Cửu Thiên Kiếm - SS Hà Thần

Chương 236: Rời đi!




– Cô cô ta vì bảo vệ mình, không để cho gia tộc ép nàng lập gia đình, thậm chí phá hủy dung nhan của mình!



Hàn Diệc Dao tiếp tục nói.



Chu Hằng không khỏi giật mình, trong lòng bỗng hiện lên một tia kính nể đối với vị nữ tử kia.



Hắn mặc dù không có gặp qua cô cô của Hàn Diệc Dao, nhưng từ vẻ thanh lệ tuyệt mỹ của Hàn Diệc Dao là có thể biết, vị kia tất nhiên cũng là tuyệt thế mỹ nữ có thể điên đảo nhân gian. Đối với một mỹ nữ mà nói, dung mạo quả thực còn trọng yếu hơn so sánh với tánh mạng.



Tự hủy dung nhan, điều này cần dũng khí to lớn!



Vừa đáng kính vừa đáng thương, bởi vì đây là một thế giới do người đàn ông chủ đạo, một người đàn ông nếu là muốn cả đời không lập gia đình, cần bị buộc đến trình độ tự hủy dung mạo sao?



– Ta không có dũng khí lớn như vậy, mà sau khi bị hứa hôn, lại không dám! Bởi vì lửa giận của người kia sẽ hủy cả Hàn gia, ta không thể hại cha mẹ của mình!



Hàn Diệc Dao vuốt ve gò má của Chu Hằng, trong ánh mắt tràn đầy ý nghĩ yêu thương.



Thật ra thì nữ nhân này rất dũng cảm, biết mình sẽ chết, vẫn là đi ra, muốn truyền lại một thân tu vi cho hắn!



Đúng rồi, nàng là sợ mình bị lửa giận của Ứng gia diệt, mới có thể không tiếc bản thân mà hy sinh! Bởi vì quan hệ Đồng Tâm Kết, nàng và mình phải ở chung một chỗ, cái này Ứng gia sẽ cho rằng quả thực chính là vô cùng nhục nhã!



Đối với nữ nhân không tuân thủ nữ tắc, cái thế giới này có trừng phạt vô cùng tàn khốc, trừ phi có lực lượng áp đảo mới có thể may mắn thoát khỏi.



Nói tóm lại, đây là một nữ nhân ngốc!



Chu Hằng càng nghĩ càng giận, hắn là quả trứng mềm cần nữ nhân tới giúp hắn sao?



– A . . .



Hàn Diệc Dao mềm mại kêu một tiếng, bởi vì Chu Hằng lại bắt đầu “Dùng cách xử phạt về thể xác” đối với nàng, thọt tới chỗ sâu của nàng, làm cho nàng cả người đều run rẩy.



Một vòng gió lốc mới bắt đầu.



. . .



Bởi vì ngoài ý muốn, Chu Hằng ở Hàn Thương Quốc thêm mười ngày.



Thể chất Huyền Âm cũng không phải nói khoác, mặc dù Chu Hằng không có hút khô Hàn Diệc Dao, nhưng thật thật tại tại chiếm được chỗ tốt vô cùng, hắn đạt đến Khai Thiên nhất trọng thiên đỉnh phong, có thể đột phá.



Hắn múa Lăng Thiên Cửu Thức ở không gian đan điền của mình. Hắc kiếm Khai Thiên Ích Địa, cả không gian đan điền ùng ùng kêu, chỉ có nửa ngày trời sau đã khuếch trương gấp ba, hoàn thành đột phá tiểu cảnh giới.



Thiên địa linh khí gột rửa, hắn đã củng cố cảnh giới rất nhanh.







Không nghĩ tới hắn bước vào Khai Thiên nhị trọng thiên dĩ nhiên là như vậy!



Hàn Diệc Dao không có chết, đây cũng là hiệu quả của Kim Dương Thảo. Chẳng những không có chết, ngược lại đạt được chỗ tốt khi âm dương tuần hoàn, tu vi nàng cũng tinh tiến rất mạnh, trực tiếp vào Sơn Hà nhất trọng thiên đỉnh phong.



