Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 61-2: Bữa ăn sáng cái gì ghét nhất & buổi ăn mừng cái gì ghét nhất (2)




Cho dù đã nhìn thấy một lần, nhưng Mạc Vong vẫn bị bộ dạng của đối phương dọa cho kinh hãi, thậm chí âm thầm cảm thấy, đây căn bản không phải là vẻ mặt mà con người có tạo ra. Mà trong lúc không chú ý, cô đã bị lôi về sau lưng ba người.

“Khụ khụ khụ......"

Cho đến khi âm thanh như vậy một lần nữa truyền đến, không nghi ngờ chút nào, thanh niên lại té quỵ xuống đất ho khan, máu tươi một lần nữa chảy ra theo lẽ ngón tay của hắn.

Nếu như nói lời nói đầu tiên mang đến sự kinh hãi, như vậy hiện tại chính là sự im lặng.

Trước tiên nói với đối phương “Anh phải chết", tiếp đó chính mình lại hộc máu, đây rốt cuộc là kiểu gì vậy!

Tuy nói như vậy, nhưng Mạc Vong vẫn lập tức chạy tới, ngồi chồm hổm □ đỡ thanh niên thanh niên trên mặt đất nên, giống như lần trước khẽ vỗ sống lưng hắn: "Không có sao chứ? Cần đi bệnh viện không?"

Lâm Triêu Quân vẫn lắc đầu như cũ, cùng với...... Ánh mắt đầy áy náy.

Mặc dù không hiểu rõ đây rốt cuộc là tình huống gì, nhưng cô gái rất rõ ràng —— không phải bản thân hắn muốn nói ra những lời như vậy, cũng không có chút ác ý nào. Cho nên cô cũng chỉ lắc đầu một cái, nhẹ nói: " Em đỡ anh đi vào." Nhân tiện quay đầu lại nhìn về phía ba người, ý bảo bọn hắn không có việc gì.

"......" Lâm Triêu Quân nhẹ gật đầu một cái.

Lần ho khan này so với tối hôm qua, hình như đã ít đi một chút, nhưng mà...... Tại sao cô gái này cùng anh họ của cô ấy cũng...... Có lẽ thật sự là năng lực của hắn xảy ra vấn đề? Nếu không làm sao có thể liên tiếp xảy ra những tình huống như vậy.

Đúng, nhất định là như vậy.

Suy nghĩ của Lâm Triêu Quân cũng không sai, lần ho khan này của hắn không có nghiêm trọng như tối hôm qua, sau khi đi vào trong phòng không lâu, hô hấp của hắn đã dần dần ổn định lại, nhưng mà vào lúc này, Tô Đồ Đồ cùng Lâm Lâu "Yêu hò hét" đã lệ rơi đầy mặt bò khỏi giường, kêu rên một câu: "Tôi ghét rời giường!!!.

Sau khi hai người dưới lầu sửng sốt một chút, đều không tự giác bật cười.

Tiếp đó vô cùng ăn ý quên đi chuyện vừa rồi, một người đi vào nhà vệ sinh súc miệng, người còn lại thận dọn chén đĩa bày đồ ăn sáng ra bàn.

Mà bọn họ không biết rằng, ba người ở của lúc này đang có một đoạn đối thoại như vậy.

Trước hết là Grays nhíu mày: "Người kia......"

Esther khẳng định gật đầu một cái: "Hắn có ma lực".

Thain hơi ngạc nhiên nói: "Hả? Cái thế giới này cũng tồn tại người có ma lực sao?"

"Mặc dù hiếm thấy, nhưng dường như quả thật là như vậy."

"Nếu quả như thật là như vậy, Esther, ngươi sẽ găp chuyện không hay đi?" Grays không khách khí chút nào nói,: "Tuy rằng rất hiếm, nhưng trong Ma tộc xác thực một số lượng rất nhỏ những người có năng lực tiên đoán." Nói tới đây, giọng nói của hắn hơi trầm xuống,: "Nhưng mà bởi vì năng lực này vô cùng mạng mẽ, nên sau mỗi lần sử dụng, bọn họ đều phải trả một cái giá rất đắt."

"Giá đắt?" Sắc mặt Thain thay đổi,: "Như vậy người mới vừa rồi...... Tiền bối Esther, anh......"

