Cửu Thiên Kiếm - SS Hà Thần

Chương 292: Khí thế hình rồng




Khí thế, là thể hiện tinh khí thần của võ giả.



Đối với võ giả bình thường mà nói, khí thế không có ý nghĩa quá lớn, nhưng đối với võ giả bậc cao, dưới khí thế uy hiếp, nó là vũ khí có thể không chiến mà thắng, làm người ta hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.



Khí thế hóa hình, đây là chuyện chỉ có võ giả bậc cao mới làm được, ý chí mạnh mẽ vặn vẹo không gian, mới có thể hóa thành hình thái cụ thể.



Hình thái như thế nào, cái này không theo võ giả khống chế, chính là thể hiện bản chất tinh khí thần, hay sát phạt giết chóc thì hóa kiếm, hóa đao, hóa rìu, tính tình tàn bạo thì hóa hổ, sư tử, sói, người có khí thế trầm ổn thì hóa núi, hóa biển.



Khí thế của Chu Hằng lại đi hóa thành hình rồng!



Thiên long màu tím, do lửa hợp thành!



Lẽ ra khí thế chỉ là thể hiện tinh khí thần, vì sao lại khiến người ta có cảm giác bỏng rát?



Người ngoài trận đều cảm nhận rõ ràng, cảm giác nóng rát dữ dội làm bọn họ lùi bước ra sau, tựa như có một cười nói rồng lửa đang tàn phá trong trấn.



– Vực! Mí mắt Cố Lăng Phỉ nhướng lên, nàng biết Chu Hằng nắm giữ Vực, mà Vực chính là thể hiện ý chí, cho nên con rồng lửa tím này vừa như hư như thật, chỉ là một ý niệm của Chu Hằng.



Nhưng chưa từng nghe qua có khí thế của người nào hóa thành rồng!



Rốt cuộc tiểu tử này yêu nghiệt đến cỡ nào!



Rồng lửa màu tím trên đầu Chu Hằng không ngừng xoay vòng, rống giận, ngao ngao ngao, tiếng rồng ngâm dù không nghe bằng tai thường, nhưng lại thẳng vào tận tâm linh, truyền ra trong lòng mỗi người.



Nhìn vào Chu Hằng, như không phải đang thấy người trẻ tuổi Sơn Hà Cảnhm mà là Đại Đế, Thiên Tôn đi ra từ viễn cổ!



Bụp bụp bụp, một người nối một người quỳ xuống, dù nơi này có không ít cường giả Sơn Hà Cảnh cũng không ngoại lệ, dưới khí thế của Chu Hằng đè xuống, bọn họ chỉ có thể phát ra thần phục vô tận.



Vũ khí không chiến mà thắng!



Chúng nữ Hàn Vũ Liên đều toát ra vẻ ý loạn tình mê, hận không thể lao vào lòng Chu Hằng, dâng lên ôn nhu vô tận cho hắn, bị hắn mạnh mẽ chinh phạt, hưởng thụ khoái lạc cực hạn.



Cố Lăng Phỉ cũng có chút tâm thần hoảng hốt,l có một loại kích động không khống chế được ý chí của mình mà quỳ xuống trước Chu Hằng. Trong lòng nàng hoảng sợ, nếu cảnh giới của Chu Hằng ngang với nàng, như vậy nàng nhất định sẽ bị khống chế tâm thần, không phát huy được mấy phần tu vi, nhất định phải thua!



Còn may! Còn may!



Hiện tại nàng có được lực lượng Đông Linh Sơn tăng cuồng, kéo dài không dứt, mãi cũng không mệt!



– Nằm xuống cho ta! Cố Lăng Phỉ lại quát lên, lật chưởng đánh ra, lực lượng khủng bố vô hạn gần tới Kết Thai Cảnh quét ra.



– Haaaaaa! Chu Hằng trợn mắt, Thiên long sau lưng lập tức rít gào, tiếng rống không âm càn quét.







Một chưởng của Cố Lăng Phỉ lập tức lệch hướng, ầm, ở bên trái cách Chu Hằng trăm trượng lập tức xuất hiện một cái hố to.



