“Cố Cẩm!” Lúc này, Nam Cung Huân rất muốn bóp chết người phụ nữ trước mặt này ngay lập tức. Dáng vẻ thùy.
mị, khéo léo của cô khi ở bên anh trước kia đều là giả vờ sao?
Cứ tưởng là cô sẽ ngoan ngoan thùy mị như vậy chứ, ai mà biết được tất cả đều là giả!
“Vậy thì bây giờ phải làm sao ạ, anh Nam Cung?” Hai người đó phát ra nồng nặc mùi thuốc súng.
Nam Cung Mặc nhìn hai người đó không nói gì, trước đó cho dù là bầu không khí không quá vui vẻ nhưng không khí giữa hai người họ lúc đó cũng không đến mức căng thẳng như thế này.
“Nhân viên phục vụ, để tôi thanh toán hóa đơn.” Nam Cung Mặc lặng lẽ lên tiếng.
Nhân viên phục vụ có cảm giác như thể như đã được cứu dỗi, tưởng chừng như đã tốt rồi!
Vừa định đưa hóa đơn cho Nam Cung Mặc thì cả Có Cẩm và Nam Cung Huân đều đồng loạt quay ra nhìn anh và nói: “Đã nói là tôi thanh toán!”
Nam Cung Mặc tự ngoéo ngón tay của mình: “A, hai người quái thai này, nếu mà biết sớm thì em đã không quan tâm đến hai người rồi.”
Cố Cẩm và Nam Cung Huân đều đồng thời chìa ra một chiếc thẻ và nói: “Thanh toán.”
“Tiên sinh, tiểu thư, néu không thì hai người chia đôi đi?
Mỗi người một nửa?” Nhân viên phục vụ: sắp bị hai người này hành hạ đến phát khóc luôn rồi, sao cô ta lại đen đủi như vậy chứ, gặp phải hai cái người này.
“Tôi đã nói là tôi mời.”
“Ai đặt chỗ người đó là người mời, chỗ là do tôi đặt.” Có Cẩm cũng không chịu yếu thế.
“Ai đến trước thì là người mời, tôi đến trước.” Nam Cung Huân hiếm khi nào cố chấp như vậy.
Hai người này vừa nhìn thôi cũng đã biết là khách vip, nhân viên phục vụ đều không dám đắc tội, chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn đôi nam nữ không chịu nhường nhịn nhau.
Hai người cứ giằng co không ngừng như vậy, người quản lí mới đến gần và nói: “Tiên sinh, tiểu thư, hóa đơn của hai người đã được người ta thanh toán rồi.”
“Được thanh toán rồi sao?” Có Cẳm và Nam Cung Huân đều nhìn về phía Nam Cung Mặc.
Nam Cung Mặc liên tục xua tay và nói: “Đừng nhìn em, không phải em thanh toán, em vẫn ngồi ở đây mà, chẳng lẽ em có phép phân thân sao?”
Nghĩ đi nghĩ lại thì Nam Cung Mặc chưa rời khỏi đây.
“Vậy ai đã thanh toán hóa đơn?” Cố Cẩm hỏi.
“Đó là một tiên sinh mặc Âu phục.”
Một tiên sinh mặc Âu phục sao? Lẽ nào là Đường Minh sao?
Tóm lại là người đó đã giúp nhân viên phục vụ giải quyết được một nỗi phiền phức, Cố Cẩm cầm theo túi xách đứng dậy.
“Vậy người tiên sinh đó ở đâu rồi?”
“Anh ta vừa mới đi ra ngoài rồi, bây giờ tiểu thư ra ngoài là cũng có thể gặp được người đó đấy ạ.”
Không chỉ có Có Cẩm, Nam Cung Mặc cũng biết người đó là ai.
Mấy người đi ra khỏi nhà hàng, có một người đang đứng dựa vào một chiếc xe May Back, người đàn ông đó đang đứng ngắm nghía chiếc bật lửa trong tay.
Người đàn ông từ từ ngắng mặt lên, Cố Cẩm trông thấy một đôi mắt xanh trong veo, khuôn mặt khẽ nở một nụ cười thật tươi.
“Chú ba…”
Không một chút nghĩ ngợi, cô liền chạy đến chỗ người đàn ông cách đó không xa, tối hôm qua trước khi ngủ cô còn gọi video với anh để nói chuyện tâm sự vậy mà bằng một sức mạnh kì diệu nào đó chỉ trong nháy mắt anh đã vượt đại dương xa xôi bay về đây với cô, không hề dự báo trước gì cả.
Cố Cẩm biết anh đã gặp phải những chuyện rất khó khăn, nghĩ đến một khoảng thời gian rất dài không được gặp anh, ai mà biết được chỉ trong nháy mắt anh ấy lại có thể xuất hiện bất ngờ như thế này chứ.
Tư Lệ Đình đỡ lấy thân hình bé nhỏ đang lao vụt đến của cô và nói: “Đi giày cao gót thì đừng chạy nhanh như vậy, không cần thận mà trẹo chân thì anh sẽ đau lòng lắm đáy.”
Vẻ mặt của Cố Cẩm tràn đầy niềm vui sướng, sự xuất hiện của Tư Lệ Đình khiến cô rất bất ngờ.
“Chú ba, sao anh về nước mà không nói với em một tiếng.”
Tư Lệ Đình khẽ nhếch miệng rồi nhìn cô với ánh mắt ấm áp, dịu dàng và nói: “Bởi vì có một thứ nói rằng nhớ anh, thế là anh liền trở về.”