Đến khi cô gái rửa mặt xong trở lại phòng ngủ thì Esther đã sớm rời đi, mà mùi thơm của thức ăn cũng đã truyền vào căn phòng, quyến rũ con sâu ham ăn trong bụng cô lăn qua lăn lại. Cô sửng sốt một chút, mở cửa đi ra ngoài, cũng không thay áo ngủ trên người, lúc ở nhà cô có thói quen ăn mặc như vậy. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, điều này cũng đại biểu cho việc bây giờ cô đã không xem ba người kia là người ngoài nữa rồi.
"Bệ hạ, Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, Grays." Cô gái mỉm cười nhìn về phía thanh niên cách đó không xa, hôm nay hắn buộc những sợi tóc màu tím thành đuôi ngựa, thoạt nhìn rất là đẹp trai nhẹ nhàng khoan khoái.
"Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ, buổi trưa tốt lành." Thiếu niên đứng bên cạnh tiền bối cũng chào hỏi.
Mạc Vong: "......" Đây là đang nhắc nhở cô ngủ một giấc đến tận trưa sao? Đừng đùa chứ, quá tàn nhẫn......
"Ngu ngốc!" Thanh niên tóc tím gõ một cái nên đầu thiếu niên bên cạnh,: "Bệ hạ nói bây giờ là buổi sáng, thì chính là buổi sáng!"
"Tôi biết rồi." Thain vô cùng ngoan ngoãn tiếp thu ý kiến, lần nữa nói với cô gái,: "Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ, buổi sáng tốt lành!"
"......" Đây chính là bổ đao trong truyền thuyết sao? Quả nhiên những người bên ngoài ngây ngô bên trong đều đen tối...... Hai đều là một dạng!!! Đúng rồi, "Esther đâu?" Cô lấm lét nhìn xung quanh.
"Tôi ở trong này." Vừa vặn từ phòng bếp đi ra, thanh niên đặt bát canh cuối cùng xuống bàn, bàn tay vòng về phía sau cởi chiếc tạp dề đáng yêu không hề hợp với phong cách của hắn,: "Bệ hạ, có thể dùng bữa rồi."
"Ừ, tốt." Cô gái vừa nói vừa đi về phía bàn ăn, mới đi mấy bước, phát hiện chỉ có Thain đi theo, nàng có chút nghi ngờ xoay người hỏi,: "Grays, anh không ăn sao?"
"Bệ hạ, mời ngài dùng trước, tôi đột nhiên có linh cảm!" Thanh niên không biết từ nơi nào lấy ra một cái bút chì và một bản vẽ màu trắng, "Vút Vút" vẽ vô cùng hăng say.
Mạc Vong đầy vạch đen: "...... Anh cố gắng lên." Không sai, từ sau lễ hội đêm Vạn Thánh, Grays lại đột nhiên yêu nếu thứ gọi là "Thiết kế thời trang", có lẽ là bị Đồ Đồ dẫn dắt? Tóm lại, hắn hiện tại rất mê mấy thứ này, dường như là lúc nào cũng có cảm hứng mới, nghe nói mục đích cuối cùng của hắn là: "Khiến bệ hạ mỗi ngày đều có thể mặc quần áo do Grays hắn tỉ mỉ thiết kế ra"...... Khụ khụ khụ, về phần khi nào có thể đạt tới mục tiêu, ai cũng không biết.
"Oa, thơm quá."
"Oa, phong phú thật đấy."
"......" Mạc Vong và Thain liếc nhau một cái, rồi sau đó đồng thời nở nụ cười.
"Bệ hạ, " Esther múc một bát canh cá nhỏ, đưa tới trước mặt cô gái,: "Buổi sáng ngày không ăn cơm, trước khi ăn nên uống chút nước canh đã." Nước dùng màu trắng sữa, tươi mà không tanh, ngoại trừ muối ra, dường như không có thêm gia vị nào khác, khiến cho món ăn đạt được mùi vị và dinh dưỡng vốn có, rất thích hợp ăn vào mùa thu.
"Ừ."
"Tôi cũng muốn!" Thiếu niên tóc vàng giơ cái bát lên.
Grays bên kia cũng nhịn không được hô lên: "Cũng phần cho tôi một bát!"
Cô gái mỉm cười quay đầu lại kêu lên: "Chỉ giữ lại cho cậu đúng mười phút thôi."
"Hả?"
"Nói như vậy, phần của tiền bối Grays nhường cho tôi đi."
"Thain!!!"
"Grays, bây giờ anh chỉ còn 9 phút thôi."
"...... Esther! Ta muốn quyết đấu với ngươi!"
"Phốc...... A, xin lỗi......"
