Cái gì, người ngu ngốc nào lại nói muốn dùng 1000 linh thạch mua Thủy Nguyệt Công chúa!
Nam Cung Nguyệt Dung vốn chính là mỹ nhân tuyệt thế, Công chúa đương triều, còn có thêm huyết mạch lực Địa linh thể hiển hách, cộng thêm tu vi Sơ Phân tam trọng thiên, đừng nói là 1000 linh thạch, chính là 100 vạn, 10 triệu linh thạch cũng không ngại nhiều!
Tên khốn này là ở đâu ra, cũng dám mở miệng nói ra ngông cuồng như thế?
Nên biết rằng Thủy Nguyệt Công chúa vẫn chưa có hôn phối, tất cả tuấn kiệt trẻ tuổi ở đây đều có cơ hội trở thành như ý lang quân của nàng, bởi vậy Nam Cung Nguyệt Dung vừa mới dứt lời, gần như tất cả nam nhân đều lộ ra vẻ cừu thị với Chu Hằng.
Bọn họ đều muốn đánh ngã Chu Hằng, để lấy lòng với Nam Cung Nguyệt Dung!
Tuy rằng với thực lực của Nam Cung Nguyệt Dung đánh giết Chu Hằng cũng giống như chơi trò chơi, nhưng dù sao nàng cũng là Công chúa đương triều, ra tay với một tên vô danh tiểu tốt không tránh khỏi bị chê cười mất mặt! Loại chuyện này, hoàn toàn có thể giao cho người khác làm thay.
– Lớn mật, dám ăn nói xằng bậy với Thủy Nguyệt Công chúa!
– Đứng lên chiến một trận với ta, Triệu Tân ta nhất định sẽ dạy cho ngươi một bài học!
– Thủy Nguyệt Công chúa! Ngài muốn trừng phạt tên tiểu tặc này như thế nào, muốn giết muốn lóc xương, chỉ cần ngài phân phó một câu, Ân Đường ta muôn lần chết không chối từ!
Các thanh niên ai cũng tranh nhau được ra mặt thay Nam Cung Nguyệt Dung, bọn họ có thể địch lại sắc đẹp mê hoặc, nhưng Nam Cung Nguyệt Dung tuyệt không chỉ là một mỹ nhân tuyệt sắc đơn giản như vậy, ai không muốn hái xuống viên minh châu rực rỡ nhất toàn trường này?
Chu Hằng thì lại cười ha hả, tinh tế đánh giá Nam Cung Nguyệt Dung một phen, rồi nói:
– Nếu sớm biết Công chúa xinh đẹp như vậy, đương nhiên tại hạ sẽ không ra giá 1000 linh thạch, như thế nào cũng phải 2000 mới được!
Toàn trường rơi vào tĩnh lặng!
Thủy Nguyệt Công chúa giá trị là có thể dùng linh thạch để đo lường sao? Tiểu tử này không tăng giá cũng thôi đi, lúc này lại từ 1000 linh thạch tăng thêm đến 2000, không phải có ý định chọc giận Nam Cung Nguyệt Dung sao?
Tiểu tử này như thế nào to gan lớn mật như thế!
– Ngươi đả thương gia huynh, Bổn cung cũng không ỷ lớn hiếp nhỏ, sẽ áp chế cảnh giới đến Tụ Linh tam trọng thiên. Chỉ cần ngươi đỡ được một trăm chiêu của Bổn cung, việc này từ đây bỏ qua! Nếu như ngươi tài nghệ không bằng người, như vậy cũng đừng trách Bổn cung hoàn trả gấp bội!
Nam Cung Nguyệt Dung lạnh lùng nói, vẻ mặt nghiêm nghị.
Nàng và Nam Cung Lân cảm tình cũng không tốt lắm, nhưng dù nói thế nào đó cũng là thân ca ca của nàng, mà còn đại biểu cho tôn nghiêm của hoàng thất, đâu có đạo lý nào bị đánh mà bỏ qua khơi khơi như vậy! Sau khi chuyện xảy ra, nàng lập tức sai người điều tra bối cảnh của Chu Hằng, khi phát hiện hắn dĩ nhiên là con rể của An Nhược Trần, liền không có triển khai phản kích.
Nếu An Nhược Trần còn ngưng lại ở Ích Địa tam trọng thiên, như vậy Nam Cung Nguyệt Dung sẽ không do dự chút nào giết chết Chu Hằng: Uy của Thiên gia đâu cho phép khinh mạn, quản hắn có lý hay không có lý, đó chính là quyền uy tuyệt đối!
