Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 68-1: Rời đi cái gì ghét nhất rồi ! & Việc nhà cái gì ghét nhất rồi ! (1)




"Đúng vậy."

"Tại sao?" Cô gái vô cùng kinh ngạc, gần như luống cuống nắm lấy ống tay áo của thanh niên, "Tại sao muốn rời đi?"

"......" Thanh niên cố gắng bình tĩnh, trong mắt hiện lên vẻ khổ sở, đau đớn này nhanh chóng truyền từ máu tới tim —— bệ hạ, xin ngài đừng lộ ra vẻ mặt như thế, cũng đừng nói ra những lời nói như vậy, bởi vì...... Điều này sẽ khiến ý chí vốn đã không kiên định của hắn bị sụp đổ.

"Thật xin lỗi......" Mạc Vong đột nhiên phản ứng lại, cúi đầu nhẹ giọng nói xin lỗi, tư thế như vậy cũng khiến cô không nhìn thấy đôi mắt màu lam lạnh nhạt, tự nhiên cũng không thể nhận ra được cảm xúc trong đó.

"Bệ hạ, ngài cũng không có phạm sai lầm."

Thanh niên nhẹ nhàng an ủi cũng không  khiến cho tâm trạng Mạc Vong tốt hơn bao nhiêu, cô hít một hơi thật sâu: "Không...... Là tôi quá mức tùy hứng, Esther, anh muốn rời đi, nhất định là bởi vì có chuyện rất quan trọng phải không?”

"......" Câu nói này giống như sấm sét kéo hắn ra khỏi mê cung, đúng, không có gì quan trọng hơn bệ hạ, cho nên làm ra quyết định như vậy là đúng đắn. Esther cũng hít một hơi thật sâu, khẽ vuốt cằm, "Đúng vậy."

"...... Tôi biết rồi. Như vậy, " cô gái ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi, "Bao giờ anh trở lại?"

Mà thanh niên lúc này, đã thu lại tất cả cảm xúc, ánh mắt thành khẩn mà chắc chắn trả lời: "Bệ hạ, xin ngài tin tưởng, cho dù thân thể rời khỏi, nhưng tấm lòng và linh hồn tôi vẫn canh giữ bên ngài."

"Hả......" Mạc Vong có chút bất đắc dĩ gãi gãi gương mặt, "Khả năng nói lời buồn nôn của anh đã lên đến level MAX rồi." Hơn nữa nói ra những lời giống như lời thoại dựng sẵn này thật sự không có vấn đề gì sao? Cảm giác như điềm xấu vậy.

"Bởi vì sau này, có thể một khoảng thời gian rất lâu không thể nói chuyện với ngài giống như bây giờ, cho nên liền kìm lòng không được muốn nói thêm một chút......" Bởi vì, bệ hạ, đây cũng có thể là cuộc nói chuyện cuối cùng.

"Phốc!" Mạc Vong bật cười, "Esther, anh bị ngốc sao?"

"......"

"Không phải anh có điện thoại di động sao? Coi như đi ra ngoài làm việc, cũng có thể gọi điện cho tôi mà! Hay là nói, thật ra thì anh không có số điện thoại của tôi?"

"Dĩ nhiên không phải."

"Thật?" Nheo lại tròng mắt, hoài nghi nhìn nhìn.

"Thật."

"Không quá tin tưởng." Cô gái ranh mãnh sờ sờ cằm, đột nhiên đưa tay ra trước mặt thanh niên cao to, "Lấy điện thoại di động ra, tôi muốn kiểm tra!"

Dưới lời nói chọc cười này, bầu không khí vốn có chút ngột ngạt dường như đã từ từ tiêu tán, Thủ Hộ Gỉa trung thành chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của Ma vương bệ hạ lấy ra chiếc điện thoại màu đen, đặt vào trong tay của cô gái.

Dĩ nhiên Mạc Vong sẽ không mở xem tin nhắn, thứ nhất đây là việc riêng tư của Esther, thứ hai là, lần trước nhắn tin cũng chứng minh trong đó có số của cô. Thứ cô muốn làm chính là—— mở máy ảnh ra, rồi sau đó nhảy người lên, một tay ôm cổ thanh niên,  sau khi đạt được tư thế thì "Tách tách" một tiếng, tấm hình được lưu lại vĩnh viễn.

"Oa, Esther,nét mặt của anh thật là cứng ngắc." Cô gái vừa cười, vừa giơ tay lên quơ quơ trước mặt đối phương.

Sự thật cũng đúng là như vậy, có lẽ là bởi vì việc này đột nhiên xảy ra, nên ánh mắt thanh niên có chút kinh ngạc, nhưng khuôn mặt vẫn không thay đổi như cũ, hai thứ này kết hợp lại, thật là tạo thành một loại cảm giác cứng nhắc quỷ dị, mà cô gái ôm cổ hắn, lại cười rực rỡ khác thường.

