Chương 607:
SN được, được, chị đi tìm giúp ” Cô Cầm bắt đắc dĩ nói, mặc cho bé. trai kéo cô lên trên boong.
Bên ngoài có rất ít người, lúc này mọi người đều ở đây hóng gió biển, nói chuyện yêu đương, bầu không khí rất tuyệt.
“Nơi này có mẹ của em à?” Có Cẩm dịu dàng hỏi.
Nghĩ đên dáng vẻ đáng yêu của Tư Lệ Đình trước kia, nêu như tương lai cô và Tư Lệ Đình có con thì nhât định cũng sẽ đáng yêu như vậy.
“Hình như là không có ạ, chị, chị nhìn trời có sao kìa, đẹp quá đi.”
“Đúng vậy, rất đẹp, giống như có thật nhiêu ánh mắt chợt lóe lên ánh sáng lên vậy.”
“Chị, em kể cho chị nghe một câu chuyện về ngôi sao nhỏ nha.”
“Được.” Cố Cầm ôm chân ngồi trên boong tàu với cậu bé, nghe giọng non nớt của cậu bé kê chuyện.
Đứa trẻ này rất xinh đẹp, ngũ quan.
tỉnh xảo, mặc dù mới chỉ năm sáu tuôi thôi nhưng lời nói và suy nghĩ đều rất rõ ràng.
Cậu bé kể chuyện cho Có Cẩm, Có Cầm rất nghiêm túc lắng nghe.
Trong đại sảnh, Tư Lệ Đình buông. dy rượu xuông, anh đã đợi mấy tiền rÔI, không biết cuối cùng bé cưng chuẩn bị bât ngờ gì cho anh nữa.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, hay là đi hỏi cô một chút mới được, nếu không anh sẽ luôn cảm thấy tinh thần bắt an.
Một người phục vụ đi đến: “Ngài Tư, Cố chủ tịch hẹn gặp anh, đây là thẻ mở cửa phòng.”
Tư Lệ Đình nhận lầy thẻ mở cửa phòng, bắt ngờ tới rồi?
Anh vui vẻ đi về phía phòng, mở cửa, nhưng phát hiện bên trong lại tối đen.
“Tô Tô, em ở đâu?” Trong lòng Tư Lê Đình có chút mong đợi, cuối cùng Cô Cầm chuẩn bị bát ngờ gì cho anh thế?
Mò mẫm trong bóng tối tìm Cố Cẩm ở khắp nơi: “Tô Tô, em ở đâu? Có phải muôn chơi trốn tìm với anh không?
Đề anh mà bắt được thì tối nay em đừng có mong có thể xuống giường được.”
Mới nói như vậy thì đã có người ôm lấy anh từ phía sau.
Tư Lệ Đình kéo cô vào trong lòng: “Còn bắt ngờ đâu rồi? Đây là cái em tính cho anh… Không, cô không phải 19 1G.”
Bình thường Cô Câm không thích xịt nước hoa, nhưng mà hôm nay trên người có mùi thơm thoảng thoảng của nước xịt tóc, còn người phụ nữ trong lòng rõ ràng có mùi nước hoa.
‘Loại này mùi rất nồng, cho dù Cố Cẩm có xịt thì cũng không chọn mùi nông như vậy, Tư Lệ Đình cực kỳ hiệu cô.
Anh đây mạnh người phụ nữ trong lòng xuống đất, anh vội vàng mở đèn, thây được người phụ nữ trên thảm hóa ra là Hoa Tình.
“Là cô? Cô đang tính giở thủ đoạn gì?” Tư Lệ Đình lạnh lùng nhìn cô ta.
Nghĩ đến Tô Mộng đã từng làm gì với Đường Minh, chẳng lẽ Hoa Tình cũng tính giỏ trò giỗng vậy?
Cô ta cũng coi thường anh qua rồi, anh với Cô Cẩm ở bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ còn không biết tình của Cô Câm à?
Hoa Tình biệt cô ta không gạt được Tư Lệ Đình, nhưng lại không nghĩ anh lại phát hiện ra nhanh đên vậy, qua đó thấy rõ anh rất đề tâm tới Có Câm: Chỉ khi bạn để tâm đến một người thì lúc nào trong đầu bạn cũng nghĩ đến cô ây, quen thuộc từng hành động của cô ây.
Hoa Tình bị anh đầy mạnh ra, mặc dù :chỉ ngã xung đất, trên đất còn trải thảm mềm không làm cô ta cảm thấy đau nhưng trong lòng lại cảm thây rât đau.
“Lệ Đình, dầu gì chúng ta cũng từng là người yêu của nhau, sao anh lại tuyệt tình với em đến vậy?”
“Hoa Tình, những chuyện trước kia cô làm với tôi, tôi không tính toán, tôi và cô từ lâu đã là quá khứ rôi, tôi cũng đã nói vô số lân là không được làm phiền tội nữa, nhưng xem ra cô không có đề mây lời tôi nói vào tay.”