Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 53: Quản Lí Gây Khó Khăn






Quả nhiên Tô Cẩm Khê nghĩ không sai, cô vội vàng chạy tới công ty, đồng nghiệp bên cạnh liền nháy mắt với cô.

“Cẩm Khê, quản lí bảo cô tới văn phòng một chuyến, cô cẩn thận một chút,”
“Được.


Cần thận? Cô làm sao có thể cẩn thận đây? Trước khi cô đến muộn, quản lí Trương đã có thành kiến rất lớn với cô, không nói tới việc bây giờ cô thực sự đi muộn.

Cô lo lắng gõ cửa phòng quản lí Trương, “Mời vào!”
Tô Cảm Khê đầy cửa bước vào, những người phía sau lặng lẽ thắp cho cô một cây nến trong lòng, quản lí Trương nỗi tiếng là cay nghiệt, xảo trá.

Cô là người mới vào nghề không thể làm mất lòng quản lí Trương, bây giờ bị bắt thóp không biết sẽ chết thế nào.

Quản lí Trương đặt xấp tài liệu trong tay xuống bàn, “Tô Cẩm Khê, cô có muốn làm việc ở đây nữa không! Mới ngày thứ hai cô đã đi làm trễ, cô cho là tổng giám đốc Đường nhận cô vào đây nên cô không kiêng kị gì sao?”
“Tôi xin lỗi quản lí Trương, tôi thực sự không cố ý, sau này tôi nhất định sẽ không tới muộn nữa.

” Tô Cảm Khê nhận sai nói.

“Sau này là khi nào, hôm nay cô tới chậm, cô nói nên làm sao bây giờ?”
*Tôi Không biết.


Quản lí Trương nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng, “Tôi muốn cô hiễu một việc.

Chúng tôi không phải công ty nhỏ bên ngoài.

Tôi hy vọng cô tuân thủ nghiêm ngặt hệ thống chấm công của công ty, đem điều lệ của công ty chúng ta đi chép năm trăm lần đi.



“Năm trăm lần!”
Tô Cẩm Khê vốn đã đọc qua điều lệ của công ty, mặc dù một số điều khoản không có tác dụng, nhưng tất cả các điều khoản lớn nhỏ cộng lại cũng phải tới vả ngàn chứ, năm trăm lượt tính ra cũng phải vạn chữ!
“Thế nào? Cô có ý kiến?”
“Tôi đến muộn tất nhiên sẽ bị phạt, điều này tôi không có ý kiến, nhưng quản lí Trương, ông không thể vì sự việc lần trước mà lấy việc công trả thù việc tư, tôi tới công ty để làm việc, năm trăm lượt tôi phải chép tới bao giờ mới xong?”
Quản lí Trương khinh thường nói: “Chỉ dựa vào việc cô chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp thì có thể làm được việc gì chứ?
Muốn làm việc ở công ty thì chép cho tôi, nếu chép không xong thì cô cứ cuốn gói rời khỏi công ty cho tôi!”
Tô Cảm Khê nắm chặt hai tay, ông ta là quản lí, nắm trong tay quyền sống chết của nhân viên, nhưng ông ta làm như vậy là ức hiếp người khác.

Cô kiên nhẫn nói: “Quản lