Chương 570:
Cục cưng của cô và anh nhất định sẽ rất ngoan ngoãn, nếu như có một đôi mắt giống anh ấy thì lại càng tốt hơn.
Có Cẩm mơ mơ màng nghĩ như vậy và dần dần chìm vào giấc ngủ. Mới ngủ đến nửa đêm, Cố Cẩm không hiểu sao lại đột nhiên có một cảm giác mát lạnh một cách lạ thường.
Ngoài trời mưa to vẫn chưa ngớt, tiếng sấm vẫn đùng đoàng bên tai.
Cố vừa mới tỉnh lại thì việc đầu tiên cô làm là sờ sờ để tìm người đàn ông bên cạnh mình, bóng dáng của Tư Lệ Đình đâu có ở bên cạnh cô.
“Chú ba?” Cố Cố khẽ hô lên một tiếng, lẽ nào anh đã tỉnh dậy và quay lại phòng ngủ chính ngủ tiếp?
Có Cẩm chưa hiểu rõ liền trông thấy một bóng hình ở trên đầu giường, đoán là anh không ngủ được nên đã ngồi dậy.
chơi đùa ở đầu giường.
“Cục cưng Đình, mau lại đây ngủ với mẹ.” Có Cẩm ra lệnh cho Lệ Đình.
Người đó đi đến chỗ cô, trong lòng cô dậy lên một cảm giác nguy hiểm, đúng lúc đó, bầu trời có một tia chớp xẹt ngang qua.
Tia chớp chiếu sáng lên vùng xung quanh, người đứng ở bên cạnh giường cằm một con dao gọt hoa quả trong tay, ánh mắt tràn đầy vẻ sát thủ.
Trong nháy mắt, căn phòng lại bị bóng tối bao trùm, cả người Cố Cẩm sớm đã lạnh toát lên rồi, tại sao Tư Lệ Đình có thể thành ra như thế này chứ!
Nhìn bóng dáng đó lại đến gần người cô một lần nữa, anh giơ con dao trong tay lên rồi xông thẳng vào người cô, Cố Cẩm vội vàng né sang bên cạnh.
“Cục cưng Đình, con làm cái gì vậy, mẹ là mẹ của con mà?”
Cố Cẩm đi chân đất bước xuống giường, một tay bật đèn, Tư Lệ Đình hoàn toàn không giống trước kia một chút nào, trong ánh mắt tràn đầy sự lạnh lùng.
“Cô không phải mẹ của tôi, cô chính là dì, tôi đánh cô, Lệ Đình rất đau… Lệ Đình muốn giết chết cô, cô chính là đồ khốn nạn.”
Dì?
Hai chị em gái song sinh nhà họ Tô, năm đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Giây phút này Cố Cẩm cũng không còn thời gian và sức lực để nghĩ về những chuyện đó nữa, Suy nghĩ của Tư Lệ Đình tuy là chỉ dừng lại ở đứa trẻ mấy tuổi nhưng thân hình và sức lực của anh ấy thì lại là một người trưởng thành.
Nếu như anh thật sự ra tay với cô thì chắc chắn cô sẽ không phải là đối thủ của anh.
“Cục cưng Đình, mẹ không phải là dì, mẹ là mẹ yêu của con mà, mẹ sẽ không làm hại con đâu.” Cố Cẩm chỉ có thể Ti ng KD. IV DA ớ TP cô găng hêt sức đề trân an tinh thân của anh.
Tư Lệ Đình không hề lay động nói: “Cô lừa tôi, cô thích nhất là đóng giả thành mẹ tôi để lừa tôi, cô sẽ làm hại mẹ của tôi, tôi phải giết chết cô, chỉ khi cô chết đi thì mẹ tôi mới có thể đưa tôi đi gặp ba tôi.”
Cố Cảm càng nghe càng hoảng loạn, không đợi cho cô suy xét về lời nói của Tư Lệ Đình thì Tư Lệ Đình đã lao vọt tới chỗ cô.
Cuối cùng thì cô cũng biết tại sao trước kia Tư Lệ Đình lại trói mình lại, thì ra là anh muốn đề phòng việc anh sẽ làm hại đến cô.
Bây giờ cô mới biết thì cũng đã muộn rồi, ở sau lưng, Tư: Lệ Đình cứ liên tiếp đuổi theo cô.
Có Cẩm cầm lấy gối để đỡ một nhát dao, lông ngỗng bay ra tung tóe như bông tuyết.
“Cục cưng Đình, cậu đừng giết tôi, tôi sẽ đau đấy.”
“Cô là đồ khón, chỉ có giết chết cô thì mẹ và tôi mới có thể có được hạnh phúc.”
Điều quan trọng nhất là Cố Cẩm đã bỏ cuộc khiến cho Tư.
Lệ Đình nhớ ra tất cả, cô mơ mơ màng màng chạy ra ngoài cửa.
Năm lần bảy lượt cô muốn giơ bình hoa lên để choảng vào Tư Lệ Đình nhưng cuối cùng cô lại không nỡ.
Nhưng đây chính là chú ba, chỉ là lúc này thần kinh của anh ấy không được ổn định mà thôi, nếu như mà choảng thật thì anh ấy cũng sẽ mắt trí nhớ, hoặc là bị chắn thương não bộ, như thế thì phải làm sao đây?
Có Cẩm không thể nào ra tay với Tư Lệ Đình đành phải chịu cho Tư Lệ Đình đuổi chạy tới chạy lui chung quanh nhà, Tư Lệ Đình không có ý định sẽ buông tha cho cô.
“Dì, cô hãy ngoan ngoãn đứng lại, tôi nói rồi, người chết chỉ đau một chút thôi rồi sẽ được giải thoát.”
Chết tiệt, người dì mà anh nói đến xấu xa như thế nào chứ, đã làm những gì với đứa trẻ này mà anh lại nói đến chuyện chết chóc chứ.
Nghĩ đến đứa trẻ đáng yêu ở bên cạnh cô trước kia, Cố Cẩm có chút đau lòng. Rõ ràng là một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy.