Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 57-1: Điện thoại di động cái gì ghét nhất & nhận người thân cái gì ghét nhất (1)




Dù trong lòng thiếu niên không muốn đoạn đường này kết thúc, nhưng cuối cùng nó cũng phải có điểm cuối.

Dưới tình huống bình thường, phòng thay quần áo của con gái phái nam không được phép đi vào, nhưng bởi vì người nào đó "Đi đứng không tiện", nên Thạch Vịnh Triết chỉ có thể cõng cô mở cửa, sau khi đi vào phòng thì tiến một bước về phía bên trái, bật công tắc điện trên tường, sau một tiếng vang nhỏ, trong phòng trong nháy mắt sáng trưng.

Lúc này Mạc Vong cũng vừa vặn ăn xong một viên kẹo, tới gần bên tai Tiểu Trúc Mã nói,: "Đặt tôi ngồi ở cái ghế băng bên kia là được rồi."

Trong giọng nói mang theo vị ngọt đập vào mặt thiếu niên.

Yết hầu thiếu niên run rẩy, mặt lập tức lại đỏ lên.

Không ở bên ngoài nên không được gió thổi tản nhiệt, nhiệt độ không thể giảm nhanh như khi nãy được...... Hơn nữa hình như càng lúc càng có khuynh hướng nóng bỏng.

Hắn cúi đầu ho nhẹ một tiếng, theo lời đặt cô gái ngôn trên chiếc ghế dài, ngay sau đó, cô đưa cho hắn một cái chìa khóa: "Tủ đựng đồ của tôi là số 1234!" Nói xong lại hơi hả hê khoe khoang,: "Thấy số này lợi hại không! Của cậu là bao nhiêu?"

"888."

"...... Thích khoe khoang đều là bại hoại!"

"......" Rốt cuộc là ai bắt đầu khoe khoang trước vậy?

Thiếu niên bất đắc dĩ cầm lấy cái chìa khóa, phía trên rất ấm áp, mang theo nhiệt độ của cơ thể cô, hắn cầm nó trong lòng bàn tay, quả thật giống như nắm tay của cô vậy.

Bên trong tủ đựng đồ của Mạc Vong dọn dẹp rất sạch sẽ, phía trên là quần áo, phía dưới là giày thể thao được đặt cẩn thận trong túi nylong, Thạch Vịnh Triết lấy giày ra, suy nghĩ một chút, lại cầm lên áo khoác của quần áo thể thao, rồi sau đó khóa kỹ tủ đựng đồ mới quay trở lại.

"A Triết! A Triết!"

Người còn chưa đi đến, hắn đã nhìn thấy Tiểu Thanh Mai nhảy lên, còn không ngừng khoa tay múa chân.

"Nhìn! Tôi cao hơn cậu!"

"......" Có thể không cao sao? Đang đứng ở trên ghế đấy.

Cô gái bất mãn gãi mặt: "Tại sao cậu không có một chút phản ứng nào thế hả?"

"Đứng ở trên ghế mới cao hơn tôi được vài cm, có cái gì đáng kiêu ngạo chứ?"

"Vài cm cũng là cao!"

"......" Đó không phải là chiều cao chân chính!

Thạch Vịnh Triết đầu đầy vạch đen đi tới, mới đem đồ đặt trên ghế, cô gái đã đưa hai tay ra khoác lên đầu vai của hắn, nhìn chung quanh một chút, hài lòng gật đầu: "Chiều cao này của chúng ta rất phù hợp để khiêu vũ đấy." Trong khi nói chuyện, cô đã khẽ dịch cánh tay vòng nhẹ lấy eo của thiếu niên, nhẹ giọng đếm hai nhịp, hai chân hơi xòe ra một chút, rồi sau đó nhịn không được bật cười "Hì hì" một tiếng,: "A Triết, A Triết, có muốn tôi mượn váy cho cậu mặc không?" Rõ ràng cô đang nhảy điệu nhảy của nam.

Thiếu niên lại xấu hổ lại muốn hộc máu: "Ai sẽ mặc cái loại đồ đó chứ!" Trong đầu cô rốt cuộc chứa những thứ linh tinh gì vậy!

"Cậu á~~~" nói xong, cô gái lại đưa tay ra xoa tóc thiếu niên hai cái,: "Lên cho cậu để kiểu tóc như thế nào nhỉ?"

"...... Còn như vậy thì tôi không khách khí nữa đâu."

"Không khách khí thì cậu tính làm như thế nào?" Mạc Vong rõ ràng không để ý đến lời nói của Tiểu Trúc Mã, không phải hắn muốn đáng cô chứ? Coi như đánh cũng chỉ đánh gọi là!

"Như vậy!" Ôm lấy, xoay vòng vòng.

"Này!"