……. Thế này cũng lệch xa quá đi chứ!



Người ngoài trấn đều co rút khóe miệng, ngươi lệch một hai trượng còn chưa tính, nhưng cố tính lại lệch đến trăm trượng, nhắm mắt đánh bậy cũng chính xác hơn thế này?



Nhưng không ai cười nổi, khí thế của Chu Hằng hùng mạnh như sấm nổ vang dội trong lòng bọn họ, làm theo bản năng bọn họ cảm thấy kính sợ, ngoài quỳ sát xuống đất, bọn họ không còn tâm tình gì khác.



Cố Lăng Phỉ hít thở nặng nề, lửa giận trong lòng không biết đã cháy dến cỡ nào.



Chỉ là trấn áp một tiểu tử Sơn Hà Cảnh thật khó khăn như thế hay sao?



Chu Hằng càng có tiềm lực to lớn, biểu hiện càng kinh người, càng là châm chọc ánh mắt của nàng không rõ ràng, đánh bốp bốp bốp lên mặt nàng! Nàng hít sâu một hơi, vươn tay phải lên, hóa thành một ngọn núi băng lớn, ném xuống Chu Hằng.



Cuối cùng nàng vận dụng võ kỹ!



Chu Hằng lại quát một tiếng, khí thế kinh khủng quét ra, nhưng Cố Lăng Phỉ cuối cùng là là Linh Hải Cảnh, giữ vững tâm linh, có đạo của mình, sắp hình thành Thần chích. Tuy rằng một chưởng này run lên một chút, lệch đi một chút, nhưng vẫn đè xuống Chu Hằng.



– Dừng tay đi! Một tiếng nói xa thẳm vang lên, bụp một cái, núi băng giữa không trung đột nhiên tan rã, một cỗ khí tức trấp áp cửu thiên thập địa quét qua, càng tăng thêm kinh hoàng trong lòng mỗi người.



Vù, một bóng người hiện ra, bên cạnh Chu Hằng lại có thêm một bà lão áo xanh, tay phải chống gậy, mặt đầy nếp nhăn, tóc hoa râm, không biết đã sống bao nhiêu năm, toàn thân toát ra mùi mục nát.



Cố Lăng Phỉ lập tức khom mình hành lễ: – Bái kiếm Lâm sư tổ!



Sư tổ?



Nàng là là Linh Hải Cảnh, thấy lão tổ Kết Thai Cảnh cũng chỉ cần gọi một tiếng sư thúc! Có thể khiến nạng gọi là sư tổ, vậy đương nhiên chỉ có Thần Anh Cảnh mạnh nhất thế gian!



Khè!



Tiểu tử kia có tài đức gì, lại có thể dẫn ra lão tổ Thần Anh Cảnh!



Bà lão áo xanh cười ôn hòa, phất tay, toàn bộ lực lượng Đông Linh Sơn lập tức thu trở lại. Đều là đệ tử Đông Linh Tiên Trì, bà ta lại cao hơn Cố Lăng Phỉ hai đại cảnh giới, tự nhiên có thể dễ dàng hóa giải bí thuật Cố Lăng Phỉ.



– Người trẻ tuổi, ngươi có phải họ Chu?



Chu Hằng liếc qua bà lão này, tên Chu Hằng của hắn cũng không phải bí mật gì, bà ta làm gì đã biết còn cố hỏi? Bây giờ hắn hoàn toàn không có cảm tình với Đông Linh Tiên Trì, chỉ cười nhạt một tiếng, nói: – Tại hạ Chu Hằng.



Hắn lại nghĩ sai, Hóa Thần Cảnh đã mấy vạn năm không xuất hiện, Thần Anh Cảnh chính là mạnh nhất thế gian, ba đại Đế triều cộng lại cũng không có bao nhiêu người. Ở trong mắt những cường giả tuyệt thế này, vạn vật thế gian đều là con kiến.



Có thể làm bọn họ ghi nhớ, ngoài những cao thủ cùng cấp bậc ra, vậy chỉ có Kết Thai Cảnh, ngay cả Linh Hải Cảnh cũng không thể lọt được vào mắt bọn họ, huống chi là Chu Hằng chỉ Sơn Hà Cảnh?



Có yêu nghiệt hơn nữa thì sao, không đạt đến tầng thứ này thì cũng chỉ là con kiến, chỉ là hơi lớn một chút thôi.



Nếu Chu Hằng hiểu được điểm này, sẽ hiểu rõ vị Lâm sư tổ này thật sự vô cùng coi trọng hắn!



– Lâm sư tổ, người này có quan hệ sâu xa gì với ngài hay sao?



Cố Lăng Phỉ cung kính hỏi.



– Quan hệ sâu xa? Bà lão áo xanh toát ra vẻ tưởng nhớ, vẻ mặt phiền muộn, như nhớ lại ngàn năm trước, thật lâu không nói lời nào. Bà ta là Thần Anh Cảnh mạnh nhất thế gian, căn bản không ai dám lộ ra vẻ sốt ruột.



Mãi hồi lâu, bà ta mới nói: – Người trẻ tuổi này không phải có quan hệ sâu xa với ta, mà là có quan hệ sâu xa với Đông Linh Tiên Trì ta!



Cái quan hệ này có chút lớn rồi!



Có điều Đông Linh Tiên Trì là tông môn toàn nữ nhân, sao lại có quan hệ sâu xa với một nam nhân trẻ tuổi chứ?



Cố Lăng Phỉ lập tức nghĩ tới, tất cả khẳng định có liên quan tới khí thế của Chu Hằng hóa thành thành rồng lửa màu tím, chỉ là rốt cuộc thế nào, bà lão áo xanh không nói, nàng cũng không có tư cách hỏi được!



– Lăng Phỉ, vì sao ngươi lại tranh chấp với người này? Bà lão áo xanh lại bắt đầu lo chuyện bao đồng.



Cố Lăng Phỉ ngẩn ra, rồi nói: – Chuyện là thế này…



Nàng nói lại từ đầu đến cuối chuyện này, cơ bản là thật, chỉ là ở trong miệng nàng thì tự nhiên sẽ không thừa nhận là có lòng riêng. Mà khen ngợi huynh đệ Ngũ Thiên Hữu một phen, đồng thời đưa ra nghi ngờ mạnh mẽ về nhân phẩm của Chu Hằng.



Còn không, tên này có bao nhiêu tình nhân, một bàn tay cũng không đếm hết!



Đệ tử Đông Linh Tiên Trì các nàng làm sao có thể gã cho đàn ông hoa tâm như thế!



– Lăng Phỉ, cảm tình không thể miễn cưỡng, nếu như ba đệ tử kia đồng ý, cứ để các nàng gã cho người này đi! Bà lão áo xanh nói, ánh mắt nhìn Chu Hằng, có một loại cảm khái không rõ.



– Lâm sư tổ! Cố Lăng Phỉ không cam lòng nói, nàng tuyệt đối không đồng ý làm vậy, tiểu tử này dám thiêu cháy quần áo tóc tai của nàng, làm nàng xấu mặt công khai, làm sao có thể để ái đồ gả cho người như thế!



Nàng nghiêm nghị nói: – Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý! Chu Hằng, ngươi nghe đây, ta cho ngươi 10 ngày, trong vòng 10 ngày nếu ngươi có thể đánh bại ta, ta sẽ không còn lo chuyện của ngươi và các nàng Hương Hương, bằng không, ngươi chờ uống rượu mừng đi!



– Lăng Phỉ, sao ngươi lại khổ vậy chứ? Bà lão áo xanh thở dài nói.



– Lâm sư tổ, dù ngài là trưởng bối của Lăng Phỉ, nhưng đây là chuyện riêng của Lăng Phỉ, xin sư tổ đừng nhúng tay! Cố Lăng Phỉ cắn răng liều mạng chống đỡ.



Bà lão áo xanh lại thở dài, nói: – Lăng Phỉ, có thể kết thiện duyên thì kết cái thiện duyên, hay giúp người, là thiện cho mình, ngươi tự giải quyết đi!



Bà ta đạp lên không, vài bước liền biến mất.



Cố Lăng Phỉ ánh mắt phức tạp nhìn Chu Hằng, làm sao cũng không nghĩ ra được tiền bối tông môn Thần Anh Cảnh lại lên tiếng nói chuyện cho hắn, nhưng trong chuyện này, nàng tuyệt đối sẽ không nhượng bộ!



– Hừ! Ngươi chỉ có 10 ngày, bằng không cút ngay cho bổn tọa, vĩnh viễn không được tới nữa! Nàng phất tay, thân mình cũng bay lên, đảo mắt liền biến mất.



– Chu Hằng! Cố Lăng Phỉ vừa đi, phong tỏa do nàng bày ra tự nhiên cũng biến mất, chúng nữ cũng nhào lên.



Chu Hằng vừa muốn nghênh đón, nhưng hai chưởng trước ngực thật là quá nặng, cộng thêm vẫn luôn liều mạng vận chuyển linh lực chống đỡ áp lực to lớn từ Đông Linh Sơn, đã sớm hao hết lực lượng của hắn, nếu không có lòng tin vẫn duy trì, hắn căn bản không có sức đứng được!



Lúc này áp lực vừa qua, hắn liền đổ gục tới trước.



Tốc độ Ứng Mộng Phạm nhanh nhất, lập tức ôm lấy hắn, nước mắt chảy dài hô to: – Chu… Hằng! Chu… Hằng! Ngươi đừng chết!



Sắc mặt Chu Hằng tối đen, tuy rằng hắn bị thương nặng, nhưng vẫn còn cách chết hơi xa. Chỉ là Ứng Mộng Phạm mới có trí lực bốn năm tuổi, đây là biểu lộ thật tình của nàng, Chu Hằng làm sao mà tức giận được.



Hắn miễn cưỡng giơ một tay vuốt tóc Ứng Mộng Phạm, cười nói: – Đừng khóc, khóc tèm lem mặt sẽ không đẹp!



Cảm giác choáng váng mãnh liệt ập tới, hắn không khống chế được đặt đầu lên bộ ngực thật lớn, mềm nhũn đầy co dãn của Ứng Mộng Phạm, tiếng động bên tai ngày càng xa, càng mờ ảo, cuối cùng ngất đi.



– Oa, Tiểu Chu Tử chết rồi? Phong Liên Tình vô tâm mà nói.



Nghe nàng nói như thế, Ứng Mộng Phạm lập tức khóc thật to, các nàng Tiêu Họa Thủy chạy chậm, nhìn thấy Ứng Mộng Phạm như thế còn tưởng là Chu Hằng chết thật, ai cũng vẻ mặt đau đớn, cùng nhau khóc to.



Hàn Vũ Liên vừa bực mình vừa buồn cười, mắng: – Chu Hằng chưa chết, các ngươi làm trò gì thế!



– Chưa chết? Chúng nữ liền dừng nước mắt, chỉ có Ứng Mộng Phạm còn đang gào khóc, Phong Liên Tình thì tròng mắt xoay chuyển, chuẩn bị bôi dầu dưới chân chạy mất.



Cũng may tuy rằng Chu Hằng chưa chết, nhưng cũng bị thương rất nặng, nhất thời chúng nữa cũng không có tâm tình tính sổ với nàng, vội vàng nâng Chu Hằng lên đưa vào khách sạn, tĩnh dưỡng cho tốt.



Nửa ngày sau, Chu Hằng tỉnh lại.



– Chu Hằng, ngươi đừng động đậy! Hàn Vũ Liên lập tức nói.



Chu Hằng gật đầu, ý niệm xoay chuyển, bắt đầu chữa thương cho mình.



Nắm giữ lực huyết mạch, chỉ cần không tổn thương đến căn bản, như vậy chỉ cần tiêu hao linh lực là có thể lập tức điều trị xong – điều kiện đầu tiên là trong cơ thể không còn sót lại linh lực khác lạ. Hắn muốn chữa thương, đầu tiên phải trục xuất linh lực của Cố Lăng Phỉ ra khỏi cơ thể.



Ngao!



Ý niệm của hắn vừa động, khí thế hình rồng quét qua, linh lực khác lạ trong người liền nhanh chóng bị đánh ra ngoài.