Cứu Rỗi

Chương 2




Editor: Mây
Khi tôi tỉnh dậy, Vương Cung đã đi đâu mất. Rèm thì mở toang, cửa cũng mở để đó, ánh nắng tranh nhau len lỏi đến những nơi mà chúng chưa bao giờ đặt chân đến. Vài chùm bụi mịn nhè nhẹ bay dưới ánh nắng mặt trời. Căn phòng như thể bừng sáng và sự bừa bộn đã không còn thấy đâu.

Tôi cau mày ngồi dậy, sàn nhà sạch sẽ, chiếc bàn uống trà ngoại trừ cái điều khiển để trên đấy thì trống trơn, rác và quần áo cũng không cánh mà bay. Tôi mò mò bên cạnh gối nằm để lấy điện thoại xem thời gian, đã bảy giờ rưỡi.

Tôi đang lơ ngơ không biết xảy ra chuyện gì thì Vương Cung, người vẫn đang mặc chiếc áo khoác và quần jean, từ ngoài cửa chậm rãi đi vào, vẻ mặt có hơi mỏi mệt.

“Em đã dọn dẹp đống đấy sao?”

Em không nói, chỉ gật đầu.

“Vừa rồi em đi đâu vậy?”

“Tản bộ.” Em quay đầu cười với tôi, “Làm công tác chuẩn bị leo núi.”

Tôi vò vò tóc, bước xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo vào, xỏ giày thể thao rồi bước ra ngoài, “Anh đi rửa mặt cái đã, lát nữa mua đồ ăn sáng cho em.”

Vương Cung ngẩng đầu nhìn tôi, “Lâm Dịch, anh có thể mua cho em một cuốn sổ ghi chép được không?”

“Sổ ghi chép?” Tôi hỏi lại, Vương Cung gật đầu, còn tôi thì do dự, “Tiền lương tháng này anh vẫn chưa được nhận. Anh sẽ mua nó vào tuần sau nhé.”

Nụ cười em như muốn tan trong ánh ban mai, “Được.”

Tôi làm việc rất gần phòng trọ, làm công việc lặt vặt trong xưởng. Lý Tường thì làm quản lý quán net ở trấn bên cạnh, cậu ta thường chơi game với tôi khi ông chủ đi vắng.

Mặc dù bây giờ quan hệ chúng tôi không tệ nhưng lúc học cao trung thì quan hệ không hề thân thiết.

Cậu ta là anh đại trong trường, còn tôi là một trong những học sinh giỏi đứng nhất nhì trong lớp nghệ thuật trọng điểm. Còn về phần tại sao tôi lưu lạc đến ngày hôm nay, một bước này, chính tôi còn không rõ nữa là.

Chắc có lẽ là vào năm lớp mười hai, mối quan hệ “đáng xấu hổ” của tôi và Vương Cung bị cha mẹ phá vỡ, trẻ tuổi nóng tính, muốn giành giật lại tình yêu nên kiên quyết nghỉ học. Cha mẹ tôi đuổi tôi ra khỏi nhà, cắt đứt quan hệ.

Cũng không chừng vì tôi lăn lộn ở ngoài xã hội đã lâu, quen với hiện thực rằng “Mộng như ngựa, càng cưỡi càng ngốc”[1] . Thế nên tôi dần lui khỏi cái dòng đời xô bồ này, chọn một xó xỉnh nào đó, dựa vào chút kiến thức ít ỏi, vẽ tranh kiếm tiền đóng tiền thuê trọ. Đến xưởng làm quần áo nhận công việc trang trí, kiếm chút đỉnh sống qua ngày.

[1] 以梦为马,越骑越傻 [dĩ mộng vi mã, việt kỵ việt sỏa]: Giấc mơ giống như một con ngựa, bạn càng cưỡi nó thì bạn càng tỏ ra mình ngu ngốc.

Trước khi tôi gặp lại Vương Cung, tôi đã sống một cuộc sống ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không có hoài bão.

Vào ngày thứ hai khi Vương Cung đến, tôi, người bình thường hay mơ mơ hồ hồ, cũng đã hiểu rõ tình cảnh khó khăn tiếp theo của mình. Buổi trưa như thường lệ, tôi ngồi trong xưởng, ăn thức ăn và cơm được hầm lộn xộn trong một cái nồi lớn, sau đó ngồi chơi game trên điện thoại di động. Thẳng đến khi có cô công nhân cùng làm bên khâu vẽ với tôi, ôm con và nhìn tôi chơi game, tôi mới nhận ra trong nhà còn một đứa trẻ có tay có chân mà không thể làm việc, trông rất ưa nhìn, nhưng lại là một đại phiền toái không có chút tác dụng đang chờ tôi.

3.

