Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 54: Muốn Tôi Trừng Phạt Em Như Thế Nào






Lâm Quân lắc đầu.
“Điều đó chưa chắc đúng, tôi thấy thiếu gia so với tên tiêu bạch kiểm kia tốt hơn nhiều, không chừng Tô tiểu thư không lâu nữa nhất định sẽ thích cậu.

Chỉ cần thiếu gia dịu dàng, quan tâm hơn, tổng tài bá đạo đều là kiểu này.”
Hai mắt Tư Lệ Đình liền sáng lên: “Cậu cho rằng tôi còn cơ hội?”
“Còn rất nhiều!”
“Tốt, cậu bao hết suối nước nóng cho tôi, ngày mai tôi mang cô ấy đi thư giãn.”
“Đến đó, nếu thành công, cậu cũng đừng quên phúc lợi của tôi!

Lâm Quân vui vẻ đi ra cửa, cuối cùng cái bộ dạng lạnh lùng của Tư Lệ Đình cũng rút đi.
Nửa giờ sau Tô Cẩm Khê nhận được điện thoại của Giản Quân, ngày mai bọn họ không được nghỉ, nên buổi hẹn ngày mai hủy bỏ, chỉ có thể chờ đợt huấn luyện kết thúc mới có thể gặp mặt.
Tô Cảm Khê an ủi Giản Quân vài câu, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hon.
Vừa cúp máy, lại có một số khác gọi tới, cô chưa từng lưu số này nên không biết chính xác là ai đang gọi tới.
Nuốt ngụm nước ngọt, cô dè dặt bắt máy: “Alo.”
Chính cô cũng không hề biết, bộ dạng lúc này của cô rất giống với lúc trả lời tin nhắn của Giản Quân trước đây.
“Em ngủ chưa? “
Tư Lệ Đình ngâm mình trong bồn tắm, giọng nói nhẹ nhàng, trầm bổng có phần từ tính.
“Đang nằm trên giường, còn chưa ngủ.



“Ngày mai tôi muốn gặp em.


Tư Lệ Đình trước nay không biết tế nhị là gì.
“Ngày mai tôi có..


Trước lúc cô từ chối, Tư Lệ Đình đã ngắt lời: “Tám giờ sáng, tôi đợi em ở dưới lầu, nếu không xuống tôi sẽ tự mình xử lí, nếu chậm một phút hậu quả em tự chịu.”
Nói xong anh cúp điện thoại, Tô Cẩm khê tức giận quăng điện thoại đỉ: “Hừ, anh muốn gặp tôi thì có thể gặp được sao, anh cho rằng anh là hoàng đề hay là ngọc hoàng? Tôi mới không muốn gặp anh!”
Cô vùi mặt đi ngủ, quên hết mọi chuyện, nhưng lần này cô tỉnh lại đã bày giờ, cô không có thói quen ngủ muộn.
Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, còn một tiếng nữa là tám giờ.
Trong nháy mắt cô nghĩ tới vẻ mặt cùng giọng điệu của anh ta: “Người phụ nữ kia, nếu cô không tới, tôi sẽ nói cho nhà họ Đường biết hết mọi chuyện của chúng ta.”
Tô Cẩm Khê vò đầu bứt tóc, bực bội vô cùng, chẳng nhẽ cái đuôi nhỏ của mình cứ bị Tư Lệ Đình nắm lấy cả đời sao.
Nói không cam lòng, nhưng thân thể lại rất thành thật đi lựa chọn quần áo.
Lần trước anh ta mua cho mình rất nhiều quần áo, những bộ quần áo này cô chưa từng mặc qua lần nào, không hiểu hôm nay sao lại muốn ăn mặc đẹp.
Khi đang chọn đồ lót, cô nắm lấy bộ có viền ren màu đen, cô không nhận ra rằng tiềm thức của cô đang ngày càng gần với phong cách anh ta thích.
Quỷ thần xui khiến cô còn trang điểm nhẹ, sau khi làm xong mọi thứ, cô phát hiện mình bị muộn mất năm phút, vội vàng chạy xuống.
Có một chiếc Rolls Royce đậu dưới lầu, người đàn ông đứng tựa vào xe, một tay đút ở túi quần.
Sợi tóc vàng óng ánh chập chòn theo gió, hai con ngươi xanh lam giông như bâu trời xanh thăm hôm nay.
Anh tùy tiện đứng ở chỗ kia giống như phong cảnh trong truyện tranh.
“Tiểu Tô, em chậm sáu phút, em muốn tôi phạt em như thế nào? “
Giọng nói ác ma lại vang lên bên tai.
Tô Cảm Khê suýt nữa đã quên vẻ ngoài đẹp trai, nghĩa khí của người đàn ông này.
“Chú ba..


Cô dè dặt kêu một tiếng, “Đến đây.


Cô vừa đi tới liền bị anh ôm vào lòng, Tiểu Tô tôi phải phạt em như thế nào đây?”
Một giọng nói đầy từ tính vang lên bên tai cô, không biết có phải vì anh quá đệp trai không, tim Tô Cẩm Khê lúc này đập nhanh hơn, khuôn mặt đỏ bừng vì ngại ngùng.

