Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 49: Cậu không thể nào là người yếu & cô không thể nào là quái vật




Phần một.

Sau khi mấy người làm ầm ĩ một lát, trong lúc vô tình khi Mạc Vong nghiêng đầu phát hiện ra Mục sư huynh và Lục sư huynh đứng cách đó không xa, hai mắt nhìn nhau, người sau còn cười cười phất tay với cô, khuôn mặt bé nhỏ của cô gái nhíu lại ___ cô lại không cẩn thận lại làm bản thân mất mặt rồi, TAT.

Cô vội vã đẩy thanh niên ôm bắp đùi mình mãi không buông,: "Được rồi, đứng dậy đi."

"....."

"Grays,"

"....."

Mạc Vong kỳ quái nhìn người này một cái, đột nhiên phát hiện trong miệng hắn hình như đang lẩm bẩm điều gì đó, cô tò mò cúi đầu □, chỉ thấy hắn đang nhỏ giọng nói không ngừng,: "Đây chính là cảm giác khi động vào phái nữ sao cảm giác cảm giác cảm giác này ......"

".....Này!" Đừng lấy bắp đùi của cô làm vật thí nghiệm có được không? !

Một lát sau, cô gái cuối cùng cũng đã thoát khỏi tình trạng lộn xộn lung tung này, cô thở dài, sau đó lại nhíu mày: "Phải nói, thật sự là vô cùng kỳ lạ.....Tại sao lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy?'

Thain sờ cằm: "Thật ra, tình huống như vậy, hình như tôi đã từng nghe qua."

Grays rốt cuộc cũng đã tự giác khôi phục lại sự tao nhã của mình, gật đầu: "Ta cũng cảm thấy vậy."

Ánh mắt cô gái nhìn về phía Esther: "Anh thì sao? Cũng thấy vậy sao?"

Thanh niên trầm mặc một lát, gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu: "Bệ hạ, chỉ căn cứ vào tình huống như hiện giờ tôi không dám nói chắc chắn, có thể để tôi đi xem xét tình hình xung quanh một chút không?"

".......Tôi biết rồi." Cô gái dùng sức gật đầu một cái.

Thain cũng đứng dậy: "Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ, hãy cho phép tôi giúp đỡ tiền bối Esther."

"Ừ, được."

Ánh mắt của Esther rơi vào trên người thanh niên tóc tím: "Grays, nhiệm vụ bảo vệ bệ hạ giao lại cho ngươi."

"Lời này không cần ngươi phải nói!" Grays khẽ hừ một tiếng,: "Đương nhiên ta sẽ bảo vệ bệ hạ thật tốt."

"Vậy thì tốt."

Dứt lời, thanh niên cùng thiếu niên quay người rời đi.

Mà Mạc Vong một đầu đầy vạch đen đẩy thanh niên chẳng biết lại ôm bắp đùi mình từ lúc nào: "Này.... .....Đủ rồi.... ..."

"A!"

"....." Cái vẻ mặt kinh ngạc này của hắn là kiểu gì vậy? !

Sau đó, chỉ còn lại bốn người đi cùng với nhau, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Mạc Vong cảm thấy không khí có phần lúng túng, vì vậy cô cố gắng nói chuyện nhằm phá vỡ không khí quỷ dị này : "Khụ, sư huynh, các huynh vừa rồi làm sao vậy?"

Mục Tử Du lắc đầu một cái: "Anh cũng không rõ ràng lắm."

Lục Minh Duệ nói chen vào: "Mới vào lễ đường, những cô gái kia đã vọt tới, lúc đầu anh còn cho là Mục Tử Du bội tình vạc nghĩa, sau lại nghĩ ra hắn không thể đồng thời  "Loạn"*  với nhiều người như vậy.

*Loạn: Quan hệ nam nữ bừa bãi, bất chính.

"Minh Duệ!"

"Được, tớ ngậm miệng." Thiếu niên cười hì hì làm một động tác "Kéo khóa miệng".

"....."

"Đúng rồi, sư muội, em biết đây là chuyện gì sao?"

"Em?" Mạc Vong chống lại ánh mắt Lục Minh Duệ theo bản năng, "... ....."

____ Lại đến, ánh mắt có cảm giác vô cùng sắc bén trước kia.

Cô hơi đắn đo một lát, rốt cuộc vẫn lắc đầu một cái: "Không, em không biết." Đây không phải là nói dối, thật sự là cô không biết, chỉ là che dấu một phần sự thật. Nhưng mà, ba người Esther có cảm giác quen thuộc giống như đã từng gặp qua, đã nói lên chuyện này có liên quan đến "Ma giới", vì vậy dù sao cũng không nên kinh địch mà nói ra đúng không?

"Hả? Vậy sao."

Mặc dù là giọng nói khẳng định, nhưng có lẽ bởi vì trong lòng "Có quỷ", cô gái lại cảm thấy trong lời nói có mấy phần ý tứ không rõ.

Nhưng vào lúc này, cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm.

"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau....."

"Xin lỗi, số điện thoại....."

"Xin lỗi......"

Tiếng thông báo của tổng đài vang lên liên tiếp ba lần.

"Tại sao không gọi được chứ?" Mạc Vong nắm chặt điện thoại di động, quay đầu hỏi những người khác,: "Mọi người hôm nay có thấy A Triết không?"

Đáng tiếc chỉ nhận được những đáp án phủ định.

Trong lòng cô gái tràn ngập lo lắng, bây giờ đã hơn 6 giờ rồi, dù thế nào tên kia cũng ở trường rồi chứ? Tại sao không gọi được điện thoại? Rốt cuộc....Đã xảy ra chuyện gì?

Mà ở bên kia.

Thật ra thiếu niên cũng ở đây gọi điện thoại cho cô gái, mà hắn nhận được vẫn giống như cũ là ___

"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi  hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau......"

Hắn vừa chạy như điên trên đường, vừa nhét điện thoại vào túi: "Chuyện gì xảy ra vậy, gọi điện thế nào cũng không được."

Dọc theo đường đi, thiếu niên hấp dẫn vô số ánh mắt.

Thứ nhất là bởi vì, hôm nay Thạch Vịnh Triết mặc một thân quân trang màu xanh biển, bộ đồ này do mẹ Thạch cung cấp, có chút không giống so với phiên bản thực tế, hơn nữa đường may còn bó sát vào thân thể thiếu niên, kết hợp chiếc thắt lưng đen sẫm màu , tận lực phô ra thân hình cao lớn như cây bạch dương của hắn.

Ở cổ áo, ống tay áo, vạt áo còn được viền vàng, chỗ cổ áo có một cái nơ màu trắng, những màu sắc đó kết hợp với nhau mang đậm hơi thở thanh xuân. Mà dưới chân hắn đi một chiếc giày quân nhân, khiến ưu điểm chân dài eo theo của thiếu niên đều biểu lộ ra.

Hơn nữa còn có những phụ kiện như mũ quân đội, quân hàm, bao tay, theo cách nói của mẹ Thạch chính là ___ "Một thiếu niên quân nhân hoàn mỹ đã ra lò!"

Mà Thạch Vịnh Triết rất là bất đắc dĩ: "Thiếu niên quân nhân là cái gì? Xưng hô này kỳ lạ quá rồi?"

"Kỳ lạ chỗ nào!" Mẹ Thạch tặng cho con trai mình một cái "Búng trán", hầm hừ nói,: "Phật dựa vào cà xa, người dựa vào quần áo, kỹ năng không đủ thì dựa vào trang bị, mẹ không phải đang giúp con lấy được thiện cảm của Tiểu Vong hay sao, lòng tốt mà còn bị coi là lòng lang dạ thú."

".....Mẹ, gần đây mẹ chơi Võng Du cái gì gì đó sao?"

"Đừng nói sang chuyện khác!" Lại một cái "Búng trán".

Thạch Vịnh Triết: "....."

Sau khi mẹ Thạch đi qua đi lại vài vòng quanh đứa con nhà mình, thỏa mãn gật đầu một cái: "Không tệ, người khuông chó dạng, có thể gặp người."

Thạch Vịnh Triết: "....."   

"Trong lòng không được oán thầm mẹ."  Một cái nữa, "Búng trán".