Thế nhưng An Nhược Trần đã đột phá!
Cái này không dễ làm!
Tuy rằng An Nhược Trần vừa mới đột phá, khẳng định không phải đối thủ của mấy lão tổ Khai Thiên Cảnh của Thiên Tinh Tông, nhưng với cảnh giới ngang nhau, An Nhược Trần muốn chạy cũng không ai ngăn được! Nếu như một cường giả Khai Thiên Cảnh quyết chí thề trả thù, thì dù là Thiên Tinh Tông cũng sẽ bị đảo lộn phá thành mảnh nhỏ.
Cường giả không có gì ràng buộc là khó đối phó nhất, đánh thắng được thì giết, không đánh lại liền bỏ chạy!
Bởi vậy, Nam Cung Nguyệt Dung mới điều chỉnh một chút sách lược, quyết ý “công bình” chiến một trận với Chu Hằng, như vậy An Nhược Trần cũng không có lý do gì để nói. Thiên Tinh Tông là kiêng kỵ một cường giả tán tu, nhưng An Nhược Trần lại càng thêm kiêng kỵ Thiên Tinh Tông, dù sao Thiên Tinh Tông cũng không chỉ có một Khai Thiên Cảnh!
Tuy rằng nàng áp chế cảnh giới đến Tụ Linh tam trọng thiên, nhưng thần thức của nàng cũng không thay đổi, vẫn là Sơ Phân Cảnh đỉnh phong, cộng thêm huyết mạch lực cấp bậc Địa linh thể của nàng, Chu Hằng lấy gì để chống đỡ?
Nàng vừa lên tiếng liền nói về chuyện 1000 linh thạch, chính là muốn cho Chu Hằng không thể cự tuyệt!
Chu Hằng một tay ngăn lại An Ngọc Mị đang định đứng lên nói, hắn còn không có suy yếu tới mức để cho nữ nhân ra mặt thay hắn. Hắn vốn còn đang hoài nghi vì sao Nam Cung gia lại chậm chạp không có phản ứng, thì ra là muốn ở trước mắt bao người cho hắn mất hết mặt mũi!
Nam Cung Nguyệt Dung khẳng định sẽ không nương tay lưu tình, nhưng cũng sẽ không giết hắn, dù sao còn phải bận tâm tới mặt mũi của An Nhược Trần. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hai ngày trước họ Nam Cung vẫn không có động tĩnh, chính là muốn vào lúc này hung hăng đả thương hắn!
Bị trọng thương, còn làm thế nào đánh để giành tốp ba, đạt được tư cách tiến vào di tích Đại Diễn Tông? Đến lúc đó hắn phải xám xịt chạy trở về Thiên Hàng Thành, cả đời này hắn còn có thể ngẩng cao đầu được nữa sao?
Muốn hủy diệt một người, cũng không cần phải giết người đó.
Chu Hằng nhìn Nam Cung Nguyệt Dung, trong lòng thầm than nữ nhân này nhìn đẹp như Thiên Tiên không ngờ tâm tư lại ác độc như vậy. Hắn mỉm cười, nói:
– Nếu Công chúa điện hạ vui lòng chỉ giáo, tại hạ cầu còn không được!
Một trận chiến này khẳng định là không tránh được, như vậy đơn giản cứ việc thống khoái tiếp nhận!
Hơn nữa, cùng cấp chiến một trận hắn sợ gì ai chứ?
Nam Cung Nguyệt Dung lộ ra vẻ tươi cười ung dung cao quý, thân hình vừa nhích động, đã ra ngoài cung điện:
– Theo Bổn cung đến đây!
Lực phá hoại của Tụ Linh Cảnh tuyệt đối không thể xem thường, tòa cung điện này thoạt nhìn hùng vĩ hoa lệ, nhưng cũng không có thêm vào trận pháp bảo hộ, chỉ cần bị một luồng dư lực lan đến sẽ gãy cột tường nát ngay.
Chu Hằng cùng theo ra, phía sau là tuấn kiệt của tám thành lớn… Sao có thể bỏ qua trận đại chiến như vậy.
Đương nhiên, trừ người tới từ Thiên Hàng Thành, những người khác đều cho rằng Chu Hằng nhất định bại, khác biệt ở chỗ Chu Hằng sẽ bị thua ở chiêu thứ mấy.
– Mười chiêu đi! Nói như thế nào hắn cũng xếp top 10 của Thiên Hàng Thành!
– Thủy Nguyệt Công chúa kỳ tài ngút trời, vô địch cùng cấp, cho dù áp chế lực lượng xuống còn Tụ Linh tam trọng thiên, nhưng thần thức vẫn là Sơ Phân tam trọng thiên, hơn nữa vẫn như cũ có thể vận dụng võ kỹ cấp cao, ta thấy chỉ tối đa là 5 chiêu!
– Tiểu tử kia không ngờ dám ăn nói càn quấy, nói muốn dùng 1000 linh thạch mua Thủy Nguyệt Công chúa, đây là tự tìm chết! Khẳng định Thủy Nguyệt Công chúa chỉ dùng một chiêu liền đánh hắn trọng thương!
– Hừ! Chu Hằng nhất định thắng, các ngươi có ai dám đánh cuộc với ta không?
Lâm Phức Hương là sùng bái Chu Hằng nhất, nghe mọi người xem nhẹ người trong lòng của nàng như thế, không khỏi phẫn nộ, không kiềm được liền quay sang hỏi mọi người muốn đánh cược không.
Mọi người đều cười cười, ai cũng sẽ không theo một tiểu nhân vật mới là Tụ Linh nhất trọng thiên. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì Lâm Phức Hương là một nữ nhân diện mạo xinh đẹp, nếu đổi lại là nam nhân nói, phỏng chừng sẽ bị đánh vào khóe miệng rồi.
An Ngọc Mị dắt Lâm Phức Hương đi qua một bên, nói:
– Không cần chấp nhặt với chúng, chờ nhỏ… thắng, là có thể hung hăng tát vào miệng của chúng!
– Ừm!
Lâm Phức Hương gật gật đầu, lần đầu tiên nhất trí ý kiến với An Ngọc Mị.
Nam Cung Nguyệt Dung đứng ở trên quảng trường bên ngoài cung điện. Tuy rằng đại chiến cũng sẽ phá hỏng hoàn toàn nơi này, nhưng dưới đất có lót một lớp viên gạch đúng là phải tiện lợi hơn nhiều. Mà lúc này nàng cũng không có tâm tình dẫn Chu Hằng đi tới Đấu Thú Trường trong thành.
– Bổn cung trước hết nhường cho ngươi ba chiêu!
Nam Cung Nguyệt Dung chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên trăng sáng trên bầu trời, lộ ra một đoạn cần cổ trắng bóng loáng như ngọc, gió đêm nhẹ hất mái tóc lên, tay áo nàng bay bay, dường như muốn thuận gió bay lên, phong thái động lòng người.
Không ít người đều lộ ra vẻ mặt si mê, Nam Cung Nguyệt Dung có đủ tư cách làm cho bọn họ động tâm.
– Không cần!
Thân hình Chu Hằng văng ra, phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ, một lóng tay vươn ra điểm về phía Nam Cung Nguyệt Dung, đột nhiên trống rỗng sinh ra thác kiếm màu đen, ào ào ập về phía Nam Cung Nguyệt Dung.
Với tu vi Tụ Linh tam trọng thiên của hắn, cho dù trong tay không có kiếm cũng có thể dẫn động kiếm khí, lực sát thương không kém chút nào so với tay cầm phàm binh.
Nam Cung Nguyệt Dung không khỏi trợn lên đôi mắt đẹp, không tự chủ cả kinh kêu lên:
– Thế Cảnh!
Nàng đâu còn có nửa phần dám do dự, lập tức múa động tay phải bắn ra một mảnh ánh sáng vàng chói mắt, “leng keng leng keng”, không ngừng có tiếng va chạm của lợi khí phát ra.
Đợi cho thác kiếm màu đen cùng ánh sáng vàng đồng thời tiêu tan, chỉ thấy Chu Hằng cùng Nam Cung Nguyệt Dung đã đứng cách xa nhau mười trượng. Chu Hằng vẫn như cũ mặt mỉm cười, còn Nam Cung Nguyệt Dung thì đầy vẻ thận trọng.
– Vừa rồi… không phải Thủy Nguyệt Công chúa là nói Thế Cảnh chứ?
– Tiểu tử kia nắm giữ Thế Cảnh ư?
– Không phải vậy chứ? Hắn mới bao tuổi, làm sao có thể nắm giữ Thế Cảnh!
