Cửu Thiên Đế Chủ

Chương 5: Bách chiến tiên đồng, mô phỏng võ thuật




Đều là huyết mạch võ giả, Bạch Song Kiếm không có khả năng nhận sai một loại lực lượng kỳ dị này.

Bạch Song Kiếm nghĩ tới đây càng là mặt lộ vẻ tàn khốc... Chẳng biết tại sao trực giác nói cho nàng biết nhất thiết phải ở chỗ này giải quyết Lăng Cửu Tiêu, bằng không tương lai hắn sẽ phi thường kinh khủng!

Suy nghĩ, cánh tay như vàng ngọc của Bạch Song Kiếm vừa thu lại một cái, nhắm thẳng vào Lăng Cửu Tiêu mà đi!

Lăng Cửu Tiêu thấy thế thì đột nhiên quát lên: "Bách chiến tiên đồng!"

Tiếng quát hạ xuống thì hai con mắt thật nhanh nổi lên liên tiếp ánh sáng thần bí.

Phù văn ánh sáng chuyển động tràn ngập và ở trong nháy mắt này thì động tác của Bạch Song Kiếm rơi ở trong mắt Lăng Cửu Tiêu bỗng nhiên trở nên chậm chạp.

Nhất cử nhất động của nàng, thậm chí một hít một thở đều ở trong mắt Lăng Cửu Tiêu vô hạn khuếch đại!

Tiếp theo chốc lát thì Bạch Song Kiếm một trảo trảo ra và Lăng Cửu Tiêu thì một quyền đánh tới!

“Phanh!”

Bạch Song Kiếm trong chớp nhoáng thấy rõ ràng nắm tay đối phương như đôi tay chính mình, phảng phất như vàng ngọc kiên cố!

Sau một kích thì hai đạo thân ảnh bay nhanh lùi lại.

Bạch Song Kiếm sắc mặt khó coi, bàn tay tê dại; còn Lăng Cửu Tiêu thổ huyết liên tục, thế nhưng chiến ý mười phần, hắn chưa hề thử qua khát vọng đánh một trận như vậy!

“Này…….”

Mọi người nhìn xem đến nơi đây thì tất cả đều lộ ra lướt qua một cái kinh sợ.

Hiển nhiên không ngờ tới Lăng Cửu Tiêu lại có thể làm được trình độ này!

Chẳng những không có bị Bạch Song Kiếm một kích giải quyết, trái lại đánh trả trở lại để cho một vị thiên chi kiêu nữ này ăn ít thua thiệt.

Thạch trưởng lão cả kinh nói: "Đây là chuyện gì xảy ra?"

Hắn khiếp sợ không chỉ là Lăng Cửu Tiêu vồ đến Bạch Song Kiếm, còn có hai con mắt Lăng Cửu Tiêu hiện lên ánh sáng!

Đột nhiên phảng phất ý thức được cái gì nên Thạch trưởng lão hai mắt trừng lớn và ngạc nhiên nói: "Đây không phải là con ngươi thường nhân phải có, chẳng lẽ là...."

Lăng Uyên đứng ngẩn ngơ một bên một chút sau đó thì trong mắt chính là toát ra một trận mừng như điên, cười ha hả: "Ha ha, Lăng gia ta có hi vọng quật khởi!"

Trên đài tỷ võ.

Bạch Song Kiếm đứng ở đối diện Lăng Cửu Tiêu trầm giọng hỏi: "Đây là lực huyết thống của ngươi? Ngươi kích hoạt huyết mạch võ giả rồi?"

Lăng Cửu Tiêu không nói một lời mà hai tay phảng phất như vàng ngọc, bày ra tư thế muốn đánh với Bạch Song Kiếm một trận.

Kích phát huyết mạch... Là mấu chốt của trận chiến này.

Hắn biết ở trước cơn thịnh nộ của Bạch Song Kiếm thì chính bản thân rất có khả năng trước mắt sống chết phá tan gông cùm xiềng xích, kích hoạt huyết mạch võ giả Lăng gia đời đời tương truyền... Bách chiến tiên đồng!

Đây là chiến pháp cửu tử nhất sinh.

Cho dù Lăng Cửu Tiêu bố trí lâu ngày, chỉ kém một cước lâm môn, hướng về phía Bạch Song Kiếm đang nổi giận cũng không dám nói có bao nhiêu lòng tin nhất định thành công.

Trời mới biết nha đầu kia có thể hay không hạ tử thủ.

Nếu mà chết ở trong tay Bạch Song Kiếm, nói không chừng chết mất đều là chết vô ích.

Đại Hạ hoàng triều nhưng không nhất định làm một cái bách chiến hầu phủ xuống dốc mà truy cứu hòn ngọc quý trên tay Thiên Vũ Tông.