"....." Thiếu niên lệ rơi đây mặt, thế nào mẹ cũng học được bộ dạng của ba rồi? !

"Á, có nên vào trong đính lại cái nút áo này một chút...."

"Mẹ, con cảm thấy rất ổn rồi....."

"Không được! Cởi ra cho mẹ!"

"....."

Vì vậy, sau hai lần nữa, cuối cùng Thạch Vịnh Triết "Thập toàn thập mỹ" cũng được phép ra khỏi cửa, nhưng thời gian đã muộn rồi.

Trước khi đi, mẹ hắn còn đứng ở cửa kêu: "Con trai,nếu hôm nay không nhảy đuợc một điệu với Tiểu Vong, cũng không cần về nhà nữa đâu."

Thạch Vịnh Triết: "... ... Vậy con ngủ ở đâu?"

Chẳng biết ba Thạch đã đi tới từ lú nào, rất không thông cảm chém một nhát: "Ngủ cùng với Đại Hoàng." Đại Hoàng là con chó trong nhà do nhà họ Lý dưới tầng một nuôi, nó có một cái phòng dành cho chó rất là lớn.

Thiếu niên cứ lệ rơi đầy mặt như vậy nhìn ba mình đi về phía trước nắm tay mẹ đi vào trong, trước khi đóng cửa còn hướng về phía hắn làm động tác  "Về nhà trước mười giờ liền giết chết con", không thể nghi ngờ đó chính là biểu lộ cuôc sống của người chiến thắng. Hắn lại một lần nữa hoài nghi: Hắn thật không phải được nhặt về sao? Thật sự không phải sao? ? ?

Nói tóm lại, hắn bị dồn ép như vậy mà đến muộn.

Mà nguyên nhân thứ hai hấp dẫn ánh mắt mọi người là ___

Mèo trắng trên bả vai của hắn.

"Ngươi chạy nhanh lên mộ chút cho ta! Đại nhân Esther còn đang chờ ta đấy!"

Thiếu niên rất không khách khí cãi lại: "Không vừa lòng thì tự đi mà chạy, hơn nữa không ai thèm chờ một con mèo!"

"Hừ, ngươi cho rằng ta là ngươi sao?"

"....." Thiếu niên trúng một mũi tên.

"Nam nhân bị coi là người thân."

"....." Thiếu niên một lần nữa trúng tên.

"Cả đời nhất định sẽ độc thân."

"....." Thiếu niên.... Được rồi, đã không còn chỗ cho mũi tên chen vào nữa. Trên đầu hiện lên mấy sợi gân xanh, hắn không hề khách khi chút nào nắm chặt con mèo trắng trên bả vai, hung tợn uy hiếp,: "Còn dam lắm mồm, ta liền đem ngươi vứt ra ngoài."

"Ngươi bị ngu sao?" Brad • Beckham  lại khinh bỉ nhìn hắn một cái,: "Ta là mèo, ngã từ tầng năm xuống cũng không sao."

"Vậy cống thoát nước thì sao?"

"Ta sai rồi!"

".....Này, tiết tháo ở đâu hả!"

"Bị ta trộn vào với cá khô ăn hết rồi." Mèo trắng không biết từ đâu lấy ra một con cá khô nhỏ, nhét vào miệng, nhai.

"....."

Cứ như vậy, khi một người một mèo đến trước cổng trường thì đã hơn sáu giờ.

Thach Vịnh Triết ổn định hơi thở có chút hổn hển ( Không thể không nói, kể từ khi bị "Linh hồn dũng giả" nhập vào, thể lực của hắn thậ sự là càng ngày càng tốt), rồi nhìn về phía cánh cửa sáng ngời chạy bằng điện duỗi phẳng lại quần áo, đi về phía trường học.

"Đợi......"

"A!"

Hai tiếng kêu đồng thời vang lên.

Một tay mèo trắng bịt mặt.

Mà thiếu niên thì bị một cỗ lực lượng không biết tên bắn ngược đến nỗi lui cả về phía sau, hắn sửng sốt: "Chuyện gì xảy ra?"

"Cửa trường học giống như bị người ta bày ra kết giới."

