Cửu Thiên Kiếm - SS Hà Thần

Chương 1115: Trêu đùa Thánh nhân




Khi Thạch Dương đi ra từ Tổ Long Điện, liền nhìn thấy đồ đệ của mình. Hẳn là đầu của đồ đệ mình đang dùng ánh mắt trống rỗng nhìn mình, trên mặt trên mặt có mừng rỡ, lại có vài phần khiếp sợ, rất là phức tạp.



Sắc mặt của hắn không khỏi trở nên u ám.



Chính là trong Vĩnh Hằng Long Tinh, người nào to gan lớn mật dám giết đồ đệ của hắn?



Hắn lập tức mở thần thức ra tìm tòi, máu huyết của Kỳ Sơn còn vô cùng mới, hẳn là vừa mới chết không lâu, hung thủ tuyệt không có đi xa!



Nhưng hắn vừa mới mở thần thức ra, lại phát hiện trên bầu trời không ngờ có một người lơ lửng!



Hung thủ!



Giết người lại còn không trốn?



Thật to gan!



Lông mày Thạch Dương không khỏi nhướn lên, lộ ra sắc mặt giận dữ, đây là khiêu khích trần truồng đối với hắn!



Tên nào to gan lớn mật như thế?



– Thạch lão huynh, chúng ta lại gặp mặt!



Chu Hằng phất phất tay, mặt tươi cười.



Chu . . . Chu Hằng?



Sắc mặt của Thạch Dương trong nháy mắt trở nên vô cùng đặc sắc, một lúc xanh một lúc đỏ lại một lúc trắng!



Bị Hoặc Thiên tát vào mặt trước mặt mọi người, đây là nhục lớn trong đời hắn, mà đầu sỏ gây nên hết thảy đúng là Chu Hằng!



Hắn thực ra không hận Hoặc Thiên, chỉ là hận Chu Hằng!



Đương nhiên, hắn không hận Hoặc Thiên là bởi vì không dám hận, người ta ở Hỗn Độn Cảnh có thể hoàn toàn nghiền ép hắn, hiện tại muốn tát vào mặt của hắn liền tát, đối thủ kinh khủng như vậy hắn dám hận sao?



Hận lại báo không được thù, chỉ có thể uổng công kìm nén mà bị nội thương, cho nên người “thông minh” như Thạch Dương, đương nhiên sẽ chọn không hận, không hận vậy cũng không cần giấu trong lòng.



Thạch lão huynh?



Trong lòng Thạch Dương dâng lên một đoàn ngọn lửa, tiểu tử này lại dám xưng huynh gọi đệ cùng mình? Quả thật, từ bối phận mà nói, Chu Hằng là sư đệ của Hoặc Thiên, gọi hắn một tiếng Thạch lão huynh cũng được!



Nhưng hắn là Thánh nhân a, thiên hạ chỉ có 5 người, đối với Thánh nhân nhất định phải tuyệt đối kính sợ!



Đừng nói Chu Hằng là sư đệ của Hoặc Thiên, chính là sư thúc sư bá của Hoặc Thiên, nhưng thời điểm đối mặt với một vị Thánh nhân, nhất định phải cung kính có thừa!



– Chu Hằng, không nghĩ tới lại gặp ngươi ở chỗ này! Tốt lắm, tốt lắm! Phi thường tốt!



ads



Trong ánh mắt của Thạch Dương sát khí sôi trào, hắn tìm Chu Hằng đã mười năm, nhưng Minh giới quá lớn, nếu muốn tìm một người, đừng nói mười năm, chính là một ngàn năm, mười vạn năm đều là chưa đủ!!



– Giết đồ đệ của ta, ngươi thật to gan!



Chu Hằng cười ha ha một tiếng, nói.



– Sai lầm rồi, còn không dừng lại như vậy, còn có một người tên Âu Dương Đình, ta nhìn không vừa mắt, cũng cùng nhau thay Thạch lão huynh thanh lý môn hộ! Ta nói Thạch lão huynh, loại đồ đệ không chỉ biết bại hoại gia phong này ngươi vẫn là nên thu ít đi vài người đi! Ngươi tốt xấu gì cũng là thánh nhân, thời điểm thu đồ đệ chú ý một chút, ngươi nhìn lại xem hai người đồ đệ này của ngươi đều là mặt hàng gì? Có đúng hay không, Thạch lão huynh?