Lăng Cửu Tiêu nhìn chăm chú vào Bạch Song Kiếm, trong lòng thầm nghĩ: "Bất quá lực huyết mạch chỉ là một trong những nhân tố. Muốn thắng Bạch Song Kiếm thì chỉ là bách chiến tiên đồng... Còn chưa đủ!"

Bạch Song Kiếm bước ra một bước thì đột nhiên thạch đài đều bị bước ra cái khe nứt! "Lực huyết mạch khiến cho ngươi tự tin như vậy sao? Ngươi cho là thực sự thắng được ta sao?"

Nhưng mà thời điểm Bạch Song Kiếm bắt đến Lăng Cửu Tiêu thì thân hình của hắn cũng là nhoáng lên... Một phân thành hai!

“Hưu!”

Cánh tay Bạch Song Kiếm bắt được không khí mà Lăng Cửu Tiêu lại hóa thành hai đạo ánh sáng trắng, một trái một phải, trái lại liền (muốn) đem Bạch Song Kiếm bắt giữ!

"Thiên Quang Cửu Phá!"

Có người nhận ra võ học Lăng Cửu Tiêu thi triển thì kinh ngạc đến nói không ra lời!

Nếu như nói Lăng Cửu Tiêu lúc trước thi triển Kim Ngọc Huyền Thủ là ảo giác, như vậy hiện tại Thiên Quang Cửu Phá không có khả năng lại là ảo giác!

"Làm sao có thể... Lăng Cửu Tiêu liền ngay cả huyết thuật cũng không có tu thành thì tại sao lại hiểu được võ học linh cấp!"

"Võ học cửu phẩm được phân thượng, trung, hạ. Linh cấp võ học độ khó vượt xa võ học thượng thừa, Thiên Kiêu bình thường đều không nhất định tu luyện thành công thì Lăng Cửu Tiêu lại là như thế nào học được?"

"Chẳng lẽ Lăng Cửu Tiêu một mực giấu tài, Ba năm không minh, ngày hôm nay bỗng nhiên nổi tiếng?"

……

Đệ tử Thiên Vũ Tông thần sắc khác nhau, phần nhiều là dáng dấp nghị luận ầm ĩ.

Đám tiểu tử theo sau Lăng Cửu Tiêu càng là giật mình không thôi, không dám tin tưởng nhìn luận võ đài, miệng lớn có thể trực tiếp nhét vào một cái quả lê.

Thiếu niên mắt nhỏ hai tay ôm đầu không ngừng lay động: "Ta... Ta không nhìn lầm sao?? Lăng Cửu Tiêu đã trúng một kích chính diện của Bạch Song Kiếm, không chỉ không chết mà còn phản đánh bằng được? Ta đang nằm mơ!"

Cao Viễn nuốt một hớp nước miếng, mạnh cười nói: "Nói như vậy thì chúng ta thật đúng là đúng dịp... Làm cùng giấc mộng!"

Nói thật thì Lăng Cửu Tiêu bây giờ cho bọn hắn một loại mười phần dự cảm không tốt!

Nam tử áo lam trừng hai người liếc mắt nói. "Bối rối cái gì! Các ngươi thế nhưng con nối dõi vương hầu thì tại sao có thể mất hình dáng!"

Cao Viễn bất đắc dĩ cười nói: "Vương đại thiếu a, ngươi không cảm thấy chuyện này tà môn sao?"

Vương đại thiếu lẩm bẩm: "Tà môn? Đương nhiên tà môn... Trăm triệu không nghĩ tới Lăng Cửu Tiêu dĩ nhiên kích hoạt huyết thống võ giả bách chiến hầu phủ rồi! Cái này khó giải quyết."

Tuy nói hắn là người phủ Vương hầu không giả, chỉ là làm đệ tử dòng chính hoặc nhiều hoặc ít cũng hiểu vài phần lời đồn về một trăm lẻ tám vương hầu.

Tương truyền huyết mạch võ giả bách chiến hầu phủ có một đồng thuật... Cùng bình thường mạnh vô cùng, hiện tại vừa nhìn quả thực bất phàm.

Một cái kẻ ngu si kích hoạt sau đó đều có thể đủ phản công đến Bạch Song Kiếm.

Nếu mà không phải người ngu đâu nè?

Chẳng phải là phất lên như diều gặp gió chín vạn dặm?

Suy nghĩ một chút thì lông mày Vương đại thiếu nhăn lại thật sâu.

Lăng Cửu Tiêu một phân thành hai thì một trái một phải mà chụp vào Bạch Song Kiếm. Thế nhưng nàng có điều cảnh giác, trực tiếp đánh hướng bên trái Lăng Cửu Tiêu để cho trong lòng hắn rùng mình liên tiếp lui về phía sau!

