Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 79: Anh Ấy Sẽ Không Ăn Thịt Người






Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tô Cẩm Khê, Tiểu Châm mở miệng giảm bớt bầu không khí: “Đừng lo lắng, chỉ là đi gặp người ta mà thôi, không phải chuyện lớn gì cả.”
“Tiền bối Tiểu Châm, tôi mới đến, tay chân lóng ngóng.

Tôi biết lần hợp tác này không chỉ quan trọng với công ty chúng ta, mà nó còn rất quan trọng với tổ chúng ta.

Tôi sợ mình làm không tốt, lại làm sai cái gì đó, đến lúc đó sẽ không thể cứu vãn được.”
Tô Cẩm Khê cẩn thận nhớ lại những điều ngu ngốc mà cô đã làm trong hai ngày qua, không chuyện nào làm ra hồn cả, Tô Cẩm Khê thấy áy náy.
“Không sao đâu, đừng căng thẳng như vậy, cho dù thất bại cũng sẽ không trách cô đâu.”
“Ừm.” Mặc dù nói như vậy nhưng Tô Cẩm Khê vẫn lo lắng, căng thằng đến mức hai tay đổ mồ hôi, sợ lát nữa bản thân sẽ làm sai.
Sớm biết vậy tối qua cô nên hỏi Tư Lệ Đình, vị tổng tài đó là người như thế nào, cô không khống chế được, trong lòng có chút sợ hãi.
Tô Câm Khê lấy điện thoại di động ra, lúc trước Tư Lệ Đình đã gọi cho cô, nhưng cô không lưu số của anh.
May mắn, trí nhớ cô tốt, số của Tư Lệ Đình không khó nhớ, số của anh có đuôi là số tám, dựa theo trí nhớ của mình Tô Cẩm Khê bám só.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nói, giọng nói quen thuộc vang lên, “Alo.”
Chỉ với một chữ, nhịp tim lo lắng của Tô Cẩm Khê càng đập nhanh hơn.

Trước kia mỗi lần Giản Vân gọi cho cô, cô cũng sẽ có phản ứng như vậy.
Tư Lệ Đình vừa nhận được tin tức Tô Cẩm Khê đã lên đường đi đến Đế Hoàng, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì mười lăm phút nữa cô sẽ có mặt ở Đề Hoàng.
Cô rất ít khi gọi điện cho mình, chẳng lẽ cuối cùng cô ấy cũng biết mình là tổng tài Đế Hoàng?
Chờ ba giây không nghe thấy cô nói, Tư Lệ Đình cười nói: “Tiểu ngu ngốc, nói chuyện.”
Gần đây ở trong trò chơi anh đã bị nghiện gọi như thế, trong lúc nhất thời anh không sửa được.
“Hả, chú, chú ba.” Lúc này Tô Cảm Khê mới phản ứng.
“Sao lại sợ tôi?” Tư Lệ Đình có chút không vui.
Rõ ràng hôm qua trước mặt anh cô gái nhỏ cũng không câu nệ như vậy, hôm nay lại bắt đầu lắp bắp.

Bây giờ Tô Cẩm Khê đã không sợ anh nữa, nhưng mà cô đang căng thẳng, không hiểu sao nghe thấy giọng nói của anh nhịp tim của cô càng đập nhanh hơn.
“Chú ba, tôi muốn hỏi chú một chuyện.”
Tô Cẩm Khê làm dịu cảm xúc của mình, sao mình lại thế này, chỉ gọi điện cho chú ba thôi mà.
“Nói đi.”
Tư Lệ Đình có nhiều công việc, vừa xử lý tài liệu trong tay, vừa trò chuyện với Tô Cắm Khê.
“Hôm qua tôi quên hỏi anh, vị tổng tài kia bao nhiêu tuổi, tính cách ra sao, dễ hoà hợp không?”
Thì ra là vì người tổng tài kia nên mới tìm anh, Tư Lệ Đình có chút không vui, còn tưởng rằng cô gái nhỏ đang tìm mình.
Nhưng vị tổng tài kia là mình, cũng coi như tìm mình đi.
“Em đến rồi sẽ biết thôi?”
“Chú ba, tôi không biết phải làm sao.

Tôi không hỏi cảm nhận của anh về anh ta… Anh và anh ta thân thiết như thế, nhất định anh hiểu rõ anh ta phải không?”
“Ừm, hiểu rõ.” Tư Lệ Đình đóng tài liệu lại, nghịch cây bút trên tay.
“Vậy anh có thể cho tôi biết anh ta bao nhiêu tuổi không?”
“Không kém hon tôi là bao.” Tư Lệ Đình đáp mà không cần suy nghĩ.
“Còn trẻ như vậy?” Tô Cảm Khê lẫm bảm một mình, “Tôi còn tưởng là một ông già 50 tuôi.”
Tư Lệ Đình hơn Đường Minh vài tuổi, hiện tại anh 27 tuổi, là một tổng tài rất trẻ.
“Vậy tính tình anh ta tốt không?” Tô Cẩm Khê lại hỏi.
Tư Lệ Đình nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, tính tình của anh tốt không? Không biết có tốt với người khác hay không, nhưng dù sao thì anh rất tết với Tô Cảm Khê.
“Anh ấy rất dễ tính, cao 1m88, nặng 75kg, thích màu đen, trắng và xám, thích uống cà phê không đường, ghét đồ ngọt…”
Khi nghe thấy Tư Lệ Đình dễ như trở bàn tay tiết lộ một số sở thích của vị tổng tài kia, Tô Cảm Khê tặc lưỡi.
“Chú ba, chú biết rõ về anh ta như vậy.”
“Đương nhiên, trên đời này không ai hiểu rõ anh ấy hơn tôi, em đừng sợ, anh ấy sẽ không ăn thịt người.”

“Vâng, cảm ơn chú ba.” Sau khi cúp điện thoại Tô Cảm Khê mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Tiêu Châm ở một bên hỏi: “Chú ba của cô có lai lịch gì thế? Có thể làm bạn với vị tổng tài kia, xem ra anh ta không phải là nhân vật đơn giản.”
Tô Cẩm Khê nghĩ đến trước đó anh đưa thẻ đen cho mình, trên đời này có nhiều người có tiền cũng sẽ không nhất định có thể làm được loại thẻ như thế.
Nhưng để hỏi lai lịch của anh là gì, thì Tô Cẫm Khê cũng không biết.
Cô lắc đầu, “Tôi cũng không rõ, chắn hẳn anh ấy là một nhân vật rất lợi hại.”
Lúc này Tô Cẩm Khê mới biết mình không biết gì về anh cả, ngoại trừ việc biết anh là con ngoài giá thú của nhà họ Đường.
Rõ ràng là nằm chung giường nhiều lần, nhưng mà cô không biết gì cả.
Chú ba là người như thế nào? Đôi khi bá đạo, đôi khi dịu dàng, Tô Cảm Khê nghĩ đến mê mẩn.
Xe dừng ở cửa công ty, Tiểu Châm đẩy Tô Cầm Khê, “Tiểu Tô, đã đến rồi, sao cô lại thất thần?”
“Hả, đến nhanh như vậy?”
“Tập trung tinh thần, tiếp đến chúng ta phải tập trung vào nó, không thể có sai sót, cô hiểu không?”
“Ừm, tôi hiểu rồi.” Tô Cẩm Khê hít một hơi thật sâu, ngừng suy nghĩ về những thứ không có.
Cả hai bước vào đại sảnh, thật ra không chỉ Tô Cẩm Khê căng thẳng mà Tiểu Châm cũng rất căng thẳng.
Đây là Đế Hoàng, một công ty đa quốc gia mà ngay cả các doanh nghiệp của Đường thị cũng phải nễ phục.
Trước kia đã đến nhiều lần nhưng toàn bị từ chối, liệu lần này có thực sự thuận lợi?
Ỹ Chưa đợi Tiểu Châm giới thiệu bản thân, nhân viên lễ tân nhìn thấy Tô Cảm Khê đã chủ động đi ra.
“Xin chào, xin hỏi là cô Tô phải không?”
Tô Cẩm Khê có chút vừa mừng vừa lo, “Là tôi.”
“Tổng tài đang đợi cô, mời cô đi theo tôi.” Nhân viên lễ tân lịch sự dẫn đường.
Đế Hoàng ân cần như vậy, Tiểu Châm và Tô Cẩm Khê đều không ngờ tới.
Đặc biệt là khi nhân viên lễ tân dẫn họ đến thang máy vip, Tiểu Châm muốn đưa tay ra sờ.
Đây là chiếc thang máy hoàng kim huyền thoại.


Không biết đi vào bên trong đó sẽ có cảm giác gì.

Có thể lên tiên luôn không?
“Cô Tô, cô cứ trực tiếp đi lên là được.” Nhân viên lễ tân nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn, cảm ơn.” Tô Cảm Khê không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, chắc hẳn vị tổng tài kia nễ mặt chú ba nên mới tốt với mình như vậy.
Nhân viên lễ tân quẹt thẻ mở thang máy, “Cô Tô, mời vào.”
Mặc dù nhân viên lễ tân không biết cô Tô này có lai lịch gì, nhưng trợ lý Lâm cũng đã đích thân xuống căn dặn phải tiếp đãi cô Tô đàng hoàng.
Còn đặc biệt để cô ấy trực tiếp đi thang máy dành riêng cho tổng tài, nhân viên lễ tân biết cô gái này là nhân vật không thể đắc tội, nhất định phải đối xử tốt.
Tô Cẩm Khê đợi tiền bối đi vào trước, Tiểu Châm chỉnh lại cà vạt, lần đầu tiên bước vào thang máy vip anh ta có chút hưng phán.
Chân còn chưa bước vào đã bị nhân viên lễ tân cắt ngang, “Cô Tô, tổng tài đã căn dặn, chỉ gặp một mình cô, cho nên vị tiên sinh này không thể lên, tôi xin lỗi.