Mỗi khi hắn nói một tiếng Thạch lão huynh, sắc mặt của Thạch Dương sẽ xanh thêm một phần, sau khi đợi cho hắn nói xong, mặt của Thạch Dương đã từ xanh biến thành đen!







– Tiểu hữu, oan gia nên giải không nên kết. Bản tôn làm chứng, ngươi nhận sai, sự tình này sẽ bỏ qua!



Lão Thanh Long cũng đi ra theo, trong lòng hắn kinh hoàng, Chu Hằng thật không hỗ là sư đệ của Hoặc Thiên, năng lực rước lấy họa mạnh đến nổi kinh người, còn không có đi vào Hỗn Độn Cảnh đã bắt đầu giết đồ đệ của Thánh nhân!



Trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy a!



– Bỏ qua?



Vẻ mặt Thạch Dương đầy sát khí.



– Hai gã đệ tử của bổn thánh sao có thể chết vô ích?



– Đúng vậy, ta giúp ngươi xử lý hai tên đệ tử bại hoại môn phong, tại sao có thể ra tay không công, ngươi phải ngay mặt cám ơn ta một mới đúng!



Chu Hằng cũng lắc đầu tỏ vẻ không thể cứ quên đi như vậy!



Thạch Dương tức giận đến toàn thân phát run, ngươi giết đồ đệ của ta, còn muốn ta cảm kích ngươi?



Ngươi cho ta là ngốc sao?



– Chu Hằng, ngươi đã bị Hoặc Thiên khai trừ khỏi Thái Hư Tông, còn có cái gì để dựa vào?



Thạch Dương đả kích nói, hắn hận Chu Hằng, hận đến mức không thể đơn giản một chưởng chụp chết Chu Hằng để giải hận, mà là phải tận khả năng đả kích Chu Hằng!



Thật là có!



Lão Thanh Long nói ở trong lòng, Chu Hằng bây giờ cùng Tiểu ma nữ kết thành vợ chồng, ngay cả đứa con cũng có! Hồng Nguyệt là ai? Hỗn Độn Cảnh đệ nhất thiên hạ! Đừng nói Hồng Nguyệt, chính là lão Thanh Long tới cũng đủ để tạo thành phá hư Bạch Cốt Tông. Trừ phi cả đời Thạch Dương không rời đi, coi chừng Bạch Cốt tinh vực!



Ngàn vạn lần không nên đánh giá thấp lực phá hoại của một vị cường giả Hỗn Độn Cảnh, nhất là 500 bước trở lên!



Hồng Nguyệt lại đi ra 1000 bước ở lĩnh ngộ pháp tắc, toàn bộ Minh giới chỉ có Hoặc Thiên mới có thể so sánh, vượt qua! Thạch Dương ngươi nếu giết Chu Hằng, như vậy Hồng Nguyệt trả thù cũng chỉ có một mình Thạch Dương có thể may mắn thoát khỏi, nhưng một đời Thánh nhân nhất định vĩnh viễn cô độc.



Chu Hằng mỉm cười, nói:



– Thạch lão huynh, nói chuyện khách khí một chút, không cần thất thố như vậy! Chúng ta đều là người có thân phận lớn, chó sủa không thích hợp với chúng ta, ngươi không cần tự cam đọa lạc!




Lão Thanh Long ở một bên nghe xong da mặt cũng nhăn lại, tiểu tử này miệng cũng quá độc a! Nếu đổi lại là hắn, nghe xong lời này cũng không thể nhẫn, chó sủa? So sánh Thánh nhân thành chó, như vậy thích hợp sao?



– Hảo! Hảo!



Thạch Dương toàn thân run run, sát khí trong đôi mắt lại càng ngày càng mãnh liệt, hắn vốn muốn đả kích Chu Hằng, lại không nghĩ rằng miệng lưỡi của đối phương ác độc như vậy, ngược lại chọc hắn giận gần chết!



Tiếp tục đấu võ mồm nữa, hắn chỉ có phần chịu thiệt!



Giết!



Thạch Dương dần dần bình tĩnh trở lại, làm gì cần tức giận với một người chết?