Mạc Vong cong ánh mắt, bưng bát lên uống một chút nước canh.
Gần đây, cô thường có một loại cảm giác sung sướng bất ngờ, sau đó khiến cho cô kìm lòng không được mà bật cười ra tiếng, cảm giác như thế, côrất rõ ràng đó là cái gì, bởi vì cô đã từng cảm nhận được vô số lần ở cuộc sống trong quá khứ. Quả nhiên, so với việc cô một mình một người, như bây giờ thật sự là tốt hơn rất nhiều.
——Mà sự hạnh phúc này......
Sau bữa trưa, Greens lại tiếp tục vẽ, còn Thain thì xung phong nhận nhiệm vụ đi rửa bát, trong lúc rảnh rỗi, cô gái nhìn lẳng lặng nhìn chăm chú vào thanh niên cao lớn đang lau bàn.
—— Là hắn mang lại.
"Bệ hạ?" Esther nhạy bén phát hiện ra ánh mắt của cô gái, nghiêng đầu, trong đôi mắt màu lam lạnh nhạt chứa đầy sự nghi gờ.
"Không, không có gì." Cô gái lắc đầu một cái, nhưng ngay sau đó, cô lại nghĩ tới cái gì, "Tôi nói, Esther......"
"?"
"Có phải anh...... đang gạt tôi chuyện gì đúng không?" Mạc Vong có chút do dự hỏi, không có nguyên nhân nào khác, chính là một loại trực giác mơ hôg. Nếu như không tìm được nguyên nhân, vậy thì cô cảm thấy những chuyện vừa mới xảy ra vừa rồi mới thật sự là kỳ lạ.
"Bệ hạ......" Thanh niên ngớ ra, trong ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc, còn nhưng nhiều hơn chần chờ, giãy giụa cùng khổ sở. Nếu như vị đại nhân này đã hỏi, đương nhiên hắn không thể nói láo, nhưng bản thân hắn cũng biết rõ, nói ra thì sẽ mang đến hậu quả như thế nào...... Nên làm thế nào cho phải? Rốt cuộc nên lựa chọn như thế nào mới có thể "Bạo vệ cô thật tốt" đây? Hắn...... Không biết......
"Không, không sao." Đúng lúc này cô chợt khoát tay,: "Nếu như anh không muốn có thể không nói." Cho dù có chút chậm chạm, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương.
"Cũng không phải là......"
"Tất cả đều không quan trọng." Mạc Vog vươn tay, cầm chặt bàn tay trên mặt bàn, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào tròng mắt của đối phương, nghiêm túc nói,: "Tôi không muốn ép anh nói chuyện anh không muốn nói, làm chuyện mà bản thân anh không muốn làm, hành hạ anh tôi cũng không cảm thấy vui vẻ." Cô không muốn bức bách hắn.
"...... Cám ơn ngài tha thứ." Ánh mắt thanh niên mềm mại vô cùng, tràn đầy cảm kích.
"Nhưng đồng thời, Esther à, " cô gái vô ý thức năm chặt tay lại, giống như làm như vậy có thể khiến cho đối phương cảm nhận được những ý nghĩ sâu thẳm trong nội tâm mà cô không biết nên biểu đạt thành lời như thế nào,: "Tôi hi vọng anh thật tốt."
"...... Là vừa rồi đùa nghịch dọa đến ngài sao? Xin ngài trách......"
"Không phải như vậy!" Mạc Vong khẽ đề cao giọng nói, lại khẽ nói chậm dần,: "Không phải vậy đâu, cũng không phải tôi vì trách anh nên mới nói ra những lời như vậy đâu." Cô mím mím môi,: "Chỉ là, từ trước đến nay đều là anh bảo vệ tôi..... dĩ nhiên tôi cũng biết không phải là để nhận lại báo đáp, nhưng mà...... Tôi nói là nhưng mà, nếu có chuyện gì tôi có thể làm vì anh, xin không cần khách khí, mà hãy trực tiếp nói ra."
"......"
"Chỉ cần tôi có thể, nhất định tôi sẽ làm vì anh."
Vẻ mặt của cô gái kiên định đến như vậy, khiến cho thanh niên từ trước đến nay luôn trấn tĩnh, vẻ mặt cũng có chút rung động.
"Đây không phải là báo ân hay là trao đổi, chỉ là......" Lời nói của cô dừng lại, giống như không biết nên nói những ý nghĩ trong lòng như thế nào, cho đến khi mất một lúc để sắp xếp lại những lời muốn nói, mới nói tiếp,: "Đối với tôi, anh là một người rất quan trọng."
— Sự xuất hiện của anh thay đổi tất cả những gì tôi có.
"Tôi rất thích cuộc sống bây giờ."