Thiếu niên bị ép đến nóng nảy mới có thể làm ra những hành động như vậy, sau đó khi hắn phát hiện ra bản thân mình đã làm gì, cả người đều có chút không xong, khụ khụ khụ, chẳng lẽ hôm nay là ngày may mắn của hắn hay sao? Có thật nhiều cơ hội tiếp xúc thân mật. Mặc dù trong lòng thật sự rất vui vẻ, nhưng một ngày được ăn nhiều ngọt ngào đến vậy, đều khiến người ta cảm thấy lo lắng, giống như kế tiếp sẽ xảy ra bị kịch nào đó...... Hắn bị thực tế tàn khốc dày vò đến trở thành M rồi sao?

"Buông tôi xuống!" Tay cô gái chợt vỗ đầu thiếu niên.

Nhớ khi còn bé, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ giống như bây giờ "Khi dễ" cô, sau đó rõ ràng trong lòng rất vui vẻ, lại cố ý nghiêm mặt hỏi: “Lần sau còn dám như vậy nữa hay không?”

Khi còn bé cô sẽ ngoan ngoãn  trả lời: "Tôi sai rồi." Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, thân thể nhỏ nhắn co rút thành một cục, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Mà bây giờ  lại là ——

"Tôi sai rồi, sai rồi, như vậy được rồi chứ. Này!" Mặc dù lời nói bất đồng, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhíu lại như cũ, cơ thể hơi co lại, hai tay nắm chặt lay lay đầu vai của hắn, giống như sợ hắn làm té ngã vậy.

Trái tim thiếu niên nóng lên một chút.

Rất không muốn buông tay, nhưng cuối cùng vẫn đặt cô gái ngồi lại trên ghế, vươn tay chọc chọc trên trán cô: "Như vừa nãy mới đúng là giống khiêu vũ biết chưa?"

"...... Có loại khiêu vũ khiến cho người ta phun ra như vậy sao?!" Vòng tới vòng lui, đến tận bây giờ đầu cô vẫn có chút choáng váng có được không? Coi chừng cô ói một trận lên người hắn bây giờ!Khốn kiếp!

"Dài dòng!"

"Hừ!"

"Xẹt xẹt...... xẹt xẹt......"

Nhưng vào lúc này, ánh đèn trên đỉnh đầu lóe lên hai cái, đột nhiên cả căn phòng chìm trong bóng tối.

"A!" Mạc Vong nhỏ giọng kêu một tiếng theo bản năng, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn lên phía trên,: "Đây là thế nào vậy?"

"Có lẽ là đèn hỏng hoặc đường dây điện xảy ra vấn đề rồi, không cần quan tâm, ngày mai nhất định sẽ có người tới sửa." Thiếu niên không chút để ý trả lời, "Cậu đi giày và mặc quần áo vào đi."

"Biết rồi, Dì • Thạch!"

"Ai là dì?!"

"Cậu!"

"......"

Thiếu niên không nói gì giật giật khóe miệng, tuy nói như vậy, nhưng vẫn nhanh chóng móc điện thoại di động từ trong túi ra, mở ứng dụng "Đèn pin", soi sáng giúp cô gái.

Đột nhiên ——

"A!!!"

"......"

"......"

Một tiếng kêu bất thình lình của con gái phát ra khiến cô gái cùng thiếu niên đồng thời nhìn ra phía ngoài hành lang.

Sau khi hai người liếc nhau một cái, dường như là đồng thời mở miệng.

"Tôi đi xem một chút."

"Cậu mau đi xem một chút."

"Tôi và cậu đi cùng nhau?"

"Không cần, đợi tôi đi giày xong sẽ đuổi theo cậu ngay." Cô gái vừa nói vừa lấy ra điện thoại di động của mình,: "Cậu manh theo cả điện thoại di động đi."

"Được."

Thạch Vịnh Triết gật đầu một cái, không làm lỡ thời gian, vừa cầm điện thoại di động lên vừa chạy ra phía ngoài, cũng không phải yên tâm để lại Tiểu Thanh Mai ở trong bóng tối một mình, mà là......

Khi chạy ra cửa thiếu niên hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói một câu vào trong không khí: "Bảo vệ cô ấy thật tốt!"

—— Dù hắn không nói như vậy, người kia nhất định cũng sẽ làm tốt việc này.

Cùng lúc đó, Mạc Vong nhanh chóng dựa vào ánh đèn của điện thoại di dộng tiếp tục đi giày, nhưng  —— "Càng nhanh càng loạn", cô bi kịch phát hiện giày của mình lại đang bị thắt núi, đang lúc cô muốn bất chấp mà đi vào, thì trong phòng đột nhiên vang lên một âm thanh như vậy: "Bệ hạ."

"......" Lòng của cô gái vừa mới đề cao cảnh giác, lại lặng lặng bình tĩnh lại, cô thở dài, nâng trán,: "Esther, đừng dọa người."

"Xin ngài tha thứ." Thanh niên đi nhanh đến trước mặt cô gái, quỳ một gối xuống □, "Loại chuyện vặt vảnh này xin hãy để xử lý."

"......" Mặc dù khiến một người đàn ông giúp mình cởi dây giày hơi có chút囧, nhưng sự thật chứng minh, trong vấn đề này,  Esther so với cô còn am hiểu hơn, cô vừa mới đi xong một cái giày khác, đối phương cũng đã làm xong tất cả, sau khi nhẹ giọng nói một câu "Thứ cho tôi thất lễ", rồi dùng bàn tay ấm áp của hắn giúp cô đi giày.

"Tôi tôi tôi tự đi là được rồi!" Cô gái hơi đỏ mặt vươn tay đi giày của mình xong, dù có thế nào thì cô cũng không phải trẻ con, để người ta đi giày cho mình dù thế nào cũng có chút kỳ quái có đúng không?

"Không cần khách khí, bệ hạ, đây là tôi đang làm nhiệm vụ của mình." Nhanh chóng buộc lại dây giày.

"......" Rốt cuộc phạm vi nhiệm vụ của hắn rộng đến mức nào hả?

Không, không đúng, bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này.

Cô gái đứng lên,  một tay cầm áo khoác trên ghế rồi nhanh chóng chạy ra phía ngoài: "Esther, chúng ta cũng đi xem một chút."

"Dạ!"

Mặc dù  cách lúc thiếu niên dời đi chẳng qua cũng chỉ là một hai phút, Mạc Vong lại còn chạy rất nhanh,  việc gia trì nhanh nhẹn khiến cho tốc độ của cô nhanh đến đáng sợ, nếu như để thầy giáo thể dục của trường nhìn thấy, chắc chắn sẽ bất chấp tất cả vận động cô gia nhập hàng ngũ của họ.

Rất nhanh, hai người đã tìm được Thạch Vịnh Triết ở gần khu vực toilet nữ.

Lúc này, thiếu niên đang cúi người xuống đứng ở bên bồn rửa tay, hình như ôm lấy cái gì.

"A Triết?"

"Tiểu Vong......" Thiếu niên quay đầu lại, mượn ánh đèn điện thoại di động, Mạc Vong chú ý tới trong tay của hắ lại đang ôm một cô gái,: “Cô ấy là......?"

"Không biết." Thạch Vịnh Triết lắc đầu,: "Khi tôi tới cô ấy đã ngã xuống đất, hình như đã hôm mê rồi.”

"Vậy nhanh chóng đưa cô ấy tới phòng y tế đi.” Mặc dù là buổi tối, nhưng cân nhắc đến tình huống đặc biệt tối nay, phòng y tế hình như vẫn đang mở của.

"Ừ."

Thấy thiếu niên sắp đi ra khỏi cửa, Mạc Vong đang chuẩn bị xoay người, khóe mắt đột nhiên thấy dưới mặt đất có cái gì đó phản xạ lại ánh sáng của đèn điện thoại, tò mò tiến tới cầm lên xem, phát hiện đó là một cái điện thoại di động màu bạc.

——Là của cô gái vừa rồi sao?

Trong lúc thiếu nữ đang suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, thiếu chút nữa dọa cô phát sợ.

Tên người gọi đến hiện lên là: Tiểu Khả.

Vừa nhìn đã biết đây là cách gọi vô cùng thân mật, Mạc Vong cảm thấy có thể là bạn của cô gái kia, sau khi hơi đắn đo một lát, cô mới nghe điện thoại. Sự thật chứng minh, suy đoán của cô cũng không sai, sau hai ba câu nói rõ tình huống ở chỗ này, đối phương nói lời cảm tạ có chút không mạch lạc rồi nhanh chóng cúp điện thoại, xem tình hình có lẽ là đang chạy đến phòng y tế.

Cô gái lấy điện thoại từ trên tai xuống, đang chuẩn bị cất đi, lại đột nhiên chú ý tới màn hình chờ của điện thoại.

Đó là một tấm ảnh.

Trong ảnh là một vị thiếu niên, hắn mặc áo chơi bóng màu đỏ lam, một tay đang cầm bóng rổ, khẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt chuyên chú, dường như đang nhìn cái gì cách đó không xa.

Đây rõ ràng là tấm hình được chụp lại.

Mà người trong ảnh cô cũng quen biết.

"...... A Triết?" Cô gái lẩm bẩm nói nhỏ.

"Bệ hạ?"

"Không, không có gì." Mạc Vong nhanh chóng cất điện thoại di động, cười lắc lắc đầu,: "Chúng ta cũng đi xem một chút đi."

"Vâng"

—— Tại sao vậy chứ?

—— Rõ ràng đã tắt điện thoại di động......

Trái tim vẫn đập điên cuồng.

Cô gái không tự chủ nắm chặt lòng bàn tay, chẳng biết bên trong đã trở nên ướt nhẹp từ lúc nào.

—— Cảm giác......

——Giống như rình trộm một bí mật không thể tượng tưởng được.