"Được rồi, đã cài đặt thành công." Sau những lời này, màn hình của thanh niên từ bối cảnh không có gì đáng nói được chuyển sang tấm hình này, cô gái vừa làm vừa khẽ nói thầm, "Chỉ có một mình tôi bắt anh làm hình nền cũng quá không công bằng đi?" Làm xong tất cả, cô đưa đồ trả lại, mở trừng hai mắt, "Trên thế giới này, khoa học kỹ thuật rất phát triển, cho dù xa nhau thế nào đi nữa, cũng có trò chuyện bình thường, hoặc thậm chí là gặp mặt, mà nếu như......" Tiếng nói dừng một chút, dần dần thấp xuống, "Nếu như  chỗ Esther phải đi...... Là nơi không thế sử dụng điện thoại, như vậy ít nhất còn có thể xem tấm hình này, đúng không?"

"Bệ hạ......"

"Chỉ là, " khi mở miệng lần nữa thì lời nói của Mạc Vong đã bình thường lại như cũ, "Phải trở lại nhanh nên một chút, nếu không để điện thoại hết pin thì không xem được gì hết đâu!"

"...... Lấy tên của Ma Thần Đại Nhân xin thề" thanh niên cầm tay của cô gái, khẽ đặt lên trán, bởi vì thư thế này, cho nên cô không nhìn thấy được biểu tình đã mất đi sự bình tĩnh của hắn, "Dù chỉ còn hơi thở cuối cùng, tôi nhất định cũng sẽ trở về bên cạnh ngài."

"......Không cần nói những lời buồn nôn như vậy đâu." Cô gái quở trách, sau khi nói những lời này, đột nhiên nhớ lại một vấn đề quan trọng hơn, "Đúng rồi, vậy bao giờ anh đi?"

"Lập tức sẽ lên đường." Nếu như sẽ tiếp tục ở lại, có lẽ hắn sẽ vô liêm sỉ, vì tư lợi  mà thay đổi quyết định cũng không chừng, cho nên...... Càng sớm càng tốt.

"Nhanh như vậy?" Rõ ràng Mạc Vong bị giật mình, nhưng ngay sau đó  lại gật đầu một cái, "Cũng được, đi sớm một chút thì có nghĩa là cũng sẽ được trở về sớm một chút, ừ, đi đường cẩn thận."

"Tuân lệnh, bệ hạ."

Sau những lời này, quả nhiên thanh niên buông lỏng tay của cô gái ra, đứng thẳng người, cũng không quay đầu lại, rời đi.

Mạc Vong nhìn chăm chú vào bóng lưng của hắn, theo bản năng đặt tay lên ngực, bên trên vẫn còn lưu lại nhiệt độ của cơ thể hắn, chỉ là......

Tại sao có một khắc, đột nhiên cô lại có ý nghĩ bất chấp tất cả gọi hắn lại, mạnh mẽ ngăn cản bước chân rời đi của hắn.

"Mình suy nghĩ cái gì vậy nè." Cô vỗ vỗ đầu của mình, "Xem phim quá nhiều rồi sao?" Esther lợi hại như vậy, sẽ không xảy ra chuyện nguy hiểm gì đâu, cho nên...... Cái kiểu ý nghĩ đó hẳn là không cần thiết đâu? Ừ, nhất định là như vậy không sai!

Cô vừa an ủi mình như vậy, vừa chậm rãi xoay người, đi về phía phòng học.

——Tôi còn chưa nói lời cảm ơn với anh đâu đấy.

—— Cho nên, ngàn vạn lần không được có chuyện, ngàn vạn lần phải bình an trở về đó.

—— Esther.

Mà sau khi cô rời đi không lâu, đi tới cổng trường Esther cũng gặp phải một người khác.

"Chuẩn bị chạy trốn sao?"

Thanh niên dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào người bạn ôm cánh tay dựa vào tường, hôm nay hắn không có buộc mái tóc dài màu tím thành đuôi ngựa, chỉ là buông xõa tự nhiên bên vai,  ở phía sau buộc lỏng lẻo bằng một sợi dây màu tím nhạt—— Esther nhìn một cái đã nhận ra đây mà món quà nhỏ mà bệ hạ tặng cho..

Mặc dù hắn cũng rất muốn, chỉ là bệ hạ nói  tóc ngắn như hắn và Thain hoàn toàn không  cần thiết dùng dây buộc lại, vì vậy mà Grays còn hả hê rất lâu.

Trong lòng mặc dù đã hiện lên vô số suy nghĩ, nhưng giọng nói của thanh niên vẫn trấn định tự nhiên như cũ: "Grays, bây giờ ngươi nên bảo vệ bệ hạ."

"Câm miệng, còn chưa tới phiên ngươi ra lệnh cho ta." Thanh niên mặc quần áo màu trắng thoải mái khẽ xì khẽ một tiếng, vốn đang khoanh tay chuyển thành đúc tay vào túi áo, vẫn như cũ dựa vào tường cười lạnh nói, "Nhìn ngươi bây giờ, quả thật là giống một con chó nhà có tang."

Cho dù bị mắng như vậy, Esther cũng không có tức giận, chỉ nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Thật sao?"

"Đúng!"

"Như vậy, thấy ta như vậy, ngươi cảm thấy thỏa mãn sao?"

Sắc mặt Grays ngưng lại, ngay sau đó bật cười, hắn đứng thẳng người, vừa đi đến gần đối phương vừa nói: "Thỏa mãn...... Cái quỷ đó!" Vung ra một quyền.

Động tác Esther nhanh nhẹn tiếp được quả đấm đánh tới: "Grays, hôm nay ta không muốn đánh nhau với ngươi."

"Là không muốn, hay là căn bản không đánh được?"

"......" Esther trầm mặc chốc lát, mới mở miệng nói, "Ngươi đã phát hiện ra cái gì?"

Thanh niên tóc tím rút tay của mình về, hừ lạnh lên tiếng: "Ngươi cho rằng ta là đứa ngốc sao? Sự thực rõ ràng như vậy cũng không phát hiện ra." Hắn chính là chuyên gia của phương diện này! Hơn nữa, "Cái khác  tạm thời không nói đến, chỉ bằng việc ngươi chủ động đề nghị rời khỏi bệ hạ, từ điểm này có thể đoán ra tất cả rồi, đúng chứ?"

"Vậy sao......"

"Ngươi nghĩ sao?!"

"Như vậy, " Esther hơi nhếch khóe miệng, ánh mắt tràn đầy tin tưởng chăm chú nhìn vào người bạn,"Ta có thể yên tâm rồi."

"...... Ngươi có ý gì?"

"Cho dù chỉ có ngươi và Thain, cũng nhất định có thể bảo vệ bệ hạ thật tốt. Không, trong lúc cần thiết, lần ngày dũng giả đại nhân hình như cũng có thể một mình đảm đương một phía." Trừ hắn ra, còn có nhiều người như vậy bảo vệ cô, cho nên...... Hắn cũng không phải là không thể thiếu...... Dù là đã sớm ý thức được điểm này, trong trái tim thanh niên vẫn xẹt qua chút buồn bã, nhưng nhiều hơn, là vui mừng.

"Cho nên ngươi muốn chạy trốn sao? Tiểu quỷ nhát gan! Ngươi căn bản không xứng làm vị trí Thủ Hộ Gỉa  đứng đầu của bệ hạ!"

Hình như  là bị lời lên án đó chọc giận, Esther gần như gay gắt phản bác lại: "Như vậy, ngươi cho rằng ta nên làm như thế nào đây?" Nhưng ngay sau đó, hắn lại lần nữa khôi phục bình tĩnh, rũ mắt nói, "Sự lựa chọn của ta là chính xác." Cho dù khổ sở, nhưng hắn tin chắc điểm này.

Grays lại không khách khí chút nào đáp lại: "Đây chẳng qua là chính ngươi cho rằng như vậy." Cười lạnh, "Một mình gánh vác tất cả rời đi, nghe qua thật là suẩt nha." Hắn liên tiếp vỗ tay, "Thật vĩ đại, thật là lợi hại, Esther đại nhân, ta thật là sùng bái ngươi."

"......"

"Không được phép dùng loại hành động tự cho là đúng này tới khinh nhờn ý chí của bệ hạ và chúng ta!"

"...... Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy."

"Nhưng ngươi đang làm như vậy!" Grays không chút lưu tình nói tiếp, "Giấu diếm chúng ta, thậm chí giấu diếm bệ hạ, cứ như vậy một người quyết định tất cả mọi chuyện, tiếp theo, chúng ta chỉ cần đi theo con đường ngươi vạch ra là đủ..... Ngươi thật sự cho rằng hành động của mình là chính xác sao?"

Lần này, Esther trầm mặc hồi lâu.

Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng nói ra  một câu: "......"

Tròng mắt thanh niên tóc tím bỗng nhiên trợn to, hắn gần như kinh hãi liên tiếp lui về phía sau  mấy bước, không thể tin được nhìn chăm chú vào Esther, giống như lần đầu tiên thấy rõ người này: "Ngươi...... Ngươi nói cái gì...... Ngươi thế nhưng......"

"Sự thật chính là như vậy." Esther khẽ vuốt cằm, một lần nữa nhắc lại lời nói vừa rồi của mình, "Gray, bệ hạ giao lại cho các ngươi......"

"Đợi......"

Grays vươn tay theo bản năng, lại chỉ bắt được một trận gió, mà "Kẻ đối đầu sống chết" của hắn, đã biến mất không còn  bóng dáng.

—— Tên kia đi thật.

Hắn vô cùng xác định chuyện này.

Nhưng mà...... Khốn kiếp! Trước khi đi đều không khiến  cho người khác bớt lo, đúng là ngu ngốc!

Ý nghĩ như vậy khiến thanh niên có chút tâm phiền ý loạn, hắn cắn răng, rốt cuộc không nhịn được khẽ nguyền rủa lên tiếng: "Đáng ghét! Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?!"