Đến cả khi trên đường đến sân bay anh cũng vẫn không ngừng căn dặn Cố Cầm, Cố Cầm cũng chỉ biết khẽ nở một nụ cười tươi trên khóe miệng.
“Anh, anh cứ yên tâm đi, em thực sự đâu phải một đứa nhỏ đâu, những việc này em đều hiểu mà.”
“Hiểu rồi là tốt, anh đã bỏ lỡ em trong khoảng thời gian em còn nhỏ, bây giờ anh luôn muốn bù đắp cho em, Có Cầm, em không bao giờ phải sợ hết vì em còn có một người anh mà “Vâng ạ, thưa anh.” Cố Cằm ôm thật chặt lấy Có Nam Thương, đây chính là tình cảm gắn bó ruột thịt.
Chỉ trong vòng một ngày mà hai người quan trọng nhất trong cuộc đời cô đã cất bước ra đi. Lúc này, màn đêm đã buông xuống, trên đường, người người đi lại nườm nượp.
Tư Lệ Đình còn chưa tới nước Mĩ, còn chưa đến một ngày trời mà trong lòng cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.
Bình thường cô đã quen với việc anh dính lấy cô rồi, đột nhiên bây giờ lại thiếu đi một bờ ngực ấm áp có thể nương tựa vào nên Có Cẩm cảm tháy sau lưng cô rất lạnh lẽo. Trở về căn hộ của mình, vừa mới xuống xe thì cô đã nhìn thầy Nam Cung Huân đứng ở bên cạnh xe.
Anh ta đứng dựa vào trước của xe, một tay đút túi quần, một tay đang kẹp một điều thuốc. Thấy Cố Cầm xuát hiện, anh ta đã dụi điều thuốc trong tay đi.
Cố Cầm không thể ngờ rằng cô sẽ gặp anh ta ở đây, mà chắc hẳn là anh ta biết Tư Lệ Đình đi rồi nên mới đến đây.
Biết rằng anh ta đã ra tay với công ty của Tư Lệ Đình nên Cố Cẩm cũng không khách khí như trước đây nữa.
“Nam Cung tiên sinh, muộn thế này rồi anh còn có chuyện gì à?” Cố Cảm lạnh lùng hỏi.
“Tốt xấu gì thì tôi cũng đã từng cứu cô, cô không định mời tôi vào uống ly phê đấy chứ?”
“Thật xin lỗi, đêm hôm khuya khoát, một nam một nữ ở trong một phòng bạn trai tôi biết được sẽ không vui.” Có Cảm cũng không sợ đắc tội với anh ta, từ chối một cách thẳng thừng đây lạnh lùng.”
Đối với Nam Cung Huân, cô cũng không được xem là quá hiểu biết, ai mà biết được anh ta sẽ làm ra chuyện gì chứ.
“Yên tâm, tôi cũng chẳng thèm làm những trò bẩn thỉu đó với cô đâu, nếu thật sự muốn làm thì tôi đã làm từ lâu rồi, sẽ chẳng phải đợi đến bây giờ, tôi đến đây là vì có chuyện muốn nói với cô.”
Có Cẩm nhìn anh ta với ánh mắt nửa tin nửa ngờ: “Nhưng tôi chẳng có gì để nói với anh cả.”
“Nếu tôi nói tôi đến vì dự án mà cô đang sắp đặt thì sao?”
Cố Cẩm nhướng mày, dự án mà cô đang lên kế hoạch mới có một chút manh mối, vẫn chưa hoàn thành một trăm phần trăm, vẫn còn có rất nhiều chỉ tiết cần cân nhắc.
Cái tên Nam Cung Huân này sao có thể nắm bắt tin tức nhanh như vậy nhỉ? Chính mình còn chưa thông báo ra ngoài, tin tức của anh ta đến từ đâu chứ?
“Trong tay tôi có rất nhiều dự án, không biết anh Nam Cung muốn nói đến cái nào nhỉ?”
Để đề phòng Nam Cung Huân có ý nói suông, Có Cẩm đã đùa với anh ta vài câu.
Nam Cung Huân từ chỗ bên cạnh ô tô đi tới và nói: “Nếu như tôi nói đó chính là dự án lớn trị giá hơn trăm tỉ mà cô đang lên kế hoạch đó thì bây giờ tôi đã có tư cách để nói chuyện với cô chưa nào?” Cố Cẩm nhìn vào đôi mắt tối sằm lại trong màn đêm đen mịt ẩn chứa những điều thầm kín mà cô không thể hiểu được.
Mặc dù qua miệng của mọi người, Có Cẩm đã biết chuyện trong quá khứ của mình nhưng hiện tại trong đầu cô chỉ có một Ấn tượng mơ màng.
Cố Nam Thương nói rằng có thể tin tưởng Tiểu Đào, như: vậy thì không phải là do Tiểu Đào tiết lộ thông tin này ra, chỉ có một vài công ty cao cấp mới có thể biết về kế hoạch này của mình mà thôi.
Nam Cung Huân đột nhiên lại có thể biết được thông tin từ những công ty cao cấp đó làm cho Cố Cẩm cảm thấy lạnh sống lưng.
Cái tên này đúng là rất lợi hại, mình không thể khinh thường anh ta được, chỉ có điều không biết hôm nay anh ta đến đây là vì lí do gì.
“Mời vào.” Cố Cảm mở của mời anh ta vào nhà, Nam Cung Huân nhìn quanh một lượt nhà của Có Cẩm.
Trông rất thanh lịch và ám áp, càng không có cảm giác xa xï, phô trương, đối với một người bình thường thì như này.
là quá tốt rồi. Nhưng nếu như xét theo thân phận gia chủ của nhà họ Có thì như này lại có vẻ quá giản dị.
Nghĩ thật kỹ lại thì lúc mà anh ta với cô ở cùng nhau thì cô cũng không cầu kỳ với việc ăn mặc đi lại, nghe Nam Cung Huân nói ở trong đoàn phim cô cũng rất hòa đồng, hiền lành.
Cho dù là cô gái số một thì cô cũng không hề chảnh chọe, kênh kiệu. Ở trong đoàn phim, mọi người cùng ăn cơm hộp như nhau thì cô là một người chung sống rất hòa thuận.
“Muôn uống trà hay là nước trái cây?” Nam Cung Huân cũng không khách sáo mà đưa ra yêu của mình.
Mối quan hệ của hai người họ lúc này rất kì lạ, không giống như người yêu mà cũng không giống như bạn bè, càng không giống kẻ thù mà giống như một mối quan hệ hòa hợp lẫn lộn vậy.
Có Cẩm vừa mở tủ lạnh để lấy ra một ít hoa quả tươi từ bên trong ra và nói: “Thật xin lỗi, dạ dày của chú ba không được khỏe, sợ rằng anh ấy sẽ uống cà phê vào buổi tối nên tôi đã vứt hét tất cả cà phê đi rồi. Trong nhà bây giờ chỉ có hoa quả thôi, anh thích loại gì để tôi ép cho.” Cố Cẩm không hề giấu diếm mối quan hệ của cô với Tư Lệ Đình.