Tiểu Châm có chút thất vọng nhìn thang máy, sắc mặt nhanh chóng trở lại bình thường, “Tiểu Tô, cô cứ lên đi, tôi ở dưới này chờ cũng được.”
“Tôi…” Nghĩ đến mình phải đối mặt một mình với anh ta, Tô Cẩm Khê cảm thấy hơi sợ hãi, rụt rè.
Cô thực sự sợ trong lúc căng thẳng mình nói sai hoặc làm điều gì sai trái đắc tội vị tổng tài kia, đến lúc đó liên lụy đến công ty, tội chết khó tha.
“Đừng sợ, là chính cô là được.” Tiểu Châm thấy cô lo lắng thì nhẹ nhàng động viên.
“Ừm.”
“Đây là tư liệu, đừng quên đưa cho tổng tài xem.

Hy vọng của công ty nhờ cả vào cô đó.

Đừng lo lắng, chỉ cần cô cố gắng hết sức, chị Trân Ni và chúng tôi sẽ không trách cô.”
“Được.” Tô Cẩm Khê cầm lẫy tài liệu rồi bước vào thang máy.
Trong thang máy chỉ có ba lựa chọn tầng 1 phụ, tầng 1 và tầng trên cùng.
Đây là loại thang máy dành riêng, ở Tô gia cũng có, là loại thang máy dành riêng cho cắp cao sử dụng, nhưng không sang trọng như thế.
Nghe nói thang máy này chỉ có một mình tổng tài sử dụng, e rằng tổ tiên mình tích đức nên mới có được cơ hội như vậy.

Nghĩ đến trước đó mình nói chuyện với chú ba, anh quen thuộc vị tông tài kia như vậy, vinh hạnh của mình cũng là vì chú ba đi.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, thang máy đóng lại khuôn mặt của Tiểu Châm biến mắt ở cửa thang máy.
Tô Cầm Khê cầm túi văn kiện, ở trong thang máy cô sửa sang lại bản thân.
Cô luôn cảm thấy chiếc váy này quá ngắn, liệu vị tổng tài kia có nghĩ cô không nghiêm túc không?
Tô Cẩm Khê càng lo lắng, càng suy nghĩ lung tung, cô lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Tư Lệ Đình.
“Chú ba, tôi sắp tới phòng làm việc của tổng tài kia rồi, anh ta chỉ gặp một mình tôi, tôi rất căng thẳng, tim như muốn nhảy ra ngoài.”
Điện thoại trên bàn rung lên, Tư Lệ Đình nhìn lướt qua tin nhăn, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
“Tiểu ngu ngốc, đã nói rồi đừng căng thẳng, anh ấy sẽ không ăn thịt người.”
Tô Cẩm Khê nghĩ đến sự việc lúc trước cô ném ly lên đầu Đàm tổng, còn chuyện bị hành tây hun chảy nước mắt.
Nhỡ đâu cô vừa bước vào cửa liền bị ngã, hoặc là vô tình đụng phải vị tổng tài kia thì làm sao đây?
Nhìn thấy câu trả lời của Tư Lệ Đình, Tô Cẩm Khê cảm thấy giọng điệu của anh rất quen thuộc, nhưng giờ cô căng thẳng không dám nghĩ Tư Lệ Đình có liên quan đến T.
“Tôi biết anh ta sẽ không ăn thịt người, chỉ là tôi không nhịn được.”
“Ngoan, tin tôi, anh ấy rất tốt, sẽ không làm gì em đâu.”
Lúc này cửa thang máy mở ra, Tô Cẩm Khê càng thấp thỏm lo âu.
“Ô ô ô, chú ba, tôi sợ, tôi không tự tin vào bản thân.

Lần hợp tác này rất quan trọng với công ty chúng tôi, tôi sợ mình sẽ làm hỏng việc.”
Tư Lệ Đình cũng không nói nên lời, rõ ràng cô đã tới cửa, đi mắấy bước liền có thể nhìn thấy mình.
Tư Lệ Đình hận không thể đích thân ra nghênh đón cô, nhưng anh xấu xa muốn nhìn thấy dáng vẻ của vật nhỏ khi biết mình là tổng tài.
“Cái gì cũng đừng nghĩ, em nhìn thấy phòng làm việc của tổng tài chưa? Gõ cửa đi vào, trời sập thì tôi cũng sẽ chống đỡ cho em.”
Tô Cẩm Khê hít một hơi thật sâu, những lời của Tư Lệ Đình đã làm cô bình tĩnh hơn.
Hai người là bạn bè, cho dù cô có làm sai, tổng tài cũng sẽ nễ mặt chú ba.
Tô Cẩm Khê gõ cửa.
“Vào đi.” Qua cửa cô nghe thấy giọng người đàn ông.
Có phải cô bị ảo giác thính giác không? Làm thế nào mà cô cảm thấy giọng nói này hơi giống chú ba? Cánh cửa từng chút mở ra, tim Tô Cẩm Khê như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.