Cứu Thế Nhân: Thoát Khỏi Ách Thống Trị

Chương 5: Đến Rồi!...Nhân Vật Chính




Ờ Hello ae, mình là Nắm Sáng đây, anh em trung thu vừa rồi thế nào? Có vui không? Giờ mà chúc thì trễ rồi nên hỏi tình hình thôi. Ahaha.

Ta thì chán lắm, cái chương này ta viết từ cái hồi thứ 6 cơ, nhưng mà chẳng may trong lúc đi chơi về bị mắc mưa rồi cảm, cũng may chỉ là cảm nhẹ. Bất quá vẫn làm lở thời gian quý báu của ta. Nên giờ ta mới hoàn thành chương và đăng lên.

À mà ta còn quên chưa cảm ơn người anh em đã ủng hộ tlt và đẩy kp cho ta, rất cảm ơn ae, rất cảm ơn ae.

Cuối cùng thì ta xin chúc cho các bạn có phút giây cuốn hút bên truyện của ta.

À mà đừng quên bỏ lại Love sau mỗi chương cho ta nhé. <3 cảm ơn ae, chúc anh đọc truyện vui vẻ.

———————————————

Viện trưởng: Đoàn Thế Kiệt đứng trên bục lúc này cũng lộ ra nụ cười thoả mản nói nhỏ với vị thầy giáo đứng ngay cạnh cũng là người vừa nãy đã nói quy tắc của sát hạch đầu vào:

“ Đứa trẻ này tâm tính trầm ổn, ánh mắt vô kiên định, chắc chắn đã trải qua rèn dũa vô số lần. Chúng ta nhất định phải trọng tâm bồi dưỡng, tiểu tử này nếu tương lai không chết, ngày sau trưởng thành nhất định sẽ là đầu tàu của nhân tộc ta, có thời gian hãy điều tra một chút về lí lịch của cậu ta”.

Vị Thầy giáo nghe xong khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về tên thiếu niên lạnh băng khuôn mặt mà vô cùng cảm thán, để được viện trưởng coi trọng há có phải là loại tôm tép dưới đồng. Thoạt nhìn cũng thấy rất rõ con người này vô cùng bất phàm.

Lúc này ở trên khán đài nơi vị thiếu niên Trần Hàn ấy đứng, hai nhân viên phụ trách đã lấy lại được phong thái nhanh chóng chạy đến. Nếu chẳng may để con tiểu long này bay mất, bọn họ sẽ khó sống ahh.

Nam nhân viên phụ trách nhanh chóng đi đến, hai bàn tay đan vào nhau, thân người vẫn còn lạnh run lên, nhất là khi đứng cạnh với vị thiếu niên, toàn thân không khỏi cảm thấy khó thở.

Bỗng khoé miếng khẽ động, nam thanh niên cất tiếng nói vô cùng kính cẩn:” Chúc mừng thí sinh Trần Hàn, chúc mừng em đã giác tỉnh thành công...không biết em có muốn ở lại với học viện hay không? “

Vị thiếu niên này không hề trả lời, ánh mắt vẫn lạnh nhạt vô cảm. Bất quá khoé mắt hắn khẽ chớp lại một cái rồi mở ra, cái chớp mắt này rất nhanh chỉ khoảng 0,3s nhưng đã làm cho nam nhân viên phụ trách vô cùng mừng rỡ. Anh ta quay sang gật gật đầu với nữ nhân viên, tất nhiên cô ta cũng liền hiểu một ý vừa rồi có nghĩa là gì, cô nhanh chóng lấy ra một chiếc thẻ AOA.

“ Chúc mừng em, từ giờ em đã là học viên của AOA, đây là thẻ học viên của em “ Nữ nhân viên tiến đến, cầm hai tay đưa chiếc thẻ ra, giọng nói rất nhẹ nhàng.

Vị thiếu niên này vẫn là không trả lời, lạnh lùng thân thể lướt qua người, đôi bàn tay gân guốc cầm lấy chiếc thẻ trong tay nữ nhân viên, bước chân xuống sàn, ngạo ngạo khí thế.

Mặc dù là kẻ rất lạnh lùng, nhìn chỉ sởn gáy, thế nhưng mỗi bước đi của cậu đều khiến vạn người ngước nhìn. Khao khát có, ganh tị có, ngưỡng mộ có, tất cả mọi người giờ đây trong lòng mỗi người đều dâng lên một loại cảm xúc.

Phải mất một hồi sau thì buổi lễ mới khôi phục trở lại nhưng dư âm của nó thì vẫn còn rất mạnh, vẫn là không ít người vẫn xôn sao bàn luận về nó. Mặc cho việc bàn luận sôi nổi ấy các thí sinh tiếp tục tiến lên sàn. Lúc này ở hàng chính giữa, một thiếu niên mặc áo vest trắng, thắt cà vạt đỏ, mái tóc đen hơi rối rủ xuống đến nửa sống mủi, che một nửa khuôn mặt. Không ai có thể nhìn thấy được biểu lộ cảm xúc của hắn lúc này.

Phía trước mặt cậu lúc này đây chính là món quà cho không biết bao nhiêu sự nổ lực, rèn luyện, để có được cái vé tiến cử vào AOA mà cậu đã phải đánh đổi không biết bao nhiêu thứ. Lúc này đây, chỉ cần bước qua cửa ải này nửa thôi.

Lúc này thêm một thí sinh đứng trước mặt Alex nhanh chân bước lên sàn, chẳng mấy phút sau lại thêm một thí sinh nửa tiếp bước..., cứ từng người từng người bước lên đài giác tỉnh. Chẳng mấy chốc trước mặt Alex giờ đã chẳng còn ai, đồng nghĩa với việc đã đến lượt của cậu. Đôi chân chậm rải bước lên sàn, bàn tay siết chặt khẽ thả lỏng. Tim cậu đập nhanh nhưng cũng dần trầm ổn lại. Bình tĩnh thôi, mình nhất định sẽ thành công, mẹ, lily và cả bố nửa, con nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người.

Đôi mắt của cậu trở nên thập phần kiên định.

Chiếc thẻ căn cước được cắm vào.

Tinh tinh....một âm thanh máy móc vang lên, trên bảng của máy giác tỉnh nhanh chóng hiện lên số liệu:

Họ và Tên thí sinh: Alexander Nguyễn

Tuổi: 16

Chức vụ:


  • Thí sinh tuyển chọn của học viện AOA


  • Học viên tinh anh của hội võ giả chi nhánh 159


Nơi sinh sông: Căn cứ Hương Ba thuộc liên minh hạ đông.

Rất nhanh bản số liệu được camera ghi lại chiếu trực tiếp lên sóng truyền hình. Rất nhiều người cũng đã chú ý đến cái tên “ Alex “ này.

Tại một phòng cao dành cho những người tối kị của căn cứ Lea được đặc cách xây dựng tại học viện AOA, một vị nam nhân thoạt nhìn còn rất trẻ nhưng không thể dấu được vài nếp nhăn hiển lộ trên gương mặt của mình, mái tóc đã bạc trắng, ông đang ngồi dựa vào cái ghế xoay, nhắm mắt dưỡng thần. Căn phòng này lại hơi tối, tất cả ánh sáng bên ngoài đều không thể len lói vào trong, bất quá vẫn có một chút ánh đèn xanh từ các thiết bị dạ quang vẫn cung cấp chút ánh sáng. Khiến vị nam nhân này thập phần bí ẩn.

Cốc Cốc Cốc...tiếng cửa bỗng bị gõ vang lên.

Vị nam tử bí ẩn này bỗng khẽ mở ra đôi mắt làm lộ nhãn quang sáng rực, khuôn mặt thập phần sắc lạnh. Khoé miệng mở ra một câu, giọng nói vô hỉ vô bi.

“ Vào đi “ vị nam tử ấy nói.

Cạch...một tiếng, cánh cửa bị đẩy vào. Lúc này suất hiện lại là một nữ nhân dáng người cân đối, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt hảo, trên tay ôm một bản số liệu điện tử. Trên đôi mắt phượng lại mang một cặp kính trong suốt. Bỗng ở đôi môi đỏ mận lại cất ra một giọng nói nhu hoà:“ Thưa ngài, tiểu tử đó đã lên sàn giác tỉnh”

“ Mở đi “ Vị nam tử khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói.

“ Vâng “ Nử nhân cung kính đáp lời.

Lúc này cô nhánh chóng đặt lên trên bàn sofa chiếc bản điện tử, tích tích...những thanh âm bàn phím ảo vang lên. Lúc này luồng ánh sáng chiếu trực tiếp lên không gian tạo thành một cái màn hình.

