Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 545




Chương 545:

 

Cố Cảm nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng nói: “Vậy thì anh muốn được gì?” Từ trước đến nay cô không không bao giơ nghĩ rằng trời có thể sập xuống.

 

“Tôi muốn có một cơ hội, cơ hội cạnh tranh bình đẳng với Tư Lệ Đình. Cô và anh ta đã quen biết nhau trước tôi, có thể anh ta đối xử với cô rất tốt nhưng cũng không có gì chắc chắn rằng tôi sẽ thua anh ta cả. Nếu như chỉ vì thời gian quen biết mà tôi phải từ bỏ cô, như vậy thì cô có cảm thấy rất không công bằng đối với tôi không?”

 

Cố Cẩm vốn tưởng rằng anh ta sẽ nói ra những lời khiến cô mắt cả chì lẫn chài, nào ngờ đâu đột nhiên anh ta lại đề xuất yêu cầu như vậy.

 

“Nhưng mà nếu như tôi đồng ý điều kiện này của anh thì anh không cảm thấy như thế là rất không công bằng với chú ba sao?” Cố Cẩm hỏi ngược lại.

 

“Giống như tôi đã nói rồi đấy, đây chính là hiện thực. Hiện thực đã thuận lợi như vậy thì sao có thể bỏ lỡ chứ, đây chính là cách chơi của những người trưởng thành. Nếu như theo phong cách làm việc của tôi trước kia thì tôi hoàn toàn có thể làm đến cùng chuyện này, khiến cho cô không còn một đường sống nào cả. Nhưng qua việc tiếp xúc với cô, và thêm cả việc biết chuyện của cô với Tư Lệ Đình, tôi phát hiện ra cô không phải là một dự án, nên tôi cũng sẽ không làm như thế với cô. Những ngày nay tôi cũng tự hỏi bản thân rất nhiều. Tôi biết Tư Lệ Đình rất trân trọng cô vì vậy nên tôi cũng không muốn ép buộc cô quá nhiều. Tôi sẽ nói ra thành ý của mình, tôi sẽ đầu tư sáu mươi tỉ, và đồng thời cũng có thể buông tha cho Tư Lệ Đình ở bên kia. Đây chính là sự nhượng bộ lớn nhất mà tôi có thể đề xuất rồi, tôi chỉ xin cô có thể cho tôi một cơ hội.”

 

Nếu như những người quen biết Nam Cung Huân có chứng kiến cảnh tượng này thì cũng sẽ không tin đây là sự thật. Một người đàn ông luôn luôn chỉ biết đến lợi ích của mình, làm việc luôn mạnh mẽ, tiếng tăm vang dội đột nhiên lại có ngày cúi đầu trước một người phụ nữ như thế này.

 

Cố Cẩm há miệng thở dốc, ngay trước khi cô định cất lời thì Nam Cung Huân lại nói: “Không cần phải vội vàng trả lời tôi đâu. Ba ngày, tôi cho cô thời gian ba ngày để xem xét, suy nghĩ. Ba ngày là đủ để cho một người có thể hiểu ra được.”

 

Vừa mới nói xong anh ta liền quay người đi ra ngoài cửa, Có Cảm tiễn anh ta ra cửa.

 

“Anh Nam Cung, anh có thể nói cho tôi biết một chuyện không. Chúng ta mới quen nhau chưa đến ba ngày, anh hà cớ gì phải vì tôi mà làm nhiều chuyện phiền phức như: vậy? Tôi có đáng để anh lãng phí nhiều tâm tư như vậy không?”

 

Nam Cung Huân đang đi thì dừng bước quay lại nhìn cô và nói: “Cô có thể đi hỏi Tư Lệ Đình những câu này, những gì mà anh ta đã phải đánh đổi vì cô có đáng không?”

 

“Nếu như tôi từ chối lời đề nghị của anh thì anh sẽ như thế nào?”

 

Nam Cung Huân nhìn sâu vào mắt cô và nói: “Tôi hy vọng cô có thể hiểu một chuyện, người thông minh chắc chắc sẽ đưa ra những lựa chọn thông minh. Nếu như cô không học được điều này thì tôi sẽ đích thân lấy máu chảy đầm đìa để dạy cho cô biết. Lần này tôi cũng chỉ muốn thổi một làn gió để cho anh ta lung lay một chút thôi, còn lần sau tôi sẽ đích thân hủy hoại hét tất cả của anh ta. Mà cô phải gánh vác trách nhiệm to lớn với nhà họ Có, nếu như tôi ủng hộ những người khác thì cô nghĩ xem cô còn có thể ngồi vững ở vị trí đó không? Cố Cảm, đừng làm cho tôi phải khó xử, nếu như có thể thì tôi không muốn làm tổn thương cô.”

 

Từ trước đến nay, sử dụng ân huệ và uy quyền luôn là thủ đoạn mà những người quyền cao chức trọng sử dụng, chỉ là Cố Cẩm không thể nào có thể biết trước được đến một ngày đột nhiên có người lại đối xử với cô như vậy.

 

Nam Cung Huân đã rời khỏi đó được môt lúc rồi. Cô ngồi một mình trong căn phòng trống vắng, trong đầu suy nghĩ miên man về rất nhiều chuyện.

 

Chiếc điện thoại trong tay cô vang lên, đó chính là Tư Lệ Đình gọi tới.

 

“Chú ba.” Cố Cẩm có gắng hết sức để có thể giữ được sự: bình tĩnh trong giọng nói của mình, nếu không thì với suy nghĩ vô cùng nhạy cảm, Tư Lệ Đình sẽ nhận ra có điều gì đó không họp lí của cô lúc này.

 

“Tô Cẩm Khê, anh đã đến nước Mĩ rồi, em đã đi ngủ chưa?”

 

Trong suốt mười máy tiếng ngồi trên máy bay Tư Lệ Đình đã không nghỉ ngơi một chút nào mà chỉ toàn xử lí tài liệu, không thì cũng suy nghĩ, tính toán.

 

Vừa mới đáp máy bay xuống, còn chưa kịp nghỉ ngơi và chưa kịp điều chỉnh múi giờ thì anh đã lập tức đi thẳng đến công ty rồi.

 

Sự mệt mỏi của cơ thể còn đến từ những áp lực công việc, nếu mà là người bình thường thì có lẽ đã ngã gục từ lâu rồi.

 

Tư Lệ Đình cũng sợ rằng Có Cẩm sẽ lo lắng cho anh nên anh đã giả vờ giống như một người không có chuyện gì hết, trong lời nói chỉ toàn là những lời ấm áp ngọt ngáo như mật.

 

Cố Cẩm lướt nhìn qua phía bên ngoài, trời tối đen như mực, rồi đột nhiên cô giống như một người ngốc nghếch ngồi trong phòng khách.

 

“Mau đi ngủ đi.”

 

“Không có anh ở bên cạnh thì về nhà sớm và khóa cửa thật chặt nhé, không được thức đêm. Phải nghỉ ngơi sớm thì mới đẹp da.”

 

“Vâng, chú ba cũng nhớ ăn cơm đúng giờ nhé, nếu lúc trở về mà gầy đi thì em sẽ không buông tha cho anh đâu nhé.”

 

“Ngoan nào, đi ngủ sớm đi nhé.” Tư Lệ Đình nhẹ nhàng nói.

 

Cố Cẩm cúp máy, rồi uống một ngụm hết sạch ly nước xoài ép: “Chú ba, phải trở về sớm đấy nhé.”

 

Đã quen có Tư Lệ Đình ôm, bây giờ đột nhiên lại thiếu đi một người sau lưng, Cố Cẩm lăn qua lăn lại không ngủ được, trong đầu vẫn nghĩ đến lời nói của Nam Cung Huân.