Khi tôi vội vã chạy hồng hộc trở về căn phòng thuê, Vương Cung đang ngồi ở đầu giường, lật từng bức tranh tôi vẽ. Nghe thấy tiếng mở cửa, em ngẩng đầu lên, em ngạc nhiên, nhưng sau đó vẫn là mỉm cười.

“Anh về rồi?”

Tôi nhìn chằm chằm em và giấy vẽ vương vãi khắp giường, muốn nổi giận, nhưng sau khi nhìn thấy da đầu xanh xao và mắt cá chân gầy gò của em, tôi như chết lặng.

Mặt trời buổi chiều sao mà chói chang quá! Em mặc một chiếc áo khoác màu trắng, từ ngón chân đến tai, không có chỗ nào mà không trắng. Nó làm tôi kìm lòng không đặng mà nhớ đến lúc tôi còn nhỏ, nhìn thấy cái gì đó nên đã cứu một bé thỏ, về sau bé con tuyết ấy lại tan chảy mất.

Về sau tôi mới hiểu được, em cùng với bé con tuyết ấy thực sự giống nhau, trong những ngày ấm áp hơn, họ sẽ tan thành ảo ảnh dưới ánh mặt trời, không tài nào nắm bắt được.

“Em muốn ăn gì? Anh mua một ít đồ ăn cho em.”

Vương Cung chậm rãi lắc đầu, “Em không đói.”

“Ăn đi, nếu không là đói đó.” Tôi lẩm bẩm, lấy chiếc điện thoại đã vỡ màn hình từ trong túi ra, mở lên xem.

“Gọi món mang về đắt quá, lại không được ăn cơm… Anh có gạo ở đây không? Nấu cháo cho em đi.”

Tôi lúng túng mà vò tóc, “Không có, không thì ra ngoài xem có quán nào bán cháo không?”

Vương Cung từ tốn cười, “Được rồi, sau khi nhận lương, anh có thể mua một cái nồi cơm điện đó.”

Vương Cung ăn rất chậm rãi, từng miếng từng miếng một, trông rất mỏi mệt. Em cụp mắt xuống, ăn từng thìa từng thìa một, vất vả lắm mới nuốt xuống được. Nhìn mu bàn tay gầy trơ xương của em, tôi chợt thấy hơi sợ hãi, tôi đưa tay lên chạm vào tay em rồi cầm lấy cái bát.

“Anh đút em ăn cho.” Tôi nghe thấy giọng mình run rẩy trong vô thức.

Em cười, hàm răng đều tăm tắp và đẹp đẽ như thuở nào, mấp máy môi, “Được.”

Cho em ăn xong, tôi vội vàng quay lại xưởng để làm, vừa kịp giờ bắt đầu công việc, không có chút thời gian nào để ngủ trưa với chơi game, cả buổi chiều đều ngáp dắn ngáp dài. Cô công nhân nói cho tôi biết, trong lúc tôi ngủ gật đã bị chủ nhiệm trừng rất nhiều lần.

Dù ông ta có thích tôi hay không, tôi cũng không thèm để ý, tiền lương của tôi cũng chẳng phải do ông ta trả, ông ta sẵn lòng bỏ thời gian ra để tự làm mắt mình lé, tôi cũng vui vẻ không quạu.

Trên đường về, tôi đã bỏ ra 45 tệ mua một cái nồi cơm điện ở một cửa hàng bán đồ gia dụng. Nó thật sự là một cái nồi nhỏ xíu, tôi có thể che kín nắp nồi bằng một bàn tay cơ mà.

Dọc đường đi, có tiệm bán lương khô, tôi dừng lại rồi đoán mấy món mà Vương Cung thích, bèn mua hai cân gạo sake, ba cân gạo, một cân táo đỏ. Tôi mơ hồ bị bà lão răng đã rụng mơ hồ làm cho bay mất 40 tệ.

Trực giác nói cho tôi biết rằng, đắt!

Nhưng vì tôi không hiểu gì về giá cả, và bên kia là một bà lão mắt đã mờ, tôi chỉ biết vò đầu bức tóc, nhận lại 10 tệ bị chắp vá bằng băng keo rồi chậm rãi đi về khu nhà trọ.

4.

Vương Cung chậm rãi nói: “Muối để ở đâu?”

Tôi lắc đầu.

“Còn đường thì sao?”

Tôi vẫn lắc đầu.

Vương Cung nhìn tôi không hề chớp mắt, con ngươi sáng màu đẹp tựa viên thủy tinh, em cười như không cười, “Em có thể ăn đồ ăn không có gia vị, anh thì ăn được không?”

“Anh không thể.” Tôi cúi đầu mang giày, bước ra ngoài, “Anh sẽ đi mua.”

Nhờ có sự giúp đỡ của Vương Cung, cuối cùng tôi cũng có cháo để ăn.

Vào ban đêm, Vương Cung ngồi bên giường nhìn tôi quét nhà, lau sàn, lau cửa sổ, giặt quần áo, thậm chí đến giặt cả tất em cũng muốn nhìn cho bằng được. Tôi có chút tuyệt vọng, nhưng tôi đã thua trận khi nhìn thấy em.

Tôi đã thay đổi, còn em thì vẫn như trước kia.

Tám giờ tối, Vương Cung buồn ngủ. Khi em khó khăn nằm xuống với chiếc quần trong giữ nhiệt rộng thùng thình, hình ảnh lúc em học cao trung đột nhiên hiện ra trong đầu tôi.

Dáng người cao cao, nụ cười tỏa nắng, bộ đồng phục học sinh màu trắng viền xanh đậm, hờ hững che đi cơ thể khỏe khoắn ấy, ống tay áo lộ ra một cánh tay gầy và cân đối, mái tóc mềm mại màu không sẫm ôm lấy đầu, dưới ánh nắng hiện lên màu hạt dẻ và đôi mắt em trong veo, khiến người ta cứ liên tưởng đến chú nai trong rừng. Có rất nhiều cô gái len lén nhìn em trong buổi họp buổi sáng.

Lúc đó, tôi đã dõi theo em một cách không kiêng không nể, trắng trợn mà theo đuổi em. Cuối cùng tan học, dưới bao con mắt dò xét không mang ý tốt, em giận dữ rời khỏi trường, Vương Cung cũng xuất ngoại.

Cuộc sống tôi từ đó về sau, trở thành một đầm lầy hôi hám, không ai muốn đến gần.

Lúc ấy, dưới thế tiến công của tôi, chúng tôi đã bị chia cắt, mỗi người một nơi. Và giờ đây, em chủ động đến bên tôi, chúng tôi đã đoàn tụ.

5.

Vương Cung nằm xuống cũng gần một giờ đồng hồ, Lý Tường đã online. Tôi định tìm cậu ta chơi vài ván thì giọng nói của Vương Cung vang lên từ đầu giường bên kia vang lên, nghe thiếu sức lực, nhưng vang bên tai tôi lại có vẻ uy nghiêm.

“Đến giờ đi ngủ rồi.”

Tôi nhìn em, gãi gãi đầu, “Mới có chín giờ mà, em ngủ trước đi.”

“Đã đến giờ ngủ rồi, thức khuya có hại cho sức khỏe.”

Tôi lại giãy giụa như người hấp hối, “Anh quen rồi mà, giờ này anh không ngủ được đâu!”

“Cái chăn nó ẩm, em đắp một mình thấy hơi lạnh.” Vương Cung nhìn tôi không hề chớp mắt, bởi vì gầy mà hai mắt càng to, giống ánh trăng in trên mặt hò, làm lòng tôi mềm nhũn ra.

“Anh đến đây.” Tôi nói.

Tôi tắt máy tính, đi rửa chân, cởi áo len rồi nằm xuống. Chăn bông không hề ẩm ướt, nhưng cơ thể Vương Cung rất lạnh, em không nhích lại gần tôi, chỉ nằm yên lặng.

Tôi muốn sưởi ấm cho em, nhưng tôi lại không dám. Em bây giờ tưởng chừng như chai thủy tinh dễ vỡ, chỉ cần chạm nhẹ thôi là có thể vỡ rồi.

“Anh ôm em được không?”

Vương Cung mỉm cười, “Không cần khách khí.”

Tôi nghiêng sang một bên và chậm rãi ôm lấy em. Khoảnh khắc ôm em trong vòng tay, nước mắt tôi chực tuôn trào, không tài nào kìm lại được.

Tôi chỉ dám nhẹ nhàng mà vòng tay qua người em, em trong lòng tôi ấy mà lại lạnh làm sao, cảm giác vòng tay này cũng trống rỗng. Tôi rõ ràng là đang nằm trên giường, nhưng tôi cảm thấy gió từ mọi hướng đang lấy nhiệt độ cơ thể em đi.

Vương Cung lại mỉm cười, em tiến vào lòng tôi, một tay chạm vào mặt tôi và ôm lấy tôi bằng tay còn lại.

Vừa khít.

“Ôm quá lỏng, gió thổi cát đến đều bay vào mắt em.” Tôi dùng âm mũi mà ậm ừ, nắm thật chặt cánh tay tôi, cằm em áp vào cổ tôi, giống như một chú mèo nhỏ yếu ớt.

Vào khắc ấy, tôi mới chợt nhận ra, cùng tôi chạy đua chính là chút thời gian ít ỏi. Tôi lựa chọn giúp Vương Cung, là vì cùng em chống lại bi kịch sắp xảy ra.

Nhưng vậy thì sao, chỉ cần em muốn, chỉ cần tôi có thể, tôi sẽ không từ bỏ.