Hắn giơ tay phải lên, một mảnh tử khí bốc lên, Bạch Cốt nhất mạch tu chính là tử vong chi đạo!



– Thạch Dương Thánh nhân, cho bản tôn một lần mặt mũi, không nên động võ!



Lão Thanh Long vượt lên cản đường.



Thạch Dương cười ha ha, tiếng cười lại là lạnh như băng, chỉ có vô tận sát khí, hắn nói:



– Tiểu tử trước mắt này giết một đồ đệ của ta. . .



– Là hai người!



Chu Hằng xen mồm, thiện ý nhắc nhở.



Tay phải của Thạch Dương không nhịn được nắm chặt lại, tiếng vang khớp xương dữ dội liên tiếp phát ra, cho thấy nội tâm phẫn nộ lúc này của hắn.



– Ngươi còn muốn ta bán mặt mũi cho ngươi? Vậy mặt mũi của ta?



– Ngươi còn có mặt mũi? Không phải sớm bị Hoặc Thiên tát cho không còn sao?



Chu Hằng lại nói, giống như lời bộc bạch trong vở kịch.



Nếu nơi này không phải Vĩnh Hằng Long Tinh, lão Thanh Long khẳng định sẽ bật cười, cũng không có biện pháp, hiện tại hắn coi như là đương sự, lúc này lấy hòa giải là trách nhiệm, mà không phải châm ngòi thổi gió.



– Chu Hằng, ngươi cũng cho bản tôn một lần mặt mũi. Mọi người đều lùi một bước!



Lão Thanh Long cố sức giảng hòa.



– Hắc, hắc, bản tôn đã chết hai đồ đệ. Nên hữu nghị như thế nào?



Thạch Dương cười lạnh.



– Để tiểu tử này tự sát, bản tôn sẽ không truy cứu thân nhân của hắn, nếu không, cửu tộc liên tru!



– Khẩu khí thật lớn!



Âm thanh khinh thường trào phúng vang lên, lại là kiều mỵ êm tai, vô cùng dễ nghe.



Đây là ai a?



Thạch Dương giận dữ, Quả thực hoài nghi mình rốt cuộc có phải thánh nhân hay không, như thế nào có người dám đối kháng cùng hắn? Hắn quát to.



– Ai, đi ra!



Hồng Nguyệt bước ra, một cước đạp xuống chính là một đạo Huyết Nguyệt nở rộ, tôn quý, cao nhã, chư thiên pháp tắc nở rộ như đóa hoa vậy!



Phô trương như vậy, chính là Thạch Dương cũng làm không được!



Hắn là Thánh nhân, nhưng ở lĩnh ngộ pháp tắc hắn chỉ đi ra hơn 100 bước, mạnh là lực lượng, muốn cho pháp tắc cộng minh, thừa nhận hắn, để hắn sử dụng? Đừng mơ tưởng!



– Hồng Nguyệt?



Thạch Dương nhướng mày, làm thân của nguyên Bạch Cốt Thánh nhân, hắn tự nhiên nhận thức Hồng Nguyệt. Năm đó đã từng theo đuổi vị mỹ nữ tuyệt sắc vô cùng cường đại này, đáng tiếc lại bị Hồng Nguyệt tuyệt đối coi thường.



– Ngươi muốn giết phu quân của bản tôn?



Cho dù đối mặt với một vị Thánh nhân, Hồng Nguyệt cũng không có lòng kính sợ gì, trong khẩu khí giống như cư cao lâm hạ.



Trên thực tế, nàng đi ra 1000 bước ở lĩnh ngộ pháp tắc, Thánh nhân tất nhiên có thể đánh bại nàng, nhưng có thể chân chính uy hiếp được sinh mạng của nàng, cũng chỉ có Hoặc Thiên đồng dạng đi ra 1000 bước ở pháp tắc!



Huống chi là thánh nhân như Thạch Dương!



– Cái gì của ngươi?



Thạch Dương thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Hoặc Thiên với Chu Hằng đã rất không minh bạch, hiện tại ngay cả Hồng Nguyệt cũng trở thành nữ nhân của Chu Hằng?



Hoặc Thiên với Hồng Nguyệt a, đây chính là hai đóa tuyệt thế kiều hoa của Minh giới, xinh đẹp phong tình không có nữ nhân thứ ba có thể sánh vai!