——Cũng hi vọng nó có thể tiếp tục kéo dài.
"Nếu như hỏi tôi có tâm nguyện gì......"
—— Mặc dù đây chẳng qua là ích kỷ, bốc đồng, một phía tình nguyện......
"Tôi hi vọng mọi người chúng ta đề có thể thật tốt."
Thanh niên trước mắt cũng tốt, Grays cũng tốt, Thain cũng tốt, A Triết cũng tốt, chú Thạch cũng tốt, dì Trương cũng tốt, Đồ Đồ cũng tốt, Tiểu Lâu cũng tốt, còn có...... Biết hoặc là không biết cũng không sao cả, nếu như một người quá hạnh phúc, thường thường sẽ nghĩ cách đem phần hạnh phúc này chia cho người khác, có lẽ bây giờ cô chính là như vậy? Có lẽ mượn lực lượng của Esther có thể lấy được nhiều hơn, nhưng mà, đối với cô mà nói, không có gì tốt đẹp hơn cuộc sống hiện giờ, lại nói, có lẽ cô chính là Ma vương bệ hạ không có tiền đồ nhất từ trước đến này, nhưng mà......
Giống như bây giờ.
Cũng rất tốt rồi.
"Bệ hạ......" Thanh niên gần như đi quá giới hạn cầm tay lại của cô gái, sự cảm động trong lòng giống như một cơn lũ quét, trong khoản thời gian ngắn đã che mờ lý trí của hắn, trước khi kịp phản ứng, hắn đã đang cầm tay của nàng để tới bên môi, nhẹ nhàng hôn lên những ngón tay non mịn trắng nõn lại vô cùng ấm áp cùng với những móng tay xinh xắn phiếm màu hồng nhạt của cô gái.
"Ngải, Esther?" Cô gái hiển nhiên cũng bị hành động của hắn hù dọa, có chút cà lăm nói.
"......" Thanh niên vội vàng buông tay cô ra, quỳ một gối xuống □, "Tôi......" Nhưng lại không biết nên nói cái gì, tha thứ cho sự thất lễ của hắn sao? Không, loại chuyện đó tại sao có thể tha thứ, thật là tội đáng chết vạn lần, lại có thể làm ra loại hành động gần như khinh nhờn bệ hạ như vậy, loại chuyện như vậy...... Loại chuyện như vậy......
Thanh niên khó được lỡ lời.
Cô gái lại đột nhiên cười.
Esther: "......"
Mạc Vong thấy thanh niên như vậy, trong đôi mắt hắn giờ phút này hiện đầy vẻ mờ mịt và luống cuống, quả thật giống như là một đứa bé không biết mình phạm lỗi gì.
Điều này khiến cô càng thêm buồn cười rồi.
Thật vất vả mới nhịn cười được, cô vươn tay chọc chọc gương mặt thanh niên: "Esther, mặt của anh đỏ."
"...... À?" Sau một tiếng trả lời ngắn ngủi, thanh niên giống như nhận ra cái gì, trong nháy mắt,trên gương mặt giống như băng tuyết điêu khắc thành lại càng thêm đỏ ửng.
"Đừng thẹn thùng." Cô gái liên tưởng đến cư dân "Ngu ngốc" của Ma giới, vô cùng quan tâm gật gật đầu,: "Tôi biết anh chỉ là cảm động quá mức mà thôi, hiểu, ừ, lý giải vạn tuế."
"......"
"Yên tâm, tôi sẽ không nói cho những người khác...... Phốc!" Mạc Vong lần nữa che miệng lại,: "Tôi đi trước, anh có thể một mình ở lại, từ từ điều chỉnh sắc mặt."
Nói xong, cô liền vui vẻ chạy đi.
Thanh niên ở lại giơ tay lau khuôn mặt của chính mình, lòng bàn tay có thể cảm nhận nhiệt độ cực nóng không bình thường của gương mặt, tần số tim đập hình như cũng trở nên vô cùng kỳ quái. Hắn không khỏi nhớ tới một câu ngạn ngữ của Ma giới —— Muốn đến gần lửa, phải chuẩn bị kẻo lửa làm bị thương.
Chỉ là, cô không phải lửa, mà là mặt trời.
So bất luận thứ gì đền sáng chói hơn, đều ấm áp hơn, đều...... Đáng để dốc cả sinh mạng mà bảo vệ.
Nhưng đồng thời......
Thanh niên đã nhạy cảm nhận lòng bảo vệ trung thành của mình đã bị lẫn thêm cả ham muốn cá nhân.
Tiếp tục như vậy nữa, hắn sẽ...... Hơn nữa, tình huống bây giờ......
Trong lòng hắn âm thầm quyết định.