Lăng Cửu Tiêu vừa lui còn sót lại một đạo ánh sáng trắng lại bị Bạch Song Kiếm trở tay một chưởng vỗ vỡ hóa thành vô số điểm sáng.

Bạch Song Kiếm khẽ cười một tiếng, thần tình trái lại nhẹ nhàng hơn: "Huyết mạch của ngươi quả nhiên lợi hại... Lại có thể mô phỏng theo võ học người khác! Cho dù ngươi chưa hề học qua võ học này đều có thể diễn biến hình dáng, làm bộ làm tịch!"

Lăng Cửu Tiêu nghe vậy thì thần sắc bất động, chỉ là trong lòng hít một tiếng, cùng nữ tử quá mức thông minh giao tiếp thật tình không phải chuyện tốt.

Giống như Bạch Song Kiếm nói, Bách Chiến Tiên Đồng năng lực là mô phỏng võ học!

Có thể ở trong một khoảnh khắc nhìn ra huyền diệu võ học của đối phương mà mô phỏng theo ngoại hình.

Đương nhiên, bởi chỉ có thể mô phỏng theo hình dáng nên uy lực hữu hạn.

Chỉ là võ giả giao thủ, cơ hội ngay lập tức sẽ lướt qua trong nháy mắt, nói không chừng chính là nghịch chuyển sinh tử.

Lăng Cửu Tiêu không ngờ tới mới hai ba cái đã bị Bạch Song Kiếm khám phá, nha đầu kia căn bản không theo kịch bản ra bài a.

Bạch Song Kiếm lạnh giọng nói: "Ngươi huyết thuật chưa thành... bị ta chính diện một kích, vừa không có cuồn cuộn huyết khí bổ trợ không ngừng thì ngươi lại có thể mạnh chống đỡ bao lâu? Cẩn thận miễn cưỡng quá mức, khó kích hoạt huyết mạch rồi lại phế đi hai mắt của mình!"

Nàng cũng không phải là bắn tên không đích.

Đường võ đạo cơ bản nhất chính là huyết khí!

Ngươi muốn thi triển võ học, thôi động lực huyết mạch thì đều cần huyết khí duy trì!

Càng là võ học lợi hại, càng là lực huyết mạch cường đại thì không thể nghi ngờ muốn tiêu hao huyết khí càng thêm khổng lồ.

Lăng Cửu Tiêu huyết thuật chưa thành nên huyết khí trong cơ thể thường thường mà lại là thôi động lực huyết mạch, lại phải mô phỏng theo hình dáng võ học linh cấp... trở nên mạnh mẽ chỉ là hủy hoại chính bản thân!

Lăng Cửu Tiêu trầm mặc một chút, chỉ là lạnh lùng nói ra một câu: "Đến đánh một trận!"

"Ngươi muốn chết, ta thành toàn ngươi!"

Bạch Song Kiếm dứt lời thì ánh sáng hai tay chợt tắt, ý niệm vừa chuyển, trong nháy mắt phân ra ba cái bản thân!

Nàng không sợ Lăng Cửu Tiêu mô phỏng theo võ học bản thân mà chỉ sợ thêm phiền toái.

Vì vậy, chỉ có đánh nhanh thắng nhanh!

Mắt thấy ba đạo ánh sáng trắng đánh tới thì Lăng Cửu Tiêu bên này đồng dạng hóa thành hai cái chính mình.

Một trái một phải đồng thời đón nhận ba cái Bạch Song Kiếm!

Bạch Song Kiếm lưu ý đến Lăng Cửu Tiêu lúc này đây hóa ra phân thân chẳng những càng ngưng thật, hơn nữa trên tay hai người linh quang lấp lánh rõ ràng là Kim Ngọc Huyền Thủ!

Bạch Song Kiếm trong lòng cả kinh: "Đồng thời mô phỏng theo hai môn võ học linh cấp!"

Nàng cho là mình đã cũng đủ cẩn thận nhưng không nghĩ tới còn đánh giá thấp lực huyết mạch của Lăng Cửu Tiêu.

"Bất quá cái này thì như thế nào!"

Ba cái Bạch Song Kiếm Trong nháy mắt chống lại hai cái Lăng Cửu Tiêu.

Dù cho đang thi triển Thiên Quang Cửu Phá đồng thời còn bắt chước Kim Ngọc Huyền Thủ, nhưng... Hình dáng chính là hình dáng, chỉ cái ngoại hình trông được không dùng được!

“Phanh!”

Một cái Lăng Cửu Tiêu phân hoá đi ra bị Bạch Song Kiếm đánh giết mà hóa thành vô số ánh sáng trắng, một người khác mắt thấy không ổn thì hư hoảng một chiêu, rút lui đi phía sau.