– Nếu quả thật hắn nắm giữ Thế Cảnh, trận chiến này thắng bại liền khó nói rồi!
Nam Cung Nguyệt Dung khẽ nhíu mày, nàng có thể khẳng định Chu Hằng đã nắm giữ Thế Cảnh! Nàng không sợ Thế Cảnh, bởi vì nàng đồng dạng cũng nắm giữ Thế Cảnh, đây cũng là chỗ nàng tự tin dám khoa trương nói áp chế lực lượng vẫn có thể đánh bại Chu Hằng.
Thế nhưng Chu Hằng cũng có được Thế Cảnh, cái này không dễ làm rồi! Trong vòng một trăm chiêu muốn đánh bại làm bị thương nặng hắn, cũng rất khó đây!
Nàng cũng là người cầm được thì buông được, lúc này liền mỉm cười, nói:
– Chu Hằng! Hiện giờ ngươi có thể nắm giữ Thế Cảnh, tuyệt đối là một thiên tài! Không bằng như vầy đi: ngươi đầu nhập vào Bổn cung, hiệu lực cho Bổn cung một trăm năm, trong thời gian đó, Bổn cung có thể thỏa mãn hết thảy nhu cầu tu luyện của ngươi, như thế nào?
Cái gì!
Mọi người đều ồ lên kinh dị.
Thế Cảnh! Quả nhiên là Thế Cảnh! Nghe nói toàn bộ Hàn Thương Quốc cũng chỉ có chừng mười người nắm giữ cảnh giới này, Chu Hằng chỉ mới 20 tuổi đã đạt tới cảnh giới như vậy, điều này thật quá kinh người mà!
Tuy nhiên, phần lớn người thì hâm mộ Nam Cung Nguyệt Dung khai ra điều kiện cho Chu Hằng: thỏa mãn hết thảy nhu cầu tu luyện! Đây cũng không phải là tùy tiện nói để nói!
Cảnh giới càng cao, cần tài nguyên cũng càng nhiều, đặc biệt là sau Ích Địa Cảnh, trừ phi chân chính là kỳ tài ngút trời, nếu không chỉ riêng một Khai Thiên Cảnh đều phải dùng vô số tài nguyên ném ra ngoài!
Đừng nhìn phải phục vụ một trăm năm nghe ra có vẻ khủng bố, nhưng chỉ Tụ Linh Cảnh đã có 200 năm thọ nguyên, Sơ Phân Cảnh thì tới 400 năm, Ích Địa Cảnh lại thọ đến 700 năm… thời gian 100 năm tính ra cũng không nhiều lắm… Nếu như có thể đổi lấy tài nguyên tu luyện vô tận thì khẳng định là đáng giá.
Đỏ mắt, hâm mộ!
Thủy Nguyệt Công chúa là Địa linh thể, ngày sau ắt là nhân vật nổi bật, có thể đi theo làm việc bên cạnh nàng, bao nhiêu người đánh nhau vỡ đầu đều cầu không được! Sau này tầng thứ Thủy Nguyệt Công chúa chạm tới khẳng định không chỉ Khai Thiên Cảnh đơn giản như vậy, đi theo bên cạnh nàng cũng có nghĩa kỳ ngộ vô hạn!
Hơn nữa, vạn nhất còn có thể thu được trái tim của mỹ nhân nữa đấy? Đều nói lâu ngày sinh tình, không phải không có đạo lý.
– Ha ha ha…
Chu Hằng cười ha hả, lại vừa cười vừa lắc đầu:
– Công chúa điện hạ! Ta đây chưa bao giờ thích dựa vào người, không bằng ngươi đầu đến làm môn hạ, hay làm thị nữ của ta đi!
“Ông!”
Mọi người đều có cảm giác đầu óc choáng váng, không ngờ Chu Hằng cự tuyệt ý tốt của Nam Cung Nguyệt Dung! Chẳng những cự tuyệt, mà còn trêu đùa ngược lại! Lá gan của tên này cũng quá lớn đi!
– Thật to gan!
Cuối cùng Nam Cung Nguyệt Dung không nhịn nổi mặt ngọc đầy phẫn nộ… Chu Hằng đã hoàn toàn chọc giận nàng rồi!
– Muốn chiến thì chiến, ở đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy!
Chu Hằng đột nhiên quát to một tiếng, chiến ý bốc thẳng lên trời cao…