Cố Cẩm nói hết thảy tất cả những chuyện đã xảy ra lúc trước khi Nam Cung Huân đến nhà cô, Tư Lệ Đình càng lạnh lùng hơn.
“Tô Cảm Khê, giữa đêm hôm mà em lại để cho người đàn ông lạ vào nhà của mình, xem ra em cũng to gan gớm nhỉ.”
“Chú ba… anh đừng hiểu lầm chuyện đó, anh ta chỉ vào nói mấy câu rồi đi luôn, đến cả nước ép xoài cũng không uống mà.”
Tư Lệ Đình càng giận dữ hơn: “Em còn xay nước ép xoài cho anh ta nữa hả? Loại đồ uống mà anh thích nhát.”
Trông thấy vẻ mặt cáu kỉnh của chú ba giống y như một đứa trẻ con, Có Cảm dở khóc dở cười: “Anh ta đã không uống mà, chú ba, anh đừng giận nữa được không?”
“Không được.” Tư Lệ Đình ngoài miệng thì tức giận nhưng lại nắm chặt tay của Cố Cảm không buông.
Có Cẩm ôm chặt lấy cổ rồi nhẹ nhàng hôn lên hai má anh: “Chú ba, máy ngày nay chắc chắn là anh đã không nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta về nhà ngủ một giác thật ngon nhé.”
Nghe thấy được ngủ, ánh mắt của Tư Lệ Đình sáng lóe lên: “Được, em giúp anh ngủ nhé.”
“Em nói là ngủ đơn thuần thôi đấy, anh nghĩ đi đâu vậy?”
Cố Cẩm nhìn vào ánh mắt sáng lóe của anh là biết anh đang nghĩ đến chuyện khó nói đó.
Tư Lệ Đình cười với vẻ bí hiểm: “Anh cũng chỉ muốn nói là ngủ đơn thuần thôi mà.”
“Nhưng mà sao trông vẻ mặt của anh chẳng đơn thuần chút nào.”
Hai người cãi nhau ầm ï, tận hưởng sự ấm áp dành cho nhau, lúc này Cố Cẩm cũng không muốn quan tâm đến chuyện ở Mĩ của anh nữa, cô chỉ muốn có anh ở bên là được rồi.
Vừa mới vào nhà, Tư Lệ Đình đã không kiềm chế được mà hôn Cố Cẩm. Những chuyện trong suốt mấy ngày nay giống như một tảng đá lớn đè nặng lên anh.
Anh là người chứ đâu phải là thần thánh, cũng có lúc mỏi mệt chứ. Mỗi khi anh cảm thấy mình không thể tiếp tục kiên trì được nữa, anh lại nhớ đến Có Cảm.
Chỉ cần nghĩ đến cô thôi thì dù có mệt mỏi như thế nào anh cũng sẽ có đông lực, anh nhất định sẽ tiếp tục kiên trì.
“Chú ba, đi lên giường đi, đừng đứng ở đây nữa.” Ngoài ở trên giường ra, Có Cẩm không quen với việc làm chuyện đó ở những nơi khác.
“Thì như em muốn vậy.”
Bề cô lên chiếc giường êm ái, Tư Lệ Đình nhẹ nhàng hôn lên từng chỗ trên người của cô.
“Cẩm Khê, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cũng đừng rời xa anh, được không?”
“Vâng, không… rời xa… ạ.” Cố Cẩm đang hưởng thụ cuồng phong bão táp của anh.
Cơ thể hai người đã kề sát vào nhau, bầu không khí bắt đầu nóng lên, lần này cả hai gặp lại còn nồng nàn hơn trước kia.
Chắc hẳn là Tư Lệ Đình rất mệt, sau khi kết thúc anh đều sẽ bề Cố Cẩm đi tắm rửa sạch sẽ rồi mới ngủ.
Nhưng hôm nay vừa mới xong thì anh đã đi ngủ ngay.
Nghe thấy tiếng thở đều đều của anh, Cố Cẩm biết rằng nhất định mấy ngày vừa qua anh đã không được nghỉ ngơi thoải mái.
Cảm giác như có cái gì chảy ra trong cơ thể. Lần này hai người đã mạnh liệt quá mức nên cả hai đều quên không dùng biện pháp phòng tránh.
Cố Cẩm muốn đi vệ sinh để rửa người cho sạch sẽ, nhưng khi cô chưa kịp rời đi thì đã bị Tư Lệ Đình ôm chặt lấy.
Anh lẩm bẩm trong vô thức: “Cắm Khê, em đừng đi…”
Bộ dạng bây giờ của Tư Lệ Đình đã lọt vào mắt cô, Cố Cảm vừa cảm thấy nhẹ lòng mà vừa xót xa. Anh đã từng nói cô là người vợ và cũng là người thân duy nhất của anh.
Anh có thể mắt đi tắt cả nhưng tuyệt đối không thể để mát cô.
Cố Cẩm lại quay trở lại nép vào trong lồng ngực anh, đắp chăn lên cho hai người rồi tựa đầu vào ngực Tư Lệ Đình.
“Chú ba, Cảm Khê sẽ không đi.”
Tính theo chu kì kinh nguyệt lần trước của mình, mấy ngày nay đều là ngày an toàn, nếu như làm một lần thì chắc sẽ không có vấn đề gì, Có Cẩm cũng nhắm mắt lại.
Nam Cung Huân không thể không tức giận với Tư Lệ Đình, từ trước đến nay chưa có ai dám làm trái ý anh ta.
Đối với Cố Cẩm anh ta đã quyết định rồi, không thể nào bỏ qua, nhất định phải đạt được.
Anh ta gọi điện thoại cho một người: “Thông tin xuống dưới rằng, cắm tất cả các công ty hợp tác với anh ta, không được cung ứng nguyên liệu, nếu như có ai dám một mình hợp tác với anh ta thì sẽ trở thành kẻ thù của nhà họ Nam Cung.”