Lập tức hình ảnh của Alex liền được thu vào tầm mắt của vị nam tử kia. Nhìn thấy Alex, trong suy nghĩ của vị nam tử này không khỏi bồi hồi nghĩ về một đoạn kí ức.

Tại một khung cảnh chiến trường hỗn loạn, một đàn ông dáng người cao lớn, quần áo rách rưới, thương tích đầy mình, ông đang lấy thân mình chống đở lại cơn thú triều đang không ngừng ập đến, phía sau ông là một đứa bé trai tầm năm sáu tuổi, quần áo dơ bẩn, khuôn mặt lấm lem đất cát, nước mắt nước mủi rơi xuống nhễ nhải. Khuôn mặt đầy sự hoảng sợ tột cùng. Nếu có ai nhìn thấy được vị nam tử có dáng người to lớn kia, chắc chắn họ sẽ liền nhận ra, đấy là Trần Hùng Dũng, vị anh hùng mạnh nhất, vĩ đại nhất và cũng là biểu tượng lớn lao nhất của căn cứ Lea.

.............

Vị nam tử bí ẩn nghĩ đến đây thì liền giật mình, lắc lắc đầu, ông như bị cuốn vào dòng hồi ức vậy. Rất nhanh khôi phục tình trạng bình thản nhìn lên màn hình.

Lúc này trên màn hình liền ngay lập tức xuất hiện một vị thiếu niên dáng người rắn chắc, mái tóc đen che nửa mặt. Đôi bàn tay đang dần nâng lên...chạm vào...

Tinh Tinh Tinh....

Bên trong tinh cầu xanh hình thành một vòng xoáy điên cuồng, luồng sáng màu xanh phản quang dữ dội, không khí xung quanh bỗng chốc ngưng tụ ra các khối chất lỏng xanh xanh, nảy lên nảy xuống trôi vô định trong không gian, nhìn cứ như một quả bóng nước, rất nhanh liền gây ra sự hiếu kì rất lớn cho những người chứng kiến.

Ánh sáng bừng lên trong phút chốc rồi vụt tắt, các khối chất lỏng cũng bỗng chốc tan vào không khí.

Trên màn hình các số liệu nhảy lên liên hồi, đây là lần đầu tiên họ chứng kiến một màn thức tỉnh kì dị như vậy. Đây là rốt cuộc là cái siêu năng lực gì? Mà cả một siêu máy tính vẫn tính toán chưa ra? Rất nhanh tất cả mọi người liền thu vào sự chú ý.

Số liệu liên tục nhảy lúc này cũng bỗng chốc dừng lại, trên màn hình lập tức hiển thị thông tin:

Họ và tên thí sinh: Alexander Nguyễn

Siêu năng lực:

< Bọt Nhớt > của Slime

Thiên phú tu luyện: 7 điểm: dưới cấp thấp

Tiềm năng phát triển: chưa thể xác định.

..............

Những chỉ số rợn người, ai xem xong cũng phải há hốc mồm, trố mắt ra...

Bầu không khí đang có phần im ắng bỗng nổ ra những tiếng cười rất lớn.

“ Ha ha ha, ta còn tưởng thế nào, rác rưởi này chui ở đâu ra vậy? Điểm thiên phú này không khỏi quá kém cỏi đi....hahaha “ lúc này một thiếu niên đứng trong hàng học viên chính thức của học viện AOA không khỏi cười lớn.

“ Kkkk, cái số liệu này có in nhầm không thế? Vậy mà lại có người chỉ có 7 điểm tu luyện, có siêu năng lực mà không thể phát triển thì cũng khác nào người thường? Đã thế lại còn là của một con slime quái thú sơ cấp, tên này có phải chơi game nhiều quá rồi không? Kakaka ” Một thiếu niên dáng người gầy nhóm cười lên khoái chí. Hắn từng chứng kiến những người có thiên phú rất thấp nhưng chỉ có 7 điểm tu luyện? Đây há chẳng phải là rác rưởi trong rác rưởi.

“ Alexander Nguyễn, cái tên này nghe rất quen, ta chắc chắn rằng mình đã nghe nó ở đâu rồi! “ Một thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn, đang lâm vào suy tư, nàng mơ mơ hồ hồ, bỗng cái đầu nàng giật thót lên như đã sực nhớ ra thứ gì: “ À ta nhớ ra rồi, Alexander Nguyễn, chính là hắn rồi, các ngươi có còn nhớ không? Tội đồ gián tiếp gây nên cái chết Bác Trần chính là hắn: Alexander Nguyễn “ càng nói giọng nàng càng lúc càng lớn, khiến cho lời nàng rất nhanh được mọi người thu vào trong não.

Lời nói như một cơn gió mạnh thổi đến...

Bừng tỉnh, cả sân trường bị lời của nàng nói ra làm cho giật nảy mình, rất nhanh mọi người nhìn lại thiếu niên trên sàn rồi đối chiếu lại với những hình ảnh mà mình đã xem được trên mạng lúc trước, cả bọn rất nhanh liền minh bạch. Hoá ra chính là hắn.

“ Ái Zà hoá ra lại là tên tội đồ ấy, đúng là đáng đời, lại thức tỉnh ra một phế năng lực, bọt nhớt này dùng để làm gì? Bôi trơn ư? Ha ha ha” một vị thiếu nử đang đứng trong nhóm thí sinh chưa giác tỉnh cất lên giọng điệu đầy châm biếm.

“ Ha ha ha “ Rất nhiều người xung quanh nàng nghe được những lời này liền cười lên thống khoái.

“ Phế vật đứng trên đó lâu như vậy để làm gì? Xuống đê, xuống đê, chẳng lẻ ngươi bi doạ đến đi không nổi rồi? Kkk Nghiệp quật đấy”

“ Phế vật, mau cút xuống đi, xuống đi “

Cút......

Cút......

.........

Những âm thanh chửi rủa liên hồi vang lên mỗi lúc một lớn. Nó như sắp vượt quá khỏi tầm kiểm soát thì lúc này....

“ TRẬT TỰ!! “ Viện trưởng Đoàn quát to, giọng điệu mang theo nét giận dữ không vui, rất nhanh chóng khiến toàn trường im phăng phắc.

“ Các ngươi đừng quên ai mới là kẻ hại chết ông ấy, nghĩa vụ của anh hùng vốn dỉ là phải bảo vệ người dân, bảo vệ nhân loại. Thay vì chỉ trích kẻ hại chết ông ấy các ngươi lại quay sang đổ lỗi cho đồng loại của mình. Thật nhục nhã, đây chính là các học viên được tuyển chọn đấy sao? Là tinh anh trong tinh anh? Là trụ cột tương lai nhân loại? Nếu như các ngươi còn không biết phân biệt phải trái đúng sai tương lai chỉ có thể là kẻ vô tích sự nhìn kẻ khác vươn lên mà thôi. Nếu còn để ta nghe thấy một lời đàm tiếu nào nửa, lập tức gạch tên khỏi học viện “. Lời nói ra chắc như đinh đóng cột, sức nặng từ lời nói của viện trưởng Đoàn truyền ra như quả núi đá đè nặng xuống. Mấy vị tuyệt thế thiên kiêu khi nãy mồm năm miệng mười lúc cũng là ngậm chặt cái mồm, cắn chặt hàm răng, mồ hôi trút xuống như mưa, tim đập thình thịch, ánh mắt không ngừng dao động. Giống như có một cổ áp bách vô hình đè nặng lên vai họ, khiến ai cũng không dám ngẩng đầu nhìn lên. Xem ra vượn trưởng thật sự đang rất tức giận.

Lúc này như bắt lấy nhịp, nam nhân viên phụ trách đứng ngay cạnh Alex nhanh chóng lộ ra nụ cười giả tạo, tay cầm chiếc thẻ căn cước đưa ra trước mặt Alex nói” Đây là thẻ căn cước vừa mới cập nhật lại mọi thông tin “

Alex hắn lúc này làm gì có thời gian quan tâm lời người khác nói gì về mình, họ nhục mạ hắn cũng được, khinh thường hắn cũng được, thế nhưng tại sao lúc này đến cả chính hắn cũng cảm thấy bản thân mình thật tầm thường. Cậu như trở nên chết lặng, không còn quan tâm đến bất cứ ai, mọi thứ xung quanh đều như không tồn tại.

‘ ha...kết thúc....kết thúc rồi...Alex ta cố gắng nhiều như vậy, để đổi lại được cái gì chứ? Thật nực cười...cuối cùng ta đã sai? Ta vốn dỉ không nên hy vọng, cũng không nên cố gắng như vậy để giờ đây chỉ biết HỐI HẬN....HỐI HẬN‘ Những lời tự nói Alex chính là tự dành cho bản thân mình, vừa tự cười vừa tự trách. Cậu...đánh mất niềm tin vào chính mình.