"Kết giới?" Thạch Vịnh Triết tuy không phải cư dân chính thống của " Ma giới", nhưng nhờ các loại tin tức thông dụng hàng chục năm nay, hắn đương nhiên biết rõ ràng "Kết giới" là cái gì,: "Tại sao lại xuất hiện ở trường học?"

"Không biết." Mèo trắng lắc đầu một cái, sau đó, nó đi tới cửa trường học, lấy móc vuốt cẩn thận từng li từng tí chọc vào, một giây sau đó, quả nhiên cũng bị lực lượng kì dị này hất văng ra.

"......" Sắc mặt Thạch Vịnh Triết độ nhiên thay đổi,: "Tiểu Vong.... Tiểu Vong không phải ở bên trong chứ?" Cho nên điện thoại mới....Không thể liên lạc được?

Hăn vội vã lấy điện thoại di động ra, gọi một lần nữa.

Nhưng dù gọi bao nhiêu lần, đều chỉ  nghe được một âm thanh nhắc nhở lạnh lẽo như vậy.

"Đáng ghét!" Một tay vứt bỏ điện thoại di dộng, lần nữa chạy tới trước cửa.

Brad nhảy người lên một cái, tiếp được điện thoại di động, không khỏi hô lên: "Vô dụng thôi."

Đáng tiếc, thiếu niên giống như hoàn toàn không nghe được lời của nó, chỉ là cắm đầu cắm cổ chạy về phía " Cánh cửa" trong suốt, lần sau so với lần trước càng dùng sức hơn, nhưng giống nhau, đều bị hất trở lại càng mạnh hơn.

Thiếu niên lại bị hung hăng hất xuống đất một lần nữa thì mèo trắng nhanh nhẹn nhảy đến trước ngực của hắn: "Đủ rồi! Như vậy chỉ uổng phí sức lực, căn bản không có chút tác dụng nào cả."

Thạch Vịnh Triết cúi thấp đầu, chậm rãi siết chặt bàn tay đã bị tím bầm từ lúc nào thành quả đấm: "Vậy ngươi nói lên làm thế nào?" Đương nhiên hắn biết hành động của mình bây giờ chỉ uổng phí sức lực, nhưng nỗ lực, ít nhất còn có cơ hội thành công, dù chỉ là một phần vạn hoặc thậm chí ít hơn; còn nếu không làm gì, thì cái gì cũng không có.

Trừ việc đó ra, hắn còn có thể làm những gì?

".....Cho gọi thôi."

"Cái gì?"

"Ngươi đã tich lũy đầy đủ ma lực, có thể gọi ra thánh thú một lần nữa rồi." Mèo trắng liếm liếm móng vuốt,: 'Thánh thú có rất nhiều loại, cũng có thể cắn nuốt kết giới."

"Nhưng....." Không phải cứ biến thành "Dũng giả" là tốt đâu?

"Ngươi cũng nên thử tiếp nhận phần lực lượng kia đi?"

"....."

"Trong lòng ngươi cũng tự hiểu, cho nên hiện tại tạo ra tình huống ' tinh phân' như vậy, là bởi vì bản thân ngươi đang bài xích nó." Mèo trắng thở dài, từ trước ngực thiếu niên nhảy xuống, ngồi chồm hỗm, hiếm khi nghiêm túc nói,: "Vị tiểu cô nương Ma vương kia bình thường nhìn nhũn như con chi chi, nhưng trong chuyện này lại quả quyết hơn ngươi rất nhiều."

Trên thực tế, cho tới bây giờ, hắn đều không cho rằng mình là "Dũng giả", mà vẫn luôn cố chấp cho rằng ___ hắn là người, cô cũng là người, bọn họ chỉ là một đôi thanh mai trúc mã bình thường nhất trên thế giới này. Bởi vì, một hi thừa nhận thân phận "Qủy dị" này, sẽ giống như có thứ gì đó hoàn toàn bị thay đổi, quá khứ tốt đẹp hằng ngày trước kia sẽ một đi không trở lại, cô cũng sẽ không còn là tiểu thanh mai của hắn nữa...

Loại chuyện như vậy.....

Loại chuyện như vậy....

