực tiếp phát động công kích! Trên tinh thuyền đúng là có linh lực pháo kinh khủng, uy lực mạnh nhất thậm chí có thể nổ chết Thăng Hoa Đế!



– Ra mắt Tĩnh Hương tiểu thư! Trên boong tinh thuyền, lập tức có hai nam nhân toàn thân mặc bì giáp màu đen xuất hiện, nửa quỳ trên mặt đất, thi lễ với Liên Tĩnh Hương. Mỗi người đều là Nguyệt Minh Đế, khí thế rất mạnh.



Liên Tĩnh Hương chỉ gật gật đầu, rồi dẫn Chu Hằng và con lừa đen đi vào bên trong thân thuyền.



Xem ra thân phận của nữ nhân này không thấp đây! Rõ ràng chỉ có tu vi Nguyệt Minh Hoàng, mà thị vệ trên tinh thuyền đều là Nguyệt Minh Đế, lại rất tôn trọng, hiển nhiên địa vị của nàng khá cao.



Hai người đi tới một gian khoang thuyền, Liên Tĩnh Hương gõ cửa một cái, nói: – Hữu Hạo tộc thúc! Ngài ở đâu?



– Ừm! Vào đi! Bên trong lập tức truyền ra một thanh âm đầy uy nghiêm.



Liên Tĩnh Hương đẩy cửa, dẫn trước đi vào, Chu Hằng đi theo phía sau, con lừa đen thì kiêu ngạo vênh váo theo sát ở cuối cùng. Tuy nhiên bởi vì trước đó được Chu Hằng dặn dò, nó ngậm miệng nghiêm chỉnh không lên tiếng.



– Vị này chính là Chu Hằng tiểu hữu à? Trong phòng tổng cộng có ba người, một người là nam nhân trung niên nhìn qua hơn 40 tuổi, dáng người khỏe mạnh. Tuy rằng ngồi ngay đó vẫn tản ra khí tức cường đại.



Hai người kia là hai cô gái trẻ tuổi, xem bộ dáng hẳn là thị nữ, đều đứng nghiêm túc phía sau nam nhân trung niên kia.



Nhưng người bình thường muốn dùng thị nữ khẳng định sẽ trước chọn trẻ đẹp, hai nàng này trẻ tuổi thì trẻ tuổi, nhưng dung mạo thật đúng là không thể nói rõ: một người chỉ có thể nói là bộ dạng đoan chính; người kia thậm chí có thể nói có điểm xấu xí!



Nhưng để Chu Hằng giật mình trong lòng cũng không phải diện mạo của hai nàng này, mà là khí tức của các nàng phát ra đều là: Huyền Âm thân thể!



Chu Hằng có thể vỗ ngực nói chắc, hai cô gái này nhất định là Huyền Âm thân thể!



Theo Hoặc Thiên nói, Huyền Âm thân thể giống như Ứng Mộng Phạm, Hàn Diệc Dao, Hàn Vũ Liên… cũng chỉ có một chút xíu ý như vậy, khoảng cách Huyền Âm thân thể chân chính còn kém xa lắm. Huyền Âm thân thể không hoàn chỉnh này chỉ cần một lần chung đụng với nam nhân, chẳng những một thân tu vi bổ sung hết sạch cho người khác, mà ngay cả tình mạng của mình cũng khó giữ được.



Loại Huyền Âm thân thể không hoàn chỉnh này ở Phàm giới đại khái trong 100 vạn người xuất hiện một người… thoạt nhìn tỉ lệ nhỏ đến kinh người, nhưng với số lượng dân cư quá đông, tổng số cũng rất khả quan.



Nhưng ở một chỗ liền gặp được ba người có Huyền Âm thân thể: điều này dường như có điểm không bình thường.