“Chú ba, đừng phạt tôi có được không?”
“Không ổn.”
Anh kẹp lấy cằm cô, từ từ đáp xuống đôi môi đỉ mọng của cô.
Đó không phải nụ hôn mang tính chiếm hữu cao như trước mà là nụ hôn nhẹ nhàng như gió xuân.
Một nụ hôn nhẹ nhàng như vậy đối với Tô Cẩm Khê mà nói không chút phản cảm, tim đập nhanh hơn, cả người cũng trở nên không giống như chính mình.
Tư Lệ Đình buông cô ra: “Hôm nay em ăn mặc rất đẹp.”
Gương mặt của Tô Cẩm Khê càng đỏ hơn, như thể là cô mặc đồ đặc biệt dành cho anh vậy: “Cái đó..

trên môi chú có son môi.”
“Lau cho tôi đi.”
“Ó Tô Cẩm Khê duỗi ngón tay trắng nõn, mềm mại vuốt ve môi Tư Lệ Đình, chỉ cần đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của Tư Lệ Đình cũng làm cho Tư Lệ Đình có cảm giác.
Một tay anh kéo cô lên xe, mặc dù đã đổi chiếc xe khác, nhưng Tô Cẩm khê nghĩ tới mọi chuyện xảy ra trên chiếc xe ngày hôm đó đều làm cho người khác thẹn đến đỏ mặt.
Thấy không ồn, Tô Cầm Khê nhanh chóng đổi chủ đề: “Chú ba, hôm nay chúng ta đi đâu vậy?”
“Đến nơi em sẽ biết, ăn sáng trước đi.”
Tư Lệ Đình đè nén lại trong lòng nôi khát vọng với cô, hôm nay anh muốn làm một người yêu dịu dàng.
sô”
Tô Cẩm Khê nhẹ nhàng cầm lấy hộp thức ăn: “Woa, thật tuyệt, tất cả đều là món tôi thích ăn.”
Anh thực sự nhớ kỹ những món mà mình thích ăn, Tư Lệ Đình bên cạnh thấy cô mỉm cười vui vẻ tâm trạng cũng vui vẻ theo.
“Nếm thử đi.”
Tô Cẩm Khê cầm đũa cắn thử một miếng sandwich, đó là hương vị yêu thích của cô, nó vẫn còn ấm.
“Ngon lắn, chú có muốn nếm thử không?”
Tô cẩm Khê trong mắt chỉ còn đồ ăn.
“Được, đề tôi thử xem.”
Tư Lệ Đình cúi người sát qua đũa, nhưng không cắn miếng sandwich trên đũa mà cắn lên môi cô.

Cảm xúc mềm mại, ôn nhu liếm láp, triền miên không thôi.
Tô Cẩm Khê kinh ngạc nhìn anh: “Chú, chú, chú..”
Hai người không phải chưa bao giờ hôn qua, nhưng dưới tình huống này thì đây là lần đầu, Tư Lệ Đình ôn nhu vuốt lại lọn tóc bên tai cô, miệng vẽ lên một đường cong đẹp mắt.
“Ừm, quả nhiên rất ngon.”
Nh đang nói tới chiếc sandwich hay đôi môi của cô, bát kẻ là gì, Tô Cẩm Khê cũng đã triệt để bị anh chạm đến.
“Chú Ba, đừng nhìn tôi như vậy, tôi, tôi sẽ không ăn nổi.”
Cô quay mặt sang chỗ khác.
“Được, tôi không nhìn em, chúng ta đi thôi, không cho phép em gọi tôi là chú ba.”
Hôm nay Tư Lệ Đình giống như biến thành một người khác, không còn là kẻ đe dọa cô bằng bí mật mọi lúc mọi nơi.
Tô Cẩm Khê cần thận từng li từng tí quay đầu nhìn lén anh, anh đang bận gõ trên máy tính.
Khi nhìn vào máy tính, anh đeo một cặp mắt kính, so với vẻ kiêu ngạo trước đây thì bây giờ càng thêm lịch lãm.
Những lọn tóc mái lòa xòa trên trán bay theo gió, ánh mặt trời xuyên qua tán cây lọt vào xe, chiếc xe nhanh chóng lướt qua, ánh sáng, bóng Tối lướt qua mặt Tư Lệ Đình, Tô Cẳm Khê nhìn đến ngây người.
Người đàn ông này đẹp trai đến mức người thần đều phẫn nộ!
Vẻ đẹp giống như không tồn tại, vẻ đẹp này tuyệt đối chỉ có ở trên Tivi.
Cảm thấy ánh mắt bất mãn của Tô Cẩm Khê, Tư Lệ Đình nhìn về phía cô, đôi mắt trong veo lại càng bí ẳn hơn dưới cặp mắt kính, Anh tháo mắt kính ra, một hành động đơn giản như vậy nhưng lại khiến hô hấp của Tô Cảm Khê ngưng trệ, Thật là quá đẹp trail “Chỉ cần nhìn tôi là có thể no rồi? Hm?”
“Lệ Đình, có ai từng nói với chú là chú rất đẹp trai chưa?”
Người đàn ông cong môi cười làm cho người khác hồn bay phách lạc.