Năm đó có bao nhiêu nam nhân mong nhớ các nàng ngày đêm, nằm mộng cũng muốn cùng nhau thu thầy trò hai người vào hậu cung? Nhưng hết lần này tới lần khác hai nàng đều là cường đại đến thái quá, đừng nói thầy trò cùng thu, chính là một người trong đó cũng chỉ là hy vọng xa vời.



Thạch Dương đương nhiên cũng nghĩ tới xa như vậy, thậm chí thời điểm khi hắn thành Thánh còn có ý nghĩ tà ác, chính là lợi dụng thân lực lượng cường đại hiện tại của hắn cướp hai đóa kiều hoa về nạp thiếp!



Đáng tiếc, mộng đẹp của hắn lập tức liền bị Hoặc Thiên đánh cho tỉnh!



Mà hiện tại, một đối tượng ảo tưởng khác hắn cũng là nữ nhân của người khác! Hơn nữa, người khác này vẫn là Chu Hằng!



Không thể nhẫn nhịn a, không thể nhẫn nhịn a!



Thạch Dương cười lạnh, năm đó hắn quả thật bị Hồng Nguyệt tùy ý chà đạp, nhưng hiện tại hắn đã thành Thánh, lực lượng không biết đã tăng lên gấp bao nhiêu lần, đạt tới trình độ lấy lực phá pháp!



Ngươi ở pháp tắc lĩnh ngộ cao tới đâu, lại có thể chống cự lực lượng của Thánh nhân?



Chu Hằng nghiêng đầu, nói với Hồng Nguyệt:



– Đã thu thập thỏa đáng?



– Đương nhiên!



Hồng Nguyệt gật đầu.



Chu Hằng cũng cười cười, khi hắn biết Thạch Dương cũng tới Vĩnh Hằng Long Tinh, liền biết rằng sự tình không có khả năng hữu nghị, lập tức truyền âm cho Chu An, để hắn trở về thông tri cho Hồng Nguyệt, đưa mọi người tiến vào Tiên Cư!



Không có lo toan cho người nhà, hắn mới có thể toàn lực đọ sức với một vị Thánh nhân!



Thạch Dương không phẩm không đức, Chu Hằng tin tưởng hắn làm được chuyện dùng người uy hiếp không biết xấu hổ đó.



– Ngươi dựa vào đâu mà giao thủ cùng ta?



Thạch Dương khinh thường nói.



Ầm!



Hồng Nguyệt ra tay, một đạo Huyết Nguyệt nở rộ, làm cho Thạch Dương không xuất thủ hóa giải không được, đây chính là một vị cường giả Hỗn Độn Cảnh 1000 bước, công kích của Hồng Nguyệt cho dù là không giết được hắn cũng có thể đả thương hắn.



– Hồng Nguyệt, ngươi bây giờ không phải là đối thủ bổn thánh!



Thạch Dương có vẻ rất thực nhẹ nhàng, dù sao, lực lượng của Thánh nhân quá cường đại, hắn nhìn Hồng Nguyệt, trong ánh mắt không che giấu vẻ chiếm giữ mãnh liệt.



– Làm nữ nhân của bổn thánh, bổn thánh có thể cân nhắc để cho tiểu tử này một con đường sống!



– Không biết xấu hổ!



Chu Hằng hừ một tiếng.



– Chúng ta đi!



– Còn muốn chạy?



Thạch Dương cười lạnh, bị một Thánh nhân để mắt tới, mặc kệ trời đất bao la, các ngươi có năng lực chạy đi nơi đâu?



Hồng Nguyệt một tay nắm lấy Chu Hằng, bước ra một cái đã là đi xa vô cùng, chính là Thạch Dương phong cấm thiên địa cũng đêu vô dung, hắn ở pháp tắc bại bởi Hồng Nguyệt nhiều lắm!



– Không được đi!



Thạch Dương cũng không lo lắng, hắn đã khóa được hai người kia, mà liều mạng tốc độ, Thánh nhân là đệ nhất thiên hạ!



Nhưng hắn chỉ mới đuổi theo ra vài bước thì trên mặt đã biến sắc, bởi vì, Chu Hằng cùng Hồng Nguyệt rõ ràng là vọt xuống phía dưới Ma Hải!