Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 544




Cô không chỉ không muốn giấu diếm mà còn rất muốn cho anh ta biết được để tự biết khó mà lui.

 

Nam Cung Huân đi đến chỗ Có Cẩm và nói: “Cô không cần phải cố ý nhắc đến anh ta trước mặt tôi.”

 

Cố Cẩm cầm theo hai quả xoài sang bên cạnh gọt vỏ và nói: “Vậy thì uống nước ép xoài nhé, bình thường chú ba cũng thích uống nước ép xoài.”

 

Nam Cung Huân: Nhìn thấy những ngón tay trắng nõn nà của Cố Cẩm đang nhẹ nhàng, thanh thoát gọt vỏ dưới ánh đèn vàng đang chiếu rọi lên thân hình của cô, bao trùm cô bởi lớp lớp ánh sáng ấm áp, làm cho hình ảnh của cô lúc này trở nên vô cùng dịu dàng, ngọt ngào.

 

Nam Cung Huân đứng ở bên cạnh lẳng lặng chăm chú nhìn Cố Cẩm, trong lòng anh có hơi ngưỡng mộ Tư Lệ Đình vì ngày ngày đều có thể ngắm cô như vậy.

 

Ở trước mặt Tư Lệ Đình cô cực kì dịu dàng, hiền hậu, giống như một con mèo đáng yêu rất hợp lòng người, ngoài những lúc đột nhiên giơ nanh vuốt thì hầu hét lúc nào cũng có dáng vẻ vô củng thùy mị.

 

Chỉ có lúc ở trước mặt Tư Lệ Đình thì cô mới tỏ vẻ như vậy còn lại, khi ra ngoài lúc nào cô cũng tràn đầy khí chất.

 

thần thái ngút ngàn.

 

Một cô gái ở bên ngoài có thể làm một con hổ dữ mà về nhà lại tình nguyện thu hồi nanh vuốt để trở thành con mèo nhỏ thật khiến cho Nam Cung Huân không nỡ bở: qua.

 

Anh ta đến gần Cố Cảm, đứng ở bên cạnh cô và hạ giọng nói: “Rút cuộc là cô muốn gì?”

 

Còn tưởng rằng anh ta giống như con giời, có thể cho cô tất cả, chỉ cần cô yêu cầu thì cái gì anh cũng cam tâm tình nguyện mà dâng hiến cho cô.

 

Cố Cảm để dao gọt xoài xuống và nói: “Anh Nam Cung Huân, tôi muốn anh giúp đỡ cho chú ba của tôi, được không?”

 

Lúc nói ra câu đó, giọng của cô tỏ ra hơi yêu ớt. lép vế: “Tôi và chú ba đã trải qua quá nhiều đau khổ rồi. Anh Nam Cung Huân, anh có điều kiện tốt như vậy, anh muốn người phụ nữ như thế nào mà chẳng được chứ. Cho dù là có mắt trí nhớ hay không thì trong lòng tôi cũng chỉ có duy nhất một người đó là chú ba, anh cân gì phải giao du qua lại với những kẻ xấu chứ?”

 

Cảm xúc của Nam Cung Huân tưởng chừng đã tích cực lên một chút thì lúc này lại hoàn toàn biến mắt và trở nên lạnh lùng như băng.

 

“Không thể nào! Chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý được nhưng riêng chuyện này thì không thể được.”

 

Có Cẩm cũng lập tức thay đổi sắc mặt và nói: “Anh Nam Cung Huân, cho dù anh có đồng ý hay không đi chăng nữa thì tôi và chú ba có gặp bắt kì chuyện gì cũng sẽ không rời xa nhau đâu, anh nên từ bỏ hi vọng đi là vừa.”

 

“Cố Cảm, cô có biết là xã hội này đã dạy tôi thứ gì không?”

 

“Đó chính là hiện thực, từ nhỏ tôi đã biết ý nghĩa của hai chữ này rồi, con người không thể sống trong truyện có tích thiếu nhi đâu. Nếu không thì tại sao hồi nhỏ chúng ta lại đọc truyện cổ tích thiếu nhi mà lớn lên, khi trưởng thành rồi lại không đọc nữa? Mỗi người đều sẽ phải trưởng thành, sự trưởng thành này không liên quan đến tuổi tác, có những người cả đời chỉ đơn thuần ngây thơ giống như: một đứa nhỏ, mà lại có những người thì từ nhỏ đã vô cùng hiểu chuyện. Thực tế dạy cho chúng ta phải trưởng thành.

 

Cố Cẩm, bây giờ cô vẫn chưa hiểu hiện thực là như thế nào, nhưng cô yên tâm, dần dần tôi sẽ dạy cho cô biết.”

 

Có Cẩm có kìm nén cơn tức giận trong lòng, thực sự là cô không muốn trọc giận Nam Cung Huân. Nếu như có thể thì thì cô cũng không muốn cãi nhau ồn ào với Nam Cung Huân.

 

Chuyện này sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến tình nghĩa bao năm nay của nhà họ Cố với nhà họ Nam Cung.

 

Cô lại tiếp tục cắt xoài, xem quả xoài giống chính là Nam Cung Huân cho hả giận.

 

Cắt, cắt, cắt, chém chết anh đi đồ khốn.

 

“Được rồi.” Cố Cẩm đã ép xong sinh tố xoài cho Nam Cung Huân.

 

Nam Cung Huân không nhận, anh nói: “Tôi dị ứng với xoài.”

 

Lúc này, cô rất nhớ Tư Lệ Đình, cho dù ở bên ngoài Tư Lệ Đình có lạnh lùng như thế nào thì anh vẫn luôn đối xử với cô rất ám áp.

 

Cho dù là ngọn hay không ngon thì chỉ cần là do Cố Cẩm làm thì anh sẽ không ngần ngại mà ăn luôn, một anh sếp.

 

lớn trở nên vô cùng dễ nuôi trước mặt cô.

 

Vừa mới xa nhau chưa đến một ngày mà trong lòng Cố Cẩm đã nhung nhớ Tư Lệ Đình rồi.

 

Thấy Cố Cẩm thát thần, ánh mắt của cô nhìn vào nước ép xoài, khóe miệng khẽ nở một nụ cười, chắc chắn là đang nhớ đến ai đó.

 

Nam Cung Huân đấm một phát lên bàn, làm cho những tưởng tượng trong đầu Có Cẩm bừng tỉnh.

 

Anh ta cũng kìm nén thật chặt cục tức trong lòng, từ trước đến giờ chưa từng có người phụ nữ nào lại dám ngó lơ anh như vậy.

 

“Cố Cẩm, tất cả những công ty của Tư Lệ Đình ở Mỹ sẽ nhanh chóng bị tôi nhổ tận gốc, tôi biết là anh ta đi Mỹ để xử lý chuyện này. Tôi có thể để cho anh ta đi, hơn nữa tôi còn biết cô đang lên kế hoạch cho một dự án lớn để có thẻ đứng vững ở trong nhà họ Có. Giai đoạn đầu dự án này cần một nguồn đầu tư rất lớn, chưa chắc cô đã có thể gom đủ được số tiền đó. Nhà họ Cố có bao nhiêu người đang chăm chăm dõi theo để chê cười cô, e rằng người cùng họ cũng không thể giúp cô số vốn lớn như vậy, tôi có thể rót vốn vào cho cô.”