Thân là thân thể Huyền Âm, nàng cũng có ưu thế trên tu hành, đột phá tiểu cảnh giới mặc dù không có dễ như trở bàn tay giống Chu Hằng, nhưng thay đổi Thiên cấp thượng phẩm Lạc Tuyết Chân Kinh. Hơn nữa bản thân chính là tương hợp cùng Đạo, cũng sẽ không có quá nhiều khó khăn.



Đại khái cho nàng thời gian hơn tháng, nàng là có thể đột phá Sơn Hà nhị trọng thiên.



Vừa được sung sướng, vừa có thể tăng trưởng tu vi, cớ sao mà không làm a?



Hai người trong mấy ngày kế tiếp lăn lộn sàng đan làm không biết mệt, nhưng để cho hai người thất vọng là, tu vi của bọn họ mặc dù mỗi lần đều có tăng trưởng, nhưng tuyệt không có thể so sánh với lần đầu tiên.



– Quả nhiên, lần đầu tiên luôn là trân quý nhất.



Hàn Diệc Dao luôn là có chút căng thẳng, cũng không lên giường cùng Tiêu Họa Thủy, Lan Phi hầu hạ Chu Hằng, nhưng tối ngày hôm qua nàng cũng là gia nhập trận chiến điên cuồng của ba người, bốn người hưởng hết cá nước thân mật.



Nhưng sáng ngày thứ hai, nàng cũng là để lại một tờ giấy mà đi mất.



– Đừng nhớ!



Chỉ có hai chữ này, trên giấy có dấu vết nước mắt ướt nhẹp. Để cho Chu Hằng có thể tưởng tượng ra bộ dáng như chảy nước mắt khi viết xuống hai chữ này.



Nữ nhân ngốc này, tự cho là đúng, luôn làm chuyện ngu xuẩn!



Chu Hằng biết, nàng rời đi chính mình chỉ là vì hòa hoãn lửa giận của Ứng gia. Mặc dù hắn làm thịt mấy người của Ứng gia, nhưng người trong võ đạo nào có đạo lý không chết, hơn nữa có Triệu Đoạt Thiên ủng hộ ở sau lưng, nếu không phải Ứng gia lão tổ cùng Ứng Thừa Ân tự mình xuất thủ, ai cũng không dám làm gì Chu Hằng!



Mà nếu là nàng kết bạn ở bên cạnh Chu Hằng, ý nghĩa sẽ hoàn toàn bất đồng, quả thực chính là công khai nhục nhã Ứng gia!



Nàng vốn là nghĩ kính dâng chính mình, vừa tăng tu vi Chu Hằng lên, vừa ít nhất có thể giảm bớt một bộ phận cừu hận. Nhưng hiện tại nàng không có chết, lại giải được Đồng Tâm Kết, tự nhiên không thể theo bên cạnh Chu Hằng để hại hắn.



Chu Hằng chỉ là vừa nghĩ liền hiểu được dụng ý của nữ nhân ngốc kia, chẳng qua là ai cho phép nàng làm như vậy!



Ngay cả nữ nhân của mình đều không thể bảo vệ, hắn coi là nam nhân sao? Hơn nữa, muốn trốn thì hắn có thể trốn vào trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp a?



Chu Hằng bóp thật chặc quả đấm, hắn nhất định sẽ bắt nữ nhân ngốc kia trở lại, hung hăng đánh cái mông của nàng, làm cho nàng từ đó về sau cũng không dám tự chủ trương nữa.



– Đi, chúng ta lên đường!



Hắn mang theo Tiêu Họa Thủy cùng Lan Phi rời khỏi Hàn Thương Quốc, lao tới Lãng Nguyệt.



Đối với lần này, vui vẻ nhất chính xác là Lan Phi, bởi vì nàng không cần đợi trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, có thể hít thở không khí tự do, thưởng thức được thanh sơn bích thủy. Dĩ nhiên, vì để không bị Chu Hằng nhét trở về bảo tháp, nàng càng biết vâng lời, bởi vì tâm tình mấy ngày qua của Chu Hằng hiển nhiên không phải là rất tốt.



[CHARGE=3]- Làm ra bộ dáng kia làm gì, ta cũng không phải là con cọp ăn thịt người!



Chu Hằng làm sao cũng thấy Lan Phi không thuận mắt, nụ cười giả dối kia vừa nhìn đã biết, rõ ràng là đang sợ hắn.



– Ta cũng sẽ không giận chó đánh mèo các ngươi!



Lan Phi trên mặt đang cười, trong lòng cũng là xuy một tiếng, thầm nghĩ vẫn còn không giận chó đánh mèo, tối hôm qua lúc ở trên giường bóp ngực nàng đến hiện tại cũng vẫn đau a!



Lời này nàng chết cũng không dám nói.



– Chu Hằng, bây giờ chúng ta đi đâu?



Tiêu Họa Thủy hỏi.



Bọn họ là đi Lãng Nguyệt Quốc, nhưng Lãng Nguyệt Quốc to lớn, lãnh thổ quốc gia bát ngát ít nhất phải bằng 100 Hàn Thương Quốc cộng dồn lại, dù sao cũng phải có một mục đích a?



– Phong Khiếu Tông!



Chu Hằng nói.



Trong lòng Lan Phi nhất thời sững sờ, Phong Khiếu Tông này không phải là tông môn chỗ con gái nàng ở sao? Chẳng lẽ chủ nhân háo sắc của nàng thực sự đang đánh chủ ý vào nữ nhi của mình? Nếu là vậy, nàng nên hỗ trợ nữ nhi, hay là núp ở một bên làm bộ như không thấy được?



Nàng không thể không biết, nếu là Chu Hằng muốn động vào Nam Cung Nguyệt Dung, nàng có năng lực ngăn cản sao, vì vậy nàng căn bản không có ý nghĩ này!



Thật ra thì làm nữ nhân của Chu Hằng cũng thật không tệ, nam nhân này ngày sau tất thành bá chủ đại lục, làm nữ nhân của hắn nhiều uy phong a! Mặc dù mẹ con chung một chồng ít nhiều có chút làm trái luân thường, nhưng đạo lý thiên hạ cũng là cường giả chế định, khi Chu Hằng cường đại tới trình độ nhất định, một lời một hành động của hắn chính là chí lý.



Hơn nữa, hiện tại không phải là không có tiền lệ mẹ con chung một chồng, ít nhất nàng biết những đại thần kia của đế đô có rất nhiều người thích như vậy, chẳng qua là che dấu rất khá, không để cho quá nhiều người biết thôi.



Nếu như Chu Hằng thực sự đánh chủ ý như vậy, nàng phải hảo hảo khuyên nhủ nữ nhi!



Chu Hằng tự nhiên không biết một câu Phong Khiếu Tông của mình không ngờ để cho Lan Phi sinh ra nhiều liên tưởng như vậy, mà hắn quả thật muốn thu Nam Cung Nguyệt Dung vào. Mặc dù hắn cũng không thích Nam Cung Nguyệt Dung giống như Lan Phi, nhưng nếu nữ nhân bị hắn chạm qua, tuyệt không thể lại bị nam nhân khác đụng vào.



Ở phương diện này, hắn là tuyệt đối ích kỷ.



Phong Khiếu Tông ở Lãng Nguyệt Quốc được xưng tụng là đại tông môn, trong đó có cường giả Linh Hải Cảnh trấn giữ, hơn nữa cũng không chỉ một, cấp bậc Linh Hải Cảnh ở trong tông môn cũng có thể xếp hàng trung thượng.



Cũng đúng là như thế, bọn họ mới có thể nắm Hàn Thương Quốc trong tay, đạt được một đại bộ phận lợi ích của quốc gia.



Tam đại hào môn có lão tổ Kết Thai Cảnh khống chế Lãng Nguyệt Quốc, bọn họ ăn là thịt, nhưng dù sao cũng phải chừa chút súp cho những người khác.



Phong Khiếu Tông cũng không ở đế đô Lan Lăng Thành, mà là ở Phong Minh Sơn ngoài Thiên Hà Thành!



Thiên Hà Thành là một trong 18 Đại Thành trong Lãng Nguyệt Quốc, Phong Khiếu Tông chính là người thống trị tòa thành lớn này, mặc dù tông môn không có thiết lập tại bên trong thành, nhưng lực ảnh hưởng cũng là không gì sánh kịp. Rất nhiều người trong thành có thể không biết tam đại hào môn của Lãng Nguyệt Quốc là ai, nhưng tuyệt đối biết tông chủ Phong Khiếu Tông là Kỳ Thanh Hòa.



Trải qua thời gian hơn một tháng, ba người Chu Hằng mới tới tòa cổ thành này.



Một gạch một ngói, không có cái nào không để lộ ra phong cách cổ xưa, tràn đầy khí tức hồng hoang, làm cho người ta không nhịn được đắm chìm ở trong dòng sông lịch sử, sinh ra một loại cảm giác hỗn tạp trong nháy mắt xuyên qua muôn đời.



Tòa cổ thành này so sánh với bất kỳ một tòa thành thị nào ở Hàn Thương Quốc cũng cổ xưa hơn!



Trên thực tế, ở thời kỳ thượng cổ, vô luận là Hàn Thương Quốc hay là Lãng Nguyệt Quốc cũng là không có khu vực hoang dã khai hoá, cho đến khi Thiên triều do Vạn Cổ Đại Đế khai sáng ầm ầm sụp đổ, Thiên Long Đế triều tạo dựng lên, vì để khuếch trương nhân khẩu, mới có thể phân phong ra những đất hoang này, đầu tiên là tạo thành tứ đại Hoàng triều của Lãng Nguyệt Quốc, tiếp theo sau đó khuếch trương ra các Vương triều của Hàn Thương Quốc.



Vì vậy từ trong lịch sử mà nói, Hàn Thương Quốc ít nhất trẻ hơn mấy vạn tuổi nếu so với Lãng Nguyệt Quốc.



Cụ thể bao nhiêu, không người nào có thể biết, đã mai một ở trong lịch sử.



Ba người bước chậm trên đường cái, người đến người đi, Ích Địa Cảnh, thậm chí võ giả Khai Thiên Cảnh cũng là thỉnh thoảng có thể thấy được, cho thấy nội tình thâm hậu của tòa cổ thành này.



Đột nhiên, phía trước truyền đến một trận kinh hô, chỉ thấy đám người chật chội tách ra giống như nước chảy, người đi trên đường rối rít trốn về hẻm nhỏ hai bên, có ít người lại lui về phía sau, bộ dáng như thấy quỷ.



– Chẳng lẽ là con nhà giàu nào cưỡng đoạt mỹ nữ bên đường?



Tiêu Họa Thủy suy đoán nói.



– Ha ha, hai người các ngươi mau chóng che mặt đi a!



Chu Hằng cười nói.



Tiêu Họa Thủy biết Chu Hằng đang nói đùa, cười cười không để ý tới, nhưng Lan Phi biết rõ như thế nhưng cũng không dám coi là gió bên tai, liên tục không ngừng lấy ra một cái khăn che mặt lại, làm vẫn tốt hơn là không làm a.



– A!



Tiếng kinh hô càng ngày càng gần, Chu Hằng giương mắt nhìn lên, không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.



Cũng không phải là con nhà giàu đùa bỡn lưu manh bên đường, mà là trên đường cái xuất hiện một đầu gấu ngựa to lớn, cao chừng một trượng, dài hơn hai trượng, không kém một phòng ốc là bao nhiêu, đang lười biếng đi bên đường.



Nếu như chẳng qua là lớn,, còn không đến mức làm cho võ giả Ích Địa Cảnh, Khai Thiên Cảnh cũng bị làm cho sợ đến tè ra quần, đầu gấu ngựa này rõ ràng là yêu thú cấp bậc Sơn Hà Cảnh!



Mà ở trên người đầu Yêu Hùng này, lại còn có một cô nương hoang dã đang ngồi đó!



Tại sao lại nói là hoang dã?



Bởi vì cô nương này chính là mặc một trang phục kiểu dã nhân, trên người dùng vải trắng quấn bộ ngực, một tầng lại một tầng, cũng nhìn không ra kích thước bộ ngực như thế nào, hạ thân cũng chỉ dùng vải trắng quấn cái mông, lộ ra hai đùi tuyết trắng, bụng, hai cánh tay, tản mát ra vầng sáng mỹ ngọc.



Đầu đầy tóc đen cho đến cái mông, không có một tia trói buộc, một tia điểm xuyết, cả người tản mát ra vẻ tươi mát, phong tình dã tính nguyên thủy.