"Nếu quả thật là như vậy." Mặc dù là chuyện liên quan đến sống chết, Esther hình như vẫn như cũ không hề thay đổi, vô cùng bình tĩnh nói,: "Nhiệm vụ bảo vệ bệ hạ chỉ có thể giao cho các cậu."

"Tiền bối......" Thain hơi nhíu chân mày,: "Đây không phải là chuyện có thể tùy tiện nói đùa đâu."

"Lúc nào thì đến phiên ngươi tới ra lệnh cho ta rồi hả?" Grays giống như bốc hỏa, tức giận trợn trừng mắt nhìn "Kẻ đối đầu lâu năm", trong ánh mắt là ánh lửa hừng hực bốc cháy,: "Việc bảo vệ bệ hạ không cần ngươi nói ta cũng sẽ làm! Ngươi cũng ít nói những lời không có trách nhiệm như vậy cho ta!"

"Grays......" Esther liền giật mình, như là ngộ ra,: "Ngươi đang lo lắng cho ta sao?"

Trên trán Grays nhảy lên mấy sợi gân xanh, đá một cước về phía đối phương: "...... Ai sẽ lo lắng loại người như ngươi!"

Thain than thở: "Quả nhiên là đang lo lắng." Gật đầu liên tục.

"...... Ngươi câm miệng cho ta." Grays thật sự rất muôn bùng nổ, tại sao hắn lại có hai đồng đội như heo vậy chứ? Tại sao?!

"Ha ha ha, Tiền bối Grays, anh xấu hổ sao?"

"Muốn chết phải không?"

"A, đợi chút, tiền bối......"

Trong tiếng đùa giỡn của bọn họ, không khí nặng nề vừa rồi dường như đã biến mất, nhưng thật ra mỗi người đều biết, mọi chuyện cũng không có đơn giản như vậy. Nếu như người thanh niên kia thật sự có năng lực, như vậy sợ rằng Esther sẽ gặp phải nguy hiểm sống chết.

Chỉ là nói cho cùng, thật ra thì Grays và Thain cũng không quá tin tưởng chuyện này, cùng là Thủ Hộ Gỉa, đương nhiên bọn họ biết sự lợi hại của người này, ở Ma giới còn khó có người có thể có thể giết chết hắn, huống chi là ở cái thế giới này.

Còn đối với bản thân Esther mà nói, tất nhiên hắn có để ý về việc sống chết, nhưng thứ hắn để ý hơn cả, là việc này có mang đến phiền toái cho Ma vương bệ hạ hay không. Nếu quả là như vậy...... Hắn cho rằng bản thân có thể rất quả quyết đưa ra lựa chọn.

Bởi vì bây giờ đã không giống với trước kia,  Thủ Hộ Gỉa □ bên cạnh bệ hạ cũng không phải chỉ có một mình hắn.

Cho dù một ngày nào đó hắn không có ở đây, cô vẫn có thể được bảo vệ an toàn

Như vậy là đủ rồi.

Nhưng ba người không biết rằng, buổi tối ngày hôm qua, thanh niên hình như có khả năng "Tiên đoán" cũng đã nói ra những lời như vậy với cô gái.

Vài ngày sau đó trôi qua nhanh như nước chảy.

Rất nhanh, cuộc thi giữa kỳ khiến tất cả các học sinh căm ghét cũng đã đến.

Vốn là rối rắm không ít, nhưng dưới sự “Phụ đạo” của hai người bạn tốt, Tô Đồ Đồ cũng không có biểu hiện quá đau khổ, mà từ Tô Đồ Đồ Mạc Vong cũng biết được rằng, vị Lâm sư huynh đang ở nhờ kia hai ngày sau đã dọn đi.

Buổi chiều thứ sáu, cuộc thi cuối cùng cũng kết thúc.

Sau khi thầy giáo đem tập bài thi dời khỏi lớp, trong phòng học liên tiếp vang lên những âm thanh "Ầm!", vô số học sinh sức cùng lực kiệt rối rít nằm sấp xuống bàn, có người hài lòng, có người đau khổ vì tương lai của mình.

Ba vị cô gái cũng có mặt trong hàg ngũ này.

"A...... Cuối cùng cũng kết thúc......"

"Ừ, kết thúc."

"...... Đúng vậy, cuối cùng cũng kết thúc."

Thạch Vịnh Triết: "......" Có cần phải như vậy không? Chỉ là một cuộc thi mà thôi.

Thain: "Nhìn có vẻ rất vui!" Bổ nhào,: "A, cuối cùng cũng kết thúc."

Thạch Vịnh Triết: "......" Cái tên gia hỏa viết chữ như gà bới vào bài thi thì có gì đáng cảm thán chứ!

"Chỉ là!"Tô Đồ Đồ đột nhiên ngồi thẳng dậy, rồi sau đó đứng lên, hô to ra tiếng,: "Tiếp theo chính là cuộc sống vui chơi thả ga!"

Mạc Vong: "Hả?"

"Chẳng lẽ cậu quên rồi sao? Trận bóng rổ đó trận bóng rổ đó!" Tô Đồ Đồ cười to lên,: "Tớ đã chuẩn bị để nghêng đón thắng lợi rồi!” Ngay sau đó lại uể oải,: "Đáng tiếc lần này không thời gian làm quần áo mới."

"......" Cô gái nâng trán,: "Cậu nên vui vì không bị phạt quét sân mới đúng, hơn nữa quần áo trước kia cũng có thể mặc mà."

"Nào có tốt như vậy!" Tô Đồ Đồ bày tỏ bản thân tù đầu không hề có một chút “Ủ rũ” nói to,: "Nếu như lần này lớp chúng ta có thể giành giải, chủ nhật đi ăn đồ nướng được không? Tớ có thể cung cấp dụng cụ và địa điểm!"

Mạc Vong: "......" Này này, vui mừng như vậy thật sự không có vấn đề sao? Hơn nữa mọi người vừa mới thi xong, thật sự có tâm tình làm cái này sao?

Ai biết ——

"Nghe không tệ."

"Ừ!"

"Cũng cho tớ một suất."

"Nhà tớ gần chợ bán đồ ăn, thực phẩm có thể để tớ đi mua, còn có thể được giảm giá một chút."

"Đồ uống giao cho tớ đi, siêu thị của nhà sẽ được giá tốt đấy."

"Vậy tớ......"

Vì vậy, chuyện này hình như cứ quyết định như vậy.

Mạc Vong thở dài, quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Trúc Mã: "A Triết, cậu cần phải cố lên."

Thạch Vịnh Triết khẽ hừ một tiếng: "Dài dòng! Lời như vậy còn cần cậu phải nói sao?"

"Ý tôi không phải vậy!" Cô gái gãi gãi mặt,: "     Ý tôi là muốn nói, nếu như cậu thua, không chỉ bị mọi người phẫn nộ, mà còn có khả năng bị mọi người xé thành từng mảnh nhỏ đó."

Thạch Vịnh Triết: "......" Dính dáng gì tới hắn! Không cần tùy tùy tiện tiện gây áp lực lớn cho hắn có được không?!

Nhưng vào lúc này, một đám nam sinh trong đội bóng rổ của lớp hô lên với Thạch Vịnh Triết ——

"A Triết, đi tập ném bóng một chút đi."

Thiếu niên suy nghĩ một chút, mấy ngày nay bởi vì vội vàng chuẩn bị cho kì thi, quả thực là không có thời gian luyện tập, ngày mai sẽ phải tranh tài, hôm nay vẫn nên luyện tập một chút thì tốt hơn, vì vậy gật đầu một cái: "Được." Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía cô gái,: "Hôm nay cậu có về nhà không?"

"Không, " Mạc Vong lắc đầu một cái, "Đã nói là sẽ ở nhà Đồ Đồ đến thứ bảy."

"Thật ra thì ở lại luôn cũng có thể." Tô Đồ Đồ ôm lấy bạn thân của mình từ phía sau, cọ qua cọ lại: “Tớ không ngại đâu.”

Thạch Vịnh Triết: "......" Ôm ấp chỗ nào thế! Cọ chỗ nào thế! Buông ra buông ra buông ra!!!

"Muốn tớ đến bưng nước, đưa khăn mặt cho cậu sao?" Cô gái nghiêng đầu một chút, nhìn về Tiểu Trúc Mã của mình,: "Ngày mai xem cậu vì cả lớp mà cố gắng hết sức."

"Người nào......"

"Hả?"

Thiếu chút nữa bởi vì kiêu ngạo mà làm chuyện làm lỡ, Tiểu Trúc Mã vô cùng quả quyết nói: "Cứ quyết định như vậy."

"......" Thật ra thì cô chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi.  

Không nhận ra sự buồn bực của cô gái, người bạn nhỏ của cô yên lặng vươn ngón cái về phía thiếu niên—— thiếu niên, cậu trưởng thành rồi!

Vì sao nói trưởng thành rồi?

Có thể khống chế kiêu ngạo của chính mình có nghĩa là đã trưởng thành rồi!

Cuối cùng, Mạc Vong và ba người ngồi trên hàng ghế ngoài cùng của sân bóng rổ ngoài trời, nhìn chàng trai mồ hôi rơi như mưa, dường như đã bàn bạc qua, phần lớn các học sinh trong lớp đều ở lại, mọi người vừa xem vừa thỉnh thoảnh hô lên hai tiếng tốt, giống như đang cố gắng tăng thêm không khí cho trận thi đấu ngày mai.

Mà trong lúc xem, trong lúc vô tình Mạc Vong nghe thấy nữ sinh bên cạnh nói về chuyện "Lễ Tạ Ơn".

"Lễ Tạ Ơn?"

"Tiểu Vong cậu không biết sao?"

"...... Biết thì biết, có quan hệ gì với chúng ta chứ?"

"Chỉ cần là ngày lễ, đều có quan hệ với học sinh." Tô Đồ Đồ giải thích.

"......" Này này, như vậy thật không sao sao?

"Đùa cậu dó!" Tô Đồ Đồ phì cười ra tiếng, "Thật ra thì chuyện này có liên quan đến hiệu trưởng."

"Hiệu trưởng?" Đối với vị hiệu trưởng sáng suốt vô cùng kia, Mạc Vong thật sự vô cùng tò mò.

Nói đơn giản, ngày Lễ Tạ Ơn này, ở nước Mĩ là ngày thứ năm thứ tư của Tháng Mười Một; mà ở Canada là ngày thứ hai thứ hai của Tháng Mười. Quốc gia này mặc dù không có ngày lễ này, nhưng đối với Hiệu trưởng đại nhân, mỗi năm một lần bày tỏ sự yêu quý của mình đối với người quen, thầy trò và bạn bè biểu hiện tình cảm là chuyện cực kỳ cần có—— học được cảm ơn so chỉ học qua sách vở còn quan trọng hơn. Cho nên liền dứt khoát chọn một "Ngày trường học cảm ơn”, thời gian liền quyết định là thứ hai đầu tiên của tháng Mười Hai, cũng chính là thứ hai.

Chỉ là, cách ăn tết lại không giống với nước ngoài.

Nói đơn giản, ngày này, nhóm thầy trò phải bày tỏ sự cảm ơn của mình đối với người khác, trường học còn cho tiến hành một số hoạt động khác, nghe nói mỗi năm đều có chỗ bất đồng.

Lúc ban đầu có người cho rằng "Ngày lễ" này sẽ không quá náo nhiệt, bởi vì người dân của quốc gia bọn họ vốn được mệnh danh là “Tình cảm kín kẽ", đơn giản mà nói chính là hay "Ngượng ngùng". Nhưng nghe nói lần đầu tiên"Ăn tết" thì Hiệu Trưởng Đại Nhân cố ý dậy thật sớm, ngồi chồm hổm chờ ở cửa trường học, xông về phía mỗi thầy giáo và học sinh nói câu "Cám ơn!", có người kém chút đã bị hù dọa, có người âm thầm cười hắn, cũng có người bị hắn lây, lúc ban đầu chỉ là một bộ phận học sinh ồn ào xông về phía thầy giáo hô to: "Cảm ơn thầy đã bắt em chép sách! Chữ của em càng ngày càng đẹp rồi!", càng về sau lời nói cũng càng ngày càng thành khẩn.

Vì vậy cái “Ngày nhỏ nhặt” này cũng dần dần liên tục được kéo dài, dần dà, "Ngày cảm ơn trường học" cũng bị bọn học sinh gọi thành "Lễ Tạ Ơn", dù sao ý nghĩa cũng không thay đổi bao nhiêu.

"Tiểu Vong, cậu có muốn cảm ơn người nào không?"

"Tớ sao?" Cô gái liền giật mình, rồi sau đó cười.

——Thật ra là có rất rất rất nhiều....