Không thể nào chấp nhận nổi!

Nhưng dù hắn không chấp nhận, thì sự thật cũng sẽ không thay đổi.

Bởi vì, cô dũng cảm hơn hắn rất nhiều, cũng kiên cường hơn rất nhiều.

Hơn nữa, hiện giờ cũng không có thời gian để do dự nữa rồi.

Nếu như nói tiếp nhận thân phận và lực lượng kia mới có thể bảo vệ được cô.....

____Tiểu Vong, tôi rất nhanh sẽ đến tìm cậu.

____ Lập tức tới ngay.

Phần hai.

"Tên kia rốt cuộc chạy đi đâu thế!"

Mạc Vong nhìn vô số tin nhắn bị gửi trở lại, trong lòng có chút nóng nảy.

"Bệ hạ....." Âm thanh nho nhỏ của Grays vang lên bên tai cô.

"?" Cô gái ngẩng đầu theo bản năng, chỉ thấy khuôn mặt của thanh niên đã nhăn lại thành một đống, cô nghi ngờ cúi đầu, phát hiện mình không biết đã nắm lấy tay của hắn từ bao giờ, còn nắm rất mạnh....Nhớ đến sức lực của mình, Mạc Vong lệ rơi đầy mặt, vội vàng buông tay ra,: "Thật xin lỗi!"

"Khống sao," Thiếu niên tóc tím không biết lấy đâu ra một cục gạch, nhét vào tay cô gái,: "Xin ngài hãy bóp cái này."

"... ..." Ai muốn bóp thứ này đâu! Mục sư huynh và Lục sư huynh cũng không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn đâu! Đau đớn không dậy nổi!

Nội tâm cô gái bi thương như vậy.

Mọi người đều biết, bi thương sẽ phải phát tiết, vì vậy....Cô không để ý đã khiến hòn gạch trong tay biến thành một đống vụn màu đỏ.

Mạc Vong: "... ...."  = mãnh =!

Lục Minh Duệ: "......" = =+

Mục Tử Du: "... ..." = =

Grays: "Sức mạnh của ngài thật sự rất tốt!" Ngón cái! Nhân tiện lại đưa lên một cục gạch nữa.

"Anh đủ rồi đó!" Đừng phá hư hình tượng của cô nữa có được không? Mặc dù....Cô hình như chẳng có hình tượng gì cả.

Đang lúc cô lúng túng không biết nên nói gì cho phải, thấy bóng dáng Esther và Thain quay trở về, Mạc Vong vội vàng chạy đến, nhân tiện hóa giải tình cảnh lúng túng này.

Mà đi đến gần, cô gái mới phát hiện Thain đã đổi một bộ quần áo thể thao đỏ trắng không biết lấy từ đâu, khụ, vốn chân trần cũng đã đi giày. Dĩ nhiên, suy nghĩ đến tình huống như vậy mà mặc quần áo lót thật sự là quá mức....Khụ khụ khụ, cho nên hắn bình tĩnh không thấy một chút biến hóa.

"Sao rồi? Biết là chuyện gì không?"

Esther gật đầu một cái, nhẹ giọng nói ra: "Bệ hạ, có người đặt đá ác mộng trong  trường học." 

"Đá ác mộng?" Cô gái lặp lại từ ngữ xa lạ trong miệng, tò mò hỏi,: "Vậy nó là cái gì?"

"Cái này tôi biết rõ!" Thain quơ qươ một ngón tay,: "Là một loại đá có thể kích thích dục vọng trong nội tâm của con người nhưng theo một phương thức không chính xác."

"Phương thức không chính xác?"

"Ừmh, ví dụ như....Tôi vốn muốn ăn thịt, sau đó dưới ảnh hưởng của đá ác mộng, lại trở thành cầm dao thái thức ăn không ngừng giết heo. Mặc dù mục đích cuối cùng đều là 'Lấy được thịt', nhưng hành động của bản thân lại có vấn đề, có đúng không?"

"....." Không, cái ví dụ này quá mới lạ rồi!

"Hay ví dụ như muốn ăn đồ ăn, sau đó...."

"Không cần nói nữa, tôi hiểu rồi!" Cô gái vội vàng hô ngừng, cô không hi vọng mình nghe thấy những câu kiểu như "Ăn côn trùng" gì đó, nghĩ như vậy đã có thể hiểu được rồi, tâm nguyện của những bạn nữ kia có lẽ là "Ở cùng hắn" hoặc "Lấy được hắn", sau đó bất tri bất giác lại trở thành đuổi giết hắn, chém giết rồi lấy được một phần sao? Đột nhiên cảm thấy khẩu vị thật là nặng....

"Đợi chút, vậy tại sao chúng ta lại không bị ảnh hưởng?"

"Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ chính là Ma vương đại nhân, làm sao có thể bị đá ác mộng ảnh hưởng!" Thiếu niên tóc vàng trả lời vô cùng sảng khoái,: "Mà chúng tôi đều là những người tinh anh, khả năng chống lại sát tính rất cao, cũng không bị ảnh hưởng."

"Như vậy à."

"Ừ."

"Nói như vậy, bệ hạ...." Trong ánh mắt của Esther hiện lên một chút do dự, hình như không biết có nên nói hay không.

Mà Mạc Vong dĩ nhiên có thể hiểu được hàm ý trong lời nói của hắn, cô nhẹ giọng nói: "Anh cảm thấy...Mục sư huynh và Lục sư huynh có vấn đề sao?" Rõ ràng là người bình thường, nhưng lại không bị ảnh hưởng gì.

"Tôi cũng không thể khẳng định, nhưng mà," Tiếng nói của thanh niên tạm ngừng, ngay sau đó lại nói tiếp,: "Không chịu tác dụng của đá ác mộng có ba trường hợp."

"Ba trường hợp?"

"Đúng vậy." Thanh niên giơ một ngón tay,: "Một, không nằm trong phạm vi ảnh hưởng của đá ác mộng." Ngay sau đó, hắn khẽ lắc đầu,: "Tôi vừa mới điều tra, cả sân trường cũng......"

"Như vậy có thể loại bỏ trường hợp này." Cô gái gật đầu,: "Trường hợp thứ hai là gì?"

"Bản thân có khả năng chống lại Ma tính cực tốt." Nói tới đây, thanh niên lại lắc đầu một lần nữa,: "Thứ cho tôi nói thẳng, bệ hạ, tôi không cảm nhận được trên người bọ họ có một chút ma lực nào cả."

"Như vậy....Trường hợp thứ ba là?" Cô gái nhìn chăm chú vào thanh niên đã giơ lên ba ngón tay, hỏi.

"Đá ác mộng có một loại đặc tính, là trong khi sử dụng, người gần nó sẽ không bị ảnh hưởng."

"... ..."

Mạc Vong hiểm hàm ý trong lời nói của Esther, nói đơn giản, nếu không có gì bất thường, thì một là Mục Tử Du và Lục Minh Duệ  hợp mưu lại với nhau, hoặc là một trong số hai người đó là người sử dụng đá ác mộng, nếu không thì không có cách nào giải thích được tình huống như hiện giờ.

Nếu như là người trước.....Mục đích là gì?

Nếu như là người sau.......Nhưng không có cách nào đoán ra rốt cuộc ai mới thật sự là người sử dụng, bởi vì hai người bọn họ luôn đi cùng với nhau.

"Nhưng mà, hiện giờ dù tìm ra người sử dụng cũng không có cách gì nữa rồi." Thain đột nhiên nói: "Sau khi đá ác mộng được sử dụng, sẽ tự mình ẩn náu, trừ phi tìm được nó rồi đập nát, nếu không sẽ không có biện pháp giải trừ."

".....Nếu vẫn tiếp tục, thì sẽ thế nào?"   Cô gái nhạy bén nghe được trong lời nói của thiếu niên có chút ý không tốt.

Thain gãi gãi cái ót, nghiêng đầu suy tư trong chốc lát: "Hình như gọi là.....Dung nhập với ác mộng thì phải?"

"Đúng vậy." Esther gật đầu, "Đám người cùng ác mộng của họ sẽ bị dung hợp làm một trong đó, cuối cùng tạo lên một ác mộng khổng lồ."

Giống như chứng minh cho lời nói của hắn, Mạc Vong đột nhiên cảm thấy cảnh vật trước mắt trở nên vặn vẹo, cô vội vã dụi dụi mắt, khi nhìn lại thì tất cả mọi thứ đã khôi phục lại trạng thái ban đầu. Ảo giác sao? Không, không đúng!

Một giây trước rõ ràng còn là buổi chiều, ánh sáng màu cam trải đầy một vùng đất, hiện giờ bầu trời lại mờ mờ, bốn phía đều là một màu đen nhánh.

"Cái này là....."

"Chuyển đổi không gian." Esther cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía, hay tay trái phải của hắn chẳng biết đã xuất hiện hai thanh kiếm dài từ lúc nào,thanh kiếm bên trái lóe ra ánh sáng màu xanh lam lóa mắt, bên phải là một thanh kiếm màu đen sẫm, mơ hồ còn phiếm chút đỏ sậm bất thường,: "Bệ hạ, xin cẩn thận, chúng ta đã hoán đổi sang giấc mơ thế giới."

" Giấc mơ thế giới?" 

"Bệ hạ!" Grays cũng nhanh chóng chạy tới, trong tay cũng xuất hiên một thanh kiếm màu bạc, điêu khắc những cây gậy hoa lệ, phía trên được khảm một viên đá lóe ra nhàn nhạt những tia sáng màu tím.

"Không ngờ đến thế giới này còn có thể đại chiến một trận." Thain nở nụ cười sang sảng,: "Thật là ngoài ý muốn." Khi nói chuyện, không biết hắn lấy ở đâu ra một thanh kiếm màu vàng kim, sau khi cắm về phía sau, bắt đầu đứng dãn gân cốt.

Mạc Vong khóe miệng co giật chăm chú nhìn vào động tác của thiếu niên, mặc dù động tác của hắn nhìn có vẻ nhẹ nhõm, thế nhưng, thanh kiếm kia cắm vào nền xi măng, phát ra một tiếng "Ầm!" vô cùng lớn!

Chứ đừng nói....

Cô lặng lẽ cùng thanh kiếm ước lượng, bi ai phát hiện chiều cao của mình và nó không sai biệt lắm....

Qúa ngược tâm rồi!

Nhưng mà!

Quan trọng hơn là!

Cô nghiêng đầu nhìn về phía hai vị sư huynh, nhỏ giọng hỏi: "Các anh làm lộ liễu như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?!"

"Không sao, bệ hạ." Thiếu niên tóc vàng buông tay ra,: "Dù thế nào đi nữa trong số bọn họ cũng có một người chắc chắn có đá ác mộng."

"......"

"Thain, không được hù dọa bệ hạ."

"Hắc hắc he he hắc."

"Hù dọa?"

Esther nghiêm túc giải thích: "Là như vậy, bệ hạ, nếu như không có khả năng chống lại Ma tính, sau khi rời khỏi mộng thế giới sẽ quên hết mọi chuyện xảy ra ở đây."

"Hả? Là như vậy sao?"

"Đúng vậy."

"Thì ra là vậy." Cô gái nghe xong, cuối cùng cũng yên tâm, trong lúc không có bằng chứng, cô không muốn hoài nghi bất kỳ ai trong hai vị sư huynh, cũng như vậy, cô không muốn bị họ xem là "Biến thái".

"Bệ hạ, xin sử dụng cái này." Esther dâng lên một thanh kiếm, hai thanh kiếm được bắt chéo đem bên hông không biết đã xuất hiện trong vỏ kiếm từ lúc nào, ngay sau đó quỳ một chân xuống, dâng lên một thứ có hình dáng vòng cung tinh xảo tuyệt đẹp.

"Cho tôi?"

"Vâng" Thanh niên gật đầu một cái,: "Mặc dù chúng tôi sẽ liều chết bảo vệ bệ hạ, nhưng để phòng ngừa bất trắc, xin ngài hãy mang nó phòng thân."

"Nhưng...." Mạc Vong có chút khó xử,: "Tôi không bắn tên đâu." Chưa từng tập luyện qua có được hay không,: "Có loại vũ khí khác không? Ví dụ như đao kiếm các loại, thật là bất đắc dĩ, Thain bây giờ cũng có thể...." Khụ khụ khụ, theo sức lực của cô bây giờ, cũng không có vấn đề gì đi?

"Xin đừng lo." Thain nghiêm túc giải thích,: "Cái thanh này là cung ma pháp, có thể tự động tạo ra mũi tên, nhắm trúng mục tiêu, bệ hạ chỉ cần đưa ma lực vào là được rồi."

"Vậy sao? Hít sâu một hơi, cô gái cầm mũi tên lên, cảm giác đầu tiên khi chạm tay vào chính là ___ nó không giống với tưởng tượng của cô, rất nhẹ, cũng rất thuận tay, ngay sau đó, cô học theo dáng vẻ thường thấy trong TV, có chút kém bản lĩnh kéo dây cung hướng về phía bồn hoa cách đó không xa, ngay sau đó, giống như một màn kỳ tích xảy ra, theo động tác kéo dây cũng của cô, một chiếc mũi tên màu trắng noãn lại có thể xuất hiện, ngưng tụ thành hình.

Đầu và đuôi mũi tên đều là màu đỏ.

Đang ngắm cung, trong nháy mắt Mạc Vong kinh ngạc phát hiện, trên khóm hoa lại có thể cũng xuất hiện một điểm sáng màu đỏ.

Cô tìm đích bắn, điểm sáng cũng theo đó dời đi, cái này cái này chẳng lẽ chính là bắn tia hồng ngoại trong truyền thuyết? Thật là cao cấp!

Nhưng điều làm cho cô cảm thấy thần kỳ không chỉ có vậy.

Mạc Vong chú ý thấy, trên thân cung còn có những nấc độ biểu thị cái gì đó, trong đó không ngừng có chất lỏng màu đỏ di chuyển lên xuống, cô tò mò hỏi: "Cái này là?"

"Máy kiểm soát ma lực." Esther tỉ mỉ nói: "Trên lớn dưới bé, bệ hạ có thể dựa vào cái này khống chế ma lực phát ra, chỉ có thể phát ra nhiều nhất 30% ma lực toàn cơ thể."

"Chỉ có thể là 30% sao?"

"Vâng," Thanh niên gật đầu,: "Một lần sử dụng quá nhiều ma lực, có thể khiến tinh thần mệt mỏi."

"Tôi có thể thử một chút không?"

Mặc dù biết thời gian và địa điểm không phù hợp lắm, nhưng cô gái vân không khống chế mong muốn được thử một lần, thấy dường như không có ai ngăn cản mình. Nhưng vì lí do an toàn, cô thấy mực chất lỏng đại diện cho ma lực chỉ nâng lên một chút xíu thì đã buông lỏng tay ra.

Mũi tên màu trắng trong nháy mắt lao ra!

Giống như tia chớp.

Một giây kế tiếp, nó cắm vào khóm hoa, đuôi cung tên rung động, mục tiêu của nó bỗng nhiên vỡ tan ra.

"A!" Cô gái bị dọa đến thở nhẹ ra một tiếng, che miệng lại theo bản năng, sau đó há hốc mồm nhìn chăm chú vào mặt đất đầy đá sỏi, sợ ngây người. Cô....cô thật sự không cố ý phá hư của công đâuuu!!! QAQ

Esther: "Không hổ là bệ ha."

Thain: "Ma lực cường đại đến mức độ nào vậy."

Mạc Vong: "....." Thật sự đủ rồi! TAT

Cô gái vốn đã quá tuyệt vọng, kết quả không biết Esther lại lấy từ đâu ra một cây gậy có biểu tượng hình sói , cung kính dâng lên trước mặt cô: "Bệ hạ, làm ơn hãy mang theo cả cái này nữa."

"......"

"Nói cũng phải," Thain gật đầu,: "Sức mạnh của bệ hạ lớn như vậy, dùng cái này thích hợp hơn mũi tên."

"Bệ hạ, không thử một lần sao?"

Mạc Vong: "....." Ai cũng đừng cản cô, để cho cô đi chết đi chết đi chết đi! ! !