Bạch Song Kiếm chiến ý mười phần phi mau đuổi theo: "Còn muốn lảng tránh sau đó trọng chấn sĩ khí sao? huyết khí của ngươi muốn đến cực hạn, một trận chiến này là ngươi thua!"

Tầm mắt đảo qua thì kết luận Lăng Cửu Tiêu đã kế tiếp vô lực nên Bạch Song Kiếm mỉm một cái rồi thu hồi hai cái hóa thân, đem huyết khí còn lại đều tập trung trên hai tay.

Nhìn ra Lăng Cửu Tiêu di động về phía vùng ven võ đài thì Bạch Song Kiếm thần sắc nhất thời trở nên lạnh lùng hẳn lên: "Sẽ không cho ngươi cơ hội chịu thua!"

Làm cho nàng bị khuất nhục lớn như vậy, dĩ nhiên muốn chịu thua!

Giết hắn một trăm lần cũng không đủ!

“Hưu!”

Bạch Song Kiếm thân hình ở trên đài đá xuyên qua như là sao băng hiện lên.

Nhưng mà khi thời điểm Lăng Cửu Tiêu cách vùng ven đài đá không đủ ba trượng thì hắn bỗng nhiên đứng vững rồi xoay người!

Bạch Song Kiếm trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc, chỉ là rất nhanh lại thoải mái... Lăng Cửu Tiêu đây là muốn sắp chết phản công.

Bất quá nàng sẽ không cho Lăng Cửu Tiêu bất cứ cơ hội nào.

Sư tử vồ thỏ còn cần toàn lực.

Nếu mà Lăng Cửu Tiêu một lòng nhận thua liều lĩnh nhảy xuống đài đá thì hắn còn có khả năng toàn thân trở ra. Thế nhưng hiện tại... Không có khả năng này!

Nhìn phía Bạch Song Kiếm tiến đến thì Lăng Cửu Tiêu hao hết toàn thân huyết khí thôi động Bách Chiến Tiên Đồng!

Ở trong con ngươi, động tác Bạch Song Kiếm từ từ thả chậm.

Thế nhưng theo Lăng Cửu Tiêu thì vẫn như cũ rất nhanh, hắn có chút theo không kịp.

Bởi vì Bạch Song Kiếm nói đúng, Lăng Cửu Tiêu kế tiếp không còn chút sức lực nào, huyết khí không đủ.

Trở nên mạnh mẽ sẽ phế đi kinh mạch, phá hủy hai mắt nên cái được không bù đắp đủ cái mất!

Nhận thấy được Bách Chiến Tiên Đồng uy lực chợt nhỏ đi thì Lăng Cửu Tiêu cắn răng rít gào: "Động Cho ta!"

Máu tươi ở giữa mi mắt chậm rãi chảy xuống như huyết lệ.

Huyết sắc tràn trong tầm mắt thì động tác thiếu nữ lại một lần nữa trở nên rõ ràng.

Bạch Song Kiếm hờ hững hướng phía trước nắm chắc phần thắng; Lăng Uyên dưới đài vẻ mặt buồn bã.

Đến một bước này liền ngay cả Lăng Uyên đều bỏ qua, không ai cảm thấy Lăng Cửu Tiêu sẽ thắng.

Chỉ có Lăng Cửu Tiêu vẫn chặt chẽ nhìn chằm chằm đối phương, ở Bạch Song Kiếm bước vào phạm vi nửa trượng của mình trong nháy mắt thì mắt híp một cái và quyết đoán tiến lên một bước, không lùi mà tiến tới!

Lăng Cửu Tiêu con ngươi vững vàng phong tỏa cánh tay Bạch Song Kiếm, cuối cùng dùng thân mà qua.

“Bá!”

Chưởng phong phá vỡ toàn bộ vai hắn trong khoảnh khắc, máu chảy như nước đổ, (thâm) sâu thấy tới xương!

Lăng Cửu Tiêu thần sắc không thay đổi, trái lại lấn người mà lên, môi hơi trương động, chỉ thấy một bên con ngươi thiếu nữ bỗng nhiên trợn to.

Ở một chốc này, hai mắt thiếu niên hiện lên một luồng tinh mang (ánh sao), đột nhiên ra tay.

Hiện lên ở trên lưng thiếu nữ là một bàn tay to với ánh sáng vàng ngọc chồng chất!

“Phanh!”

Cái vỗ này khiến cho huyết khí trong cơ thể Bạch Song Kiếm một trận kích động theo bản năng nhảy lên.

Sau một khắc thì đầu ngón chân nhẹ nhàng hạ xuống, Bạch Song Kiếm nhất thời ngơ ngẩn.

Đệ tử phụ cận đồng dạng bất khả tư nghị nhìn Bạch Song Kiếm nhảy xuống võ đài.

Người trên đài từ từ nói: "Nương tử, một trận chiến này... Là ngươi thua."