Cửu Phượng Triều Hoàng: Tuyệt Sắc Thú Phi Nghịch Thiên Hạ

Chương 19: Dẫn sói vào nhà




Dịch: Trần Anh Nhi

Vừa nói, linh lực trong tay hắn vừa phát sáng. Ánh sáng dần lan toả ra không gian chung quanh, chậm rãi bao phủ lấy thân thể của Cơ Huyền Thương.

Chốc sau, Cơ Huyền Thương mở bừng đôi mắt đỏ của mình. Nhưng thật kỳ quái, sắc đỏ quái dị kia đã biến mất, chỉ để lại một mảng màu đen nhánh, nhưng chỉ thoắt cái, sắc đỏ rực rỡ tựa như máu tươi kia lại mạnh mẽ xâm chiếm đôi mắt của hắn.

...

“Tiểu chủ nhân, để nô tỳ hầu hạ ngài đi tắm nhé.” Thanh Đồng bước vào trong phòng, trông thấy Trọng Quỳ đang vô cùng chăm chú quan sát đám dược liệu mà Vu Ly để lại trên bàn thì trong lòng không khỏi mừng thầm.

Trọng Quỳ ngẩng đầu, nhìn xem sắc trời ngoài cửa sổ, vậy mà đã rất muộn rồi.

“Vu Ly đâu rồi?” Không phải hắn đã đồng ý sẽ đến đây dạy nàng luyện dược ư? Sao giờ này vẫn chưa thấy có mặt nhỉ?

Thanh Đồng cũng không biết lý do, “Thưa tiểu chủ nhân, nô tỳ cũng không biết nữa. Có lẽ ngoài thành có chuyện vướng bận khiến Ly công tử không trở lại kịp lúc được.”

Cũng đúng, họ mới tới Hàm Đan chưa được bao lâu, hẳn còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý.

“Đi tắm thôi.” Trọng Quỳ đứng dậy, hôm nay nàng đã dạy Tề Lộc luyện kiếm suốt một ngày trời, đương nhiên cũng cảm thấy mệt mỏi.

Bể tắm ở với phòng nàng cũng chỉ cách vách mà thôi. Đó là một cái bể rất lớn đã được đổ đầy nước ấm, bên trên lại rắc rất nhiều cánh hoa trôi bồng bềnh, trong nháy mắt giúp người ta thư giãn gân cốt sau một ngày dài.

Trọng Quỳ bước chân vào trong bồn tắm, làn nước ấm áp dần phủ kín cơ thể, thật sự thoải mái vô cùng.

“À, tên nhóc Tề Lộc kia giờ sao rồi?” Trọng Quỳ không khỏi thấy tò mò về cuộc sống sinh hoạt đời thường của hắn trải qua thế nào.

“Tề Lộc công tử tính tình vẫn vô cùng nhát gam, rất ít khi giao lưu với những người ở trong phủ. Nhưng nô tỳ nghe nói rằng hắn hiện đang học tập Tứ Thư và Ngũ Kinh với phu tử, tiếp thu rất nhanh, hẳn tương lai cũng sẽ có thành tựu bất phàm, mang đến dang vọng cho Trọng gia chúng ta.”

Học tập Tứ Thư và Ngũ Kinh sao?

Nhớ lại tên nhóc luyện kiếm điên cuồng kia, Trọng Quỳ không khỏi bật cười. Đúng là mỗi người đều đeo một cái mặt nạ của chính mình, chỉ chịu tháo bỏ nó khi gặp được người mình tin tưởng mà thôi.

“Tỷ tỷ của hắn có ân cứu mạng với ta, ngươi nói với hạ nhân đối đãi với hắn tốt một chút, đừng thiếu một cái gì cả.”

“Nô tỳ biết rồi ạ, tiểu chủ nhân hãy cứ yên tâm.” Thanh Đồng cười đáp.

“Ngươi đi ra ngoài đi, không cần hầu hạ ta đâu.”

Sau khi đuổi được Thanh Đồng ra khỏi đây, Trọng Quỳ lặng lẽ nhắm hai mắt lại, thoải mái ngâm mình trong bể nước.

Nhưng thời gian nhẹ nhàng tự tại của nàng kéo dài cũng không được lâu cho lắm, rất nhanh bên tai đã truyền đến tiếng động “sột soạt”, “sột soạt” vô cùng kỳ quái.

Tuy nó rất nhỏ, nhưng làm gì có chuyện thoát được khỏi tai Trọng Quỳ nàng chứ?

Trọng Quỳ vội kéo một cái áo rộng choàng lên người, thoắt cái đã trốn ra sau tấm bình phong, vội vã mặc quần áo trở lại.

“Cẩn thận một chút, chỉ cần bắt được đại tiểu thư của Trọng gia thôi, tuyệt đối đừng làm kinh động đến bất kỳ kẻ nào.”

Nghe được tiếng bàn luận khe khẽ này, Trọng Quỳ ngay lập tức hiểu tường tận vấn đề, đây hằn phải là người do Nguỵ Kỳ hầu phái tới.

Nàng suy nghĩ một lúc, phủ đệ của Nguỵ Kỳ hầu được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, ngày thường rất khó tìm được cơ hội để đi vào. Mà vừa hay hiện tại lại chính là thời có thích hợp nhất!

Nghĩ đến đây, Trọng Quỳ ngay lập tức tiến lại gần về phía giường rồi nằm lên, giả vờ như đàn ngủ.

Cửa sổ bị kẻ đột nhập bên ngoài khẽ khàng đẩy ra, hai bóng đen theo đó mày nhảy vòng trong. Có đèn dầu vẫn đang le lói, họ đương nhiên đã nhìn thấy rõ Trọng Quỳ, nhưng biết đây là nữ nhân mà Nguỵ Kỳ hầu muốn nên cũng không dám làm càn.

Chúng lấy chăn bọc lấy người Trọng Quỳ, xốc nàng lên rồi nhanh chân chạy ra ngoài.

Hai tên này cũng không phải những người tầm thường, cũng là triệu hồi sư có triệu hồi thú, chúng mang theo Trọng Quỳ, thoắt cái đã trở về Nguỵ Kỳ hầu phủ.

“Hầu gia đã dặn dò là sau khi bắt được nàng ta thì ngay lập tức đem đến mật thất, tuyệt không được để ai phát hiện.”

“Tên Vu Ly của Trọng phủ cũng không phải tên dễ nhai, hắn dù sao cũng là luyện dược sư, trong lòng hầu gia cũng có vài phần kiêng kỵ với hắn.”

“Còn có tên Phong Mạch kia nữa, cũng khó nhằn không kém. Tại sao hai kẻ này lại cam tâm tình nguyện làm môn khách cùa một tên thương nhân được cơ chứ?”

Hai tên đó thấp giọng thì thầm, sau khi mở được khoá của mật thất ra thì đặt Trọng Quỳ vào bên trong.

“Hầu gia và Tín Lăng hầu sau khi đàm luận với nhau xong thì sẽ qua đây, trong mật thất này rất an toàn, hai chúng ta ra ngoài gác cửa là được.”

Nghe tiếng cửa của mật thất đóng rầm lại, Trọng Quỳ mới chui từ trong chăn ra ngoài.

Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, hai mắt sáng rỡ.

Trời đúng là thương người mà!

Vốn nàng nghĩ rằng mình chỉ có cơ hội đi quanh Nguỵ Kỳ hầu phủ không thôi, nào ngờ giờ lại vào được hẳn trong mật thất.

Chỉ trong chốc lát nữa thôi, lão gia hoả sẽ biết cái gì là “dẫn sói vào nhà”.

Trọng Quỳ gọi Huyết Hoàng từ trong không gian linh thú ra, nó có thể biến thành dạng to nhỏ tuỳ thích, cũng có thể thu bớt đống lửa cháy bừng bừng trên người lại. Mà sau khi hoá nhỏ, dáng vẻ xinh đẹp khí phách của nó lại càng thêm rõ ràng, cái đuôi thon dài, tư thái ưu nhã, cả người bọc trong ngọn lửa đỏ rực như máu vô cùng chói mắt.

Không gian trong mật thất rất lớn, bốn góc tường vuông thành sắt cạng, bên trong là hàng núi kỳ trân dị bảo, linh đan diệu dược.

Nguỵ Kỳ hầu khuynh đảo Triệu quốc không biết bao năm, cũng cướp đoạt được không ít bảo bối.

[Lần này chúng ta lời to rồi!]

[Xông được vào trong mật thất của Nguỵ Kỳ hầu, nhóc con, gan của ngươi cũng không nhỏ đâu.]

[Hehe, Nguỵ Kỳ hầu đã mời ta rồi, không cần phải khách khí làm gì cả.]

Vừa nói, Trọng Quỳ vừa ngảy lên trên lưng Huyết Hoàng rồi ngồi an vị trên đó, để nó mang mình bay vòng vòng trên không, lướt qua những ngăn tủ vuông vức bày khắp mật thất.

Mà đôi mắt của Huyết Hoàng cũng cực kỳ tinh tường, liếc một cái là biết đâu là đồ tốt. Đan dược bổ dưỡng rồi đan dược giúp tăng phẩm giai rồi đan dược hỗ trợ tu luyện, cái gì cần thì ở đây cũng đều có cả!

Lại còn vô vàn loại vũ khí, bảo khí rồi cổ vật quý giá, dược liệu trân quý, đá quý cực phẩm nữa, ôi!

Trọng Quỳ chỉ xem thôi mà cũng hoa cả mắt, đan dược trân quý hay dược liệu thì cũng không mang đi được, đều nhét vào mỏ Huyết Hoàng.

Mà đám đồ cổ đó, cái nào phá được đập được thì cũng cho đi đời nhà ma hết!

Sau khi chọn một thanh chuỷ thủ sắc bén chém sắt như chém bùn và giấu một vài loại ám khí vào trong người, Trọng Quỳ đưa mắt nhìn xung quanh mật thất, thấy nó đã bị phá cho lanh tanh bành mới tạm hài lòng.

“Ợ...”

Huyết Hoàng ăn no kễnh bụng, ợ một tiếng, đúng là lâu lắm mới được ăn thoả thích như vậy.

[Ngươi ăn lắm thứ như vậy cùng một lúc, lại toàn là đổ bồ, sẽ không bị táo bón đấy chứ?] Trọng Quỳ không khỏi lo lắng.

[Táo bón là cái gì? Yên tâm đi, nếu ta không tiêu hoá hết được thì lửa của ta cũng sẽ đốt sạch thôi.] Huyết Hoàng chép chép cái mỏ, trước kia nào có cơ hội ăn lắm đồ ngon như thế, phải tranh thủ một chút.

Hoá ra đi theo sau con nhóc này cũng không phải là quá tệ!

[Mấy cây thiên sơn tuyết liên rồi linh chi nghìn năm này Trọng phủ chúng ta cũng không thiếu, ngươi cũng ăn luôn đi!] Trọng Quỳ hào phóng vô cùng.

Huyết Hoàng đương nhiên cũng không biết chữ “khách khí” việt ngược lẫn viết xuôi như nào, cứ há mỏ ra để Trọng Quỳ bỏ đồ ăn vào. Đôi người thú này cái gì ăn đều ăn sạch, không ăn được thì đập cho vui tay hoặc dúi vào người. Sau khi ban tặng Nguỵ Kỳ hầu phủ một phen “tân trang” thì tinh thần lẫn cái bụng đều thoả mãn cực kỳ.

[Đợi đến khi Nguỵ Kỳ hầu tới thì ngươi cứ chờ xong đời đi.] Huyết Hoàng hừ hừ hai tiếng, bụng nó căng phồng, tròn vo như quả bóng, chỉ sợ bay cũng khó.

[Con mắt nào của hắn trông thấy ta làm chứ?] Trọng Quỳ hậm hực nói, sau khi thu nhặt vài món đá quý trông thuận mắt và vài thứ linh tinh vào bao lớn bao nhỏ cho Huyết Hoàng cõng thì đi ra cửa mật thất.

Vừa rồi nàng đã trông thấy hai tên triệu hồi sư kia mở cửa bằng cách nào nên nàng cũng không tốn quá thời gian đã tìm được cơ quan của mật thất này.

“Này, hình như ta nghe thấy tiếng mở cửa thì phải.”

“Ngươi bị lãng tai đấy à? Mật thất được đích thân Trọng Đạt Thiên quân thiết kế, cơ quan phức tạp vô cùng, một đứa bé làm sao mà mở ra được?”

“Để ta vào xem đã.” Một tên triệu hồi sư lòng vô cùng bất an, xoay người bước vào trong kiểm tra.

Đường dẫn vào mật thất là một cái thông đaoh tối đen như mực, không thắp đèn nến gì. Nhưng triệu hồi sư có cảm giác vô cùng linh mẫn, nếu xung quanh có gì bất thường thì hắn vẫn có thể nhận ra được.

Tên triệu hồi sư này không phát hiện ra điều gì khác thường, lại nghe thấy tiếng đồng đội của mình cười nhạo: “Ngươi có phải nghe nhầm rồi hay không? Cửa mật thất sao có thể mở ra được.”

Nhưng mà không ai trả lời hắn cả.

Kỳ quái, tên còn lại đứng ngoài cửa cũng quay đầu nhìn vào trong, nhưng vừa thò đầu vào thì có một ngọn lửa hung mãnh vụt ra từ bên trong thông đạo tối om đó.

“Cự băng xà...” Hắn không kịp phòng vệ, càng không kịp triệu hồi ra linh thú của mình đã bị ngọn lửa đỏ rực như máu kia nuốt chửng.

Roẹt...

Ngọn lửa xẹt qua người hắn, cũng tiễn vị triệu hồi sư và triệu hồi thú cùng nhau về với tro bụi, thậm chí đến cả tro bụi cũng bị đốt sạch không còn một mống.

Trọng Quỳ chậm rãi bước từ trong thông đạo ra, cười lạnh: [Triệu hồi sư cửu tinh thì sao? Trong giao tranh thực lực cũng chỉ xếp số hai mà thôi, sách lược mới là thứ nhất.]

[Hừ, con nhóc này, ngươi đánh lén sau lưng thì sao gọi là anh hùng được?] Huyết Hoàng bay ì ạch theo sau, khinh thường hất mỏ.

[Ta đã bao giờ tự nhận mình là anh hùng đâu?] Trọng Quỳ nhún vai, [Ngươi mang hết đống bảo vật này về trước đi.]

[Thế còn ngươi thì sao?] Không có nó thì thực lực của nàng cũng chỉ mới ở mức sơ cấp mà thôi.

[Yên tâm đi, ta biết phải làm thế nào.]

Huyết Hoàng cũng rất tin tưởng Trọng Quỳ. Nó biết đứa bé này mới chỉ chín tuổi, nhưng không ai có thể xem thường nàng được.

...

Mà lúc này ở trong sảnh ngoài của Nguỵ Kỳ hầu phù, một gã nam tử khí khái cao quý bất phàm tử bước ra, xung quanh hắn là một nhóm tử sĩ vây quanh để bảo vệ.

“Hahaha! Tín Lăng hầu cẩn thận quá rồi, ở trong phủ của bổn hầu mà vẫn phải cảnh giác tới vậy sao?”

Vị nam tử kia quay người lại, một thân trường bào trắng tinh như tuyết, phiêu dật tựa tiên. Ánh mắt của hắn vô cùng thâm thuý, tô điểm cho gương mặt tuấn mỹ trầm lãnh, mang theo khí chất nghiêm nghị, cao nhã tuyệt đối không thể bị xâm phạm.

“Bổn hầu hiện tại đang phiêu biệt khắp tứ hải, bị trục xuất khỏi quê cũ, nhà xưa đã mất, vì thế không thể không cẩn thận được.” Tín Lăng hầu chậm rãi lên tiếng, tựa như một vị tiên từ trên trời giáng xuống thế gian.

Nguỵ Kỳ hầu nói với hắn: “Tín Lăng hầu ngài là đại ân nhân của Triệu quốc chúng ta, cũng là vị công thần đẩy lui quân Tần được lục quốc sùng kính, làm gì có chuyện không còn nhà để quay về chứ? Nếu Tín Lăng hầu đồng ý thì bổn hầu chắc chắc sẽ dốc toàn lực giúp ngài đoạt được Nguỵ quốc.

Gương mặt Tín Lăng hầu vẫn đạm nhiên như nước, không hề có chút gợn sóng, “Cảm tạ ý tốt của Nguỵ Kỳ hầu, nhưng bổn hầu chỉ có một ước nguyện là từ rày về sau được bình ổn sống qua ngày là được rồi.”

Nguỵ Kỳ hầu còn định nói thêm vài câu thì có một tên hầu cận hớt hải chạy tới, hoảng loạn tới độ suýt ngã xuống mặt đất.

Có khách ở đây mà còn bị tên hầu cận làm mất mặt như thế, Nguỵ Kỳ hầu ngay lập tức phát hoả: “Đồ ngu này, chạy tới đây để vứt mặt mũi của ta đi đâu, còn không mau cút ra ngoài đi?”

“Hầu gia, tình hình không ổn rồi!” Biết rằng hiện giờ đang là lúc nước sôi lửa bỏng, hắn cũng không màng tới sự phẫn nộ của Nguỵ Kỳ hầu nữa, “Bảo khố đặt trong mật thất của ngài bị trộm sạch rồi!”

Nguỵ Kỳ hầu sửng sốt. Khái niệm “bị trộm” và “bị trộm sạch” không hề giống nhau. Bảo khố kia xem như là tâm huyết cả đời cướp cướp đoạt đoạt khắp thất quốc của hắn. Cái bảo khố to như thế, tính ra thì dù có dùng đến một trăm chiếc xe ngựa cũng chở không hết đồ ở trong, sao mà có thể bị cuỗm sạch được? Sao lại có thể được?

“Ngươi nói linh tinh cái gì đấy? Có phải ngươi quên không uống thuốc không?” Nguỵ Kỳ hầu vung chân đá bay hắn.

Tên hầu cận xui xẻo kia lăn vài vòng trên đất rồi mới lật đật bò dậy: “Hầu gia, tiểu nhân không dám nói linh tinh. Bảo khố đúng thật là, không, bào bối của ngài đã bị phá sạch rồi.”

Sắc mặt Nguỵ Kỳ hầu cuối cùng cũng thay đổi, cái tên này dù có ăn cả gan hùm mật gấu vào người thì cũng không dám lừa hắn đau.

Thế chẳng lẽ bảo khố của hắn đã...

Nguỵ Kỳ hầu không khỏi hoảng hốt trong lòng, lúc này lại có thêm một tên hầu cận nữa vội vã chạy vào, quỳ trên đất bầm báo: “Hầu gia, Vu Ly công tử...”

Hắn còn chưa dứt lời, Vu Ly đã dẫn theo một đoàn người tiến vào.

Nguỵ Kỳ phủ tuy quyền thế ngập trời nhưng thuộc hạ của Vu Ly cũng không phải là một đám ăn rau sống qua ngày, tất cả đều được trang bị võ trang hạng nặng, huấn luyện kỹ càng.

Gương mặt Vu Ly lạnh lẽo như một toà băng sơn, ánh mắt luôn giữ vẻ đạm nhiên của hắn nay cũng sắc bén như gươm, bắn ra sát khí kinh người về phía Nguỵ Kỳ hầu. Giờ phút này hắn cũng không còn e ngại việc xé tan mặt nạ giả dối với Nguỵ Kỳ hầu nữa, thẳng thừng dẫn thuộc hạ xông vào tận bên trong.

“Vu Ly, ngươi làm vậy là có ý gì?” Nguỵ Kỳ hầu phẫn nộ hỏi, kể cả Vu Ly có là luyện dược sư đi chăng nữa thì làm vậy trước hắn vẫn là quá vô lễ, hắn không thể nhẫn nhịn được.

“Xin hầu gia hãy giao tiểu chủ nhân nhà chúng ta ra đây.” Vu Ly lạnh nhạt nói, ngữ khí mang theo sát khí vô cùng rõ ràng.

“Hừ, tiểu chủ nhân nhà các ngươi sao lại đến Nguỵ Kỳ hầu phủ của chúng ta để tìm cơ chứ?” Nguỵ Kỳ hầu lạnh lùng đáp, ngay từ khi phái người đi bắt Trọng Quỳ, hắn cũng biết sẽ có người Trọng phủ mò tới tận cửa.

Nhưng hắn đã sớm tính toán rồi, ra lệnh chúng giấu Trọng Quỳ ở trong mật thất...

Khoan đã, giấu ở trong mật thất!?

Sắc mặt Nguỵ Kỳ hầu chợt trắng bệch, hắn không màng để ý tới Vu Ly nữa, cũng bỏ qua vị khách quý Tín Lăng hầu ở một bên, vội vã chạy về nơi đặt mất thất.

Vu Ly đương nhiên cũng đi theo sau hắn, đồng thời cho người lặng lẽ đi điều tra Nguỵ Kỳ hầu phủ.

“Hầu gia, Nguỵ Kỳ hầu phù này dường như đã xảy ra đại sự.” Một vị thuộc hạ của Tín Lăng hầu lên tiếng, “Người tên là Vu Ly kia là vị luyện dược sư duy nhất suốt mấy năm nay, vô cùng lợi hại, chỉ là không biết vì lý do gì mà hắn lại đầu nhập dưới trướng một vị thương nhân.”

Tín Lăng hầu đưa mắt nhìn đoàn người binh khí đầy mình kia nặng nề rảo bước rời đi, trên gương mặt tuấn mỹ vẫn vô cùng lạnh nhạt.

“Những chuyện đó không liên quan tới chúng ta, cũng không nên xen vào chuyện người khác. Đi thôi.”

Hắn chưa đi ra ngoài được bao xa thì trông thấy có một cô bé đàn ngồi ở ven đường, hai tay chống lên gương mặt nhỏ nhắn. Nàng ngẩng đầu, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn hắn.

...

“A...!” Trong mật thất, Nguỵ Kỳ hầu tức giận gầm rít một tiếng rung cả nóc nhà. Vị Nguỵ Kỳ hầu quyền cao chức trọng, một tay che trời ở Triệu quốc vậy mà cứ chạy như điên quanh mật thất tựa như một con chó hoang bị dại.

“Kẻ nào? Rốt cục là kẻ nào?” Khoé mắt Nguỵ Kỳ hầu chỉ sợ có thể nứt toác ra bất cứ lúc nào, giống như muốn ăn thịt người vậy, “Triệu Cường và Hoàng Đạt đâu rồi?”

Triệu Cường và Hoàng Đạt cũng chính là hai tên triệu hồi sư hắn phái đi bắt Trọng Quỳ.

“Bẩm hầu gia, không thấy Triệu Cường và Hoàng Đạt đâu cả. Tiểu nhân đã phái người đi tìm rồi.” Tên thuộc hạ kia trả lời.

Nguỵ Kỳ hầu nghiến răng kèn kẹt, nhìn một mớ hỗn độn bên trong mật thất, tên đạo tặc chết tiệt kia, không chỉ trộm hết bảo vật của hắn mà còn dùng lửa đốt sạch những thứ gì còn sót lại.

Vách tường của mật thất đều được bảo vệ bởi tinh thiết nên chúng vô cùng kiên cố, dù bên ngoài có cháy thì bên trong cũng không có ảnh hưởng gì.

Nhưng ngọn lửa kia lại vô cùng hung mãnh, không lan ra khắp nơi nhưng đi đến đâu là thiêu rụi đồ vật đến đó. Tất cả những bảo vật khó khăn lắm hắn mới tính nhặt được, tất cả đều đã... tất cả đều đã...

Trước mắt Nguỵ Kỳ hầu đột nhiên tối sầm, ngã bịch xuống mặt đất, người run rẩy không thôi.

“Hầu gia! Ngài bình tĩnh đã! Bình tĩnh đã!” Tên thuộc hạ kia vội vã đỡ hắn ngồi dậy.

Nguỵ Kỳ hầu chợt mở bừng mắt, phun ra một ngụm máu, hai mắt đỏ ngầu: “Kẻ nào đã làm chuyện này? Bổn hầu mà bắt được hắn nhất định cho hắn sống không bằng chết, sống không bằng chết!”

Vu Ly lạnh lùng liếc nhìn qua, hắn chẳng có hứng thú với màn bi hài kịch diễn ra trong Nguỵ Kỳ hầu phủ, hắn chỉ quan tâm Trọng Quỳ đàn ở đâu mà thôi.

“Ly công tử, tìm thấy tiểu chủ nhân rồi.” Đột nhiên lúc này, một tên thuộc hạ chạy vào cấp báo.

Vu Ly vội vã xoay người rời đi, chẳng thèm bận tâm xem xem Nguỵ Kỳ hầu giờ phút này thê thảm tới độ nào.

Bên ngoài mật thất, Tín Lăng hầu đang nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Trọng Quỳ, chậm rãi dắt nàng đi về phía trước, trên gương mặt bình đạm như tiên giáng trần mang theo một nụ cười nhẹ nhàng.

“Cô bé này bị lạc đường, nói rằng muốn tìm Vu Ly công tử.”

Vu Ly vội vã từ trên cầu thang bước xuống, ngay khi hắn đón lấy nàng từ trong tay Tín Lăng hầu, Trọng Quỳ vậy mà có thể cảm nhận được thân thể của vị thiếu niên luôn luôn trầm ổn bình thản này vậy mà đang run lên từng hồi.

Trọng Quỳ không khỏi thấy áy náy trong lòng. Trọng Phong đã giao phó đứa con gái duy nhất mày cho Vu Ly, nếu nàng xảy ra chuyện gì thì sau này làm sao hắn có mặt mũi gặp lại Trọng Phong nữa đây?

“Đa tạ Tín Lăng hầu, tại hạ là Vu Ly, đây là tiểu chủ nhân của Trọng phủ chúng ta - Trọng Quỳ.”

Vu Ly khom lưng thật sâu với Tín Lăng hầu, vô cùng chân thành cảm tạ. Thật ra với thân phận là luyện dược sư của hắn thì chẳng vì lý gì mà phải khom lưng uốn gối với vương tôn quý tộc cả.

Nhưng vì Trọng Quỳ, Vu Ly hắn cam tâm tình nguyện làm vậy.

“Không cần khách khí tới vậy, đây chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi. Trọng Quỳ tiểu sư lòng vô cùng sợ hãi, mau đưa nàng trở về đi.”

“Ngày khác Vu Ly nhất định sẽ tới bái phỏng cảm tạ Tín Lăng hầu.”

“Khách khí rồi, bổn hầu vô cùng mong được kết giao với một vị bằng hữu như Vu Ly công tử.”

“Khoan đi đã! Chuyện bảo khố của bổn hầu thì sao?” Nguỵ Kỳ hầu vội vã đuổi theo sau, lớn tiếng quát nạt. Hắn vừa nói vậy, nhóm cao thủ của Nguỵ Kỳ hầy phủ lập tức bao vây lấy họ.

Vu Ly chưa hề lên tiếng, vị mưu sĩ bên cạnh Tín Lăng hầu đã bật cười khinh miệt: “Nguỵ Kỳ hầu, ngài đang nghi ngờ quân thượng của chúng ta đấy chứ?”

Nguỵ Kỳ hầu trông thấy Tín Lăng hầu, khí thế cũng đã giảm bớt ba phần. Tên Tín Lăng hầu này là đại công thần đã giải vây cho Hàm Đan, đến Triệu vương cũng phong hắn làm Thượng tân. Mà dưới trướng hắn cũng có vô số cao thủ, thậm chí có cả một vị phù chú sư.

Một người như vậy, Nguỵ Kỳ hầu đương nhiên không dám bành trường khí thế nữa, nhưng chuyện bảo khố vị cướp sạch không còn một cọng dược liệu nào, chẳng lẽ hắn vẫn phải nhẫn nhục nén giận sao?

“Đương nhiên bổn hầu không hề nghi ngờ Tín Lăng hầu, chỉ là con nhóc Trọng Quỳ này...” Ánh mắt tàn độc của Nguỵ Kỳ hầu găm chặt lên người Trọng Quỳ.

Vu Ly liếc nhìn hắn, hững hờ trả lời: “Hầu gia còn chưa giải thích lý do vì sao tiểu chủ nhân nhà ta đêm hôm khuya khoắt bị bắt cóc mà nay lại xuất hiện ở trong phủ ngài đâu.”

“Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Tại sao bổn hầu lại phải bắt cóc một con nhóc kia chứ?” Nguỵ Kỳ hầu tỏ vẻ mình vô cùng hợp lý hợp tình, không hề có chuyện gì mâu thuẫn xảy ra cả.

“Chính là ngươi đã làm, ta nghe thấy hai tên triệu hồi sư kia nói rằng chính là ngươi bảo bọn họ bắt ta tới đây.” Trọng Quỳ lười nhác lên tiếng.

Nàng cũng không hề sợ hãi tén Nguỵ Kỳ hầy này!

Nguỵ Kỳ hầu không khỏi sửng sốt, không nghĩ rằng thuộc hạ của mình làm việc ẩu đoảng như vậy, để con nhà đầu chết tiệt này nghe được.”

Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có chuyện như này xảy ra. Vốn định sau khi bắt cóc được nàng về, huỷ đi sự trong sạch và thanh danh của nàng thì sẽ ép được nàng phải ngoan ngoan nghe lời. Nữ nhân trên thế gian này còn không phải muôn người như một, kẻ nào cũng vậy sao?

Nàng cũng sẽ không sợ hãi này Ngụy này chờ!

“Nguỵ Kỳ hầu, Trọng gia chúng ta tuy chỉ là thương nhân thế gia, nhưng chỉ cần có một kẻ nào muốn gây hại đến tiểu chủ nhân thì dù đó có là ai thì Trọng gia cũng sẽ liều chết trả thù cho bằng được, kể cả có phải cá chết lưới rách cũng không màng!” Vu Ly lạnh lùng tuyên bố. Tuy hắn vốn là người ôn hoà nội liễm, nhưng khi từng giận thì khí thế vô cùng hung mãnh kinh người, tựa sấm chớp ần ầm bên tai.

Nguỵ Kỳ hầu ngay lập tức á khẩu, không nói năng được gì. Đã tính kế trên người Trọng Quỳ không thành, bị người Trọng gia tìm tới tận nơi, lại còn diễn xiếc trước mặt Tín Lăng hầu, lửa giận dồn nén trong lòng khiến hắn suýt chút đã thổ huyết thêm một lần nữa.

“Việc này bổn chờ sẽ không bỏ qua, chắc chắn sẽ điều tra thật kỹ, một chi tiết cũng không bỏ qua!” Dứt lời, Nguỵ Kỳ hầu cũng không màng đến lễ nghi gì nữa, phất tay áo rồi rời đi.

Trọng Quỳ, Vu Ly và Tín Lăng hầu cùng nhau rời khỏi Nguỵ Kỳ hầu phủ, trước khi leo lên xe ngựa, Tín Lăng hầu đột nhiên dừng bước, gọi với Trọng Quỳ: “Trọng tiểu thư xin hãy dừng bước đã.”

Trọng Quỳ đưa mắt nhìn hắn, vị Tín Lăng hầu này chính là đệ nhất công tử đại danh đỉnh đỉnh của Nguỵ quốc, là đệ đệ ruột thịt của Nguỵ vương, có tài năng kinh thiên động địa. Nhưng vì hắn quá mức ưu tú khiến Nguỵ vương phải kiêng kị, chính vì lẽ đó mới đến nỗi phải lưu lạc đến Triệu quốc.

Trong bộ y phục một màu tuyết trắng, hắn nở nụ cười nhẹ nhàng, ôn hoà nói với Trọng Quỳ: “Trọng tiểu thư thoạt trông rất giống với một vị cố nhân của ta, hẳn đây chính là duyên phận. Hôm nay khi gặp được tiểu thư, trong lòng ta không khỏi cảm khái, nay ta có chút lễ vật nho nhỏ muốn đưa cho tiểu thư, mong rằng từ nay về sau, những chuyện như vậy cũng không xảy ra nữa.”

Hắn tự mình mang một cái túi gấm đến trao tận tay nàng, chưa kịp để nàng nói lời cảm ơn thì đã xoay người leo lên xe ngựa rồi vội vã rời đi.

Trọng Quỳ mở túi gấm ra, không khỏi hít một hơi thật sâu. Đây mà là “lễ vật nho nhỏ” trong lời hắn sao?

“Là phù chú.” Vu Ly đứng bên cạnh Trọng Quỳ, khẽ nở nụ cười, “Tiểu chủ nhân hẳn là trong hoạ gặp được phúc rồi.”

Hắn là luyện dược sư, là cường giả trên đại lục, đương nhiên cũng biết ý nghĩa của đống phù chú này.

Trên khắp đại lục Cửu Châu cũng chẳng có mấy vị phù chú sư, dưới trướng của Tín Lăng quân vừa hay có một vị. Những tấm phù chú này chỉ sợ dùng tiền cũng không mua được, thế mà hắn vừa ra tay đã cho nàng nhiều như thế.

Thật đúng là vô cùng hào phóng.

Trọng Quỳ cũng không lường trước được điều này, hôm nay đúng thật là nhặt được bảo vật rồi!

Trên gương mặt nhỏ nhắn vẽ lên một nụ cười tươi tắn rạng rỡ như một mặt trời nhỏ, đếm đếm số phù chú trong tay, “Xem ra sau này ta sẽ không bị bắt nạt nữa rồi.”

Vu Ly thấy Trọng Quỳ vô cùng vui vẻ, tâm trạng cũng đã tốt hơn khá nhiều.

“Cũng may hôm nay tiểu chủ nhân không gặp phải chuyện gì, nếu không...” Vu Ly vô cùng áy náy, “Nếu hôm nay ta về sớm hơn một chút thì chuyện này nhất định sẽ không xảy ra.”

“Không sao, đây không phải lỗi của ngươi, ngươi cũng không thể theo ta mãi được, về sau ta sẽ cố gắng cẩn thận hơn.” Ngồi trên xe ngựa, Trọng Quỳ hớn hở đếm đếm số phù chú Tín Lăng hầu đã cho.

Hôm sau, ở trong khu rừng rậm ngoại thành, Trọng Quỳ sáng sớm đã vụng trộm chạy ra ngoài. Nàng đổ hết đồ đạc trộm được từ Nguỵ Kỳ hầu phủ mà Huyết Hoàng cõng về ra mặt đất, sau đó một người một thua cắm đầu mà chọn lọc cẩn thận.

“Những món vũ khí này đều là tuyệt phẩm! Chỉ tiếc là ở Triệu quốc chúng ta lại không thể sử dụng được.” Trọng Quỳ vung vẩy thanh bảo kiếm trong tay, nếu không phải là nàng lo lắng Nguỵ Kỳ hầu sẽ phát hiện ra thì đem thanh bảo kiếm này đưa cho Tề Lộc là quá hợp tình hợp lý rồi.

“Còn có cả Vân Mẫu Song Thánh đỉnh này nữa, tặng cho Vu Ly để hắn luyện dược cũng không phải ý tồi!”

“Bộ Hàn Thiền Tuyết Dực Y này, thật sự quá đẹp rồi.” Trọng Quỳ vuốt ve mảnh vải mềm mại mát lạnh kia, mùa hè mà mặc thì chắc chắn sẽ thoải mái vô cùng.

...

Huyết Hoàng nhìn nàng đùa nghịch đám bảo vật trong tay như một con quỷ con mê tiền thì không khỏi thấy buồn cười: “Sau này khi chúng ta rời khỏi Triệu quốc, ngươi sẽ không thiếu cơ hội sử dụng nó đâu.”

“Nhưng mà bao giờ hai ta mới có thể rời khỏi Triệu quốc cơ chứ?” Trọng Quỳ ảo não thờ đai, giờ nàng mới có chín tuổi đầu mà thôi, chung quy vẫn không thể tự mình bỏ nhà ra đi được.

Khi thực lực chưa đủ mạnh, nàng hẳn vẫn nên ở lại Trọng gia mà thôi.

“Chờ đến ngươi thành một triệu hồi sư thì cũng tạm đủ để rời đi rồi.” Huyết Hoàng nhìn gương mặt trẻ con ngây thơ lộ ra vẻ bối rối của nàng, không khỏi mủi lòng.

Ở bên nàng cũng được một thời gian, Huyết Hoàng mới phát hiện ra khi ở bên Trọng Quỳ, mọi chuyện đều rất khác khi nó còn là triệu hồi thú của Công Tôn Khởi.

Mà không riêng gì Công Tôn Khởi, nàng cũng chẳng hề giống bất kỳ kẻ nào hắn đã từng ký kết khế ước trước đây.

Khác ở chỗ nào nhỉ? Có lẽ hẳn nàng mới là người giống nhân loại nhất trong số bọn họ, có khóc, có cười, cũng có bi và có hỉ.

Trọng Quỳ ủ rũ than thở, “Trước khi thành triệu hồi sư cửu tinh thì biết giấu đống bảo vật này ở đâu bây giờ?”

“Thế hôm qua Tín Lăng hầu cho ngươi phù chú ấy, trong mớ phù chú đó không phải có một tấm Tu Di giới tử phù sao?” Huyết Hoàng hỏi.

“Sao ngươi lại biết được?”

“Hừ, ngươi lẩm bẩm tên của đống phù chú đó cũng phải đến bảy bảy bốn mươi chín lần, ta có muốn không biết cũng khó ấy chứ.” Nó hừ hừ mấy tiếng.

Trọng Quỳ bật cười gian xảo, quả nhiên rút từ trong túi gấm ra một lá Tu Di giới tử phù.

“Tấm phù này có tác dụng gì?”

“Tu Di là ngọn núi cao nhất thế gian, mà giới tử dù có nhỏ bé như hạt bụi đi chăng nữa cũng có thể đặt cả toà núi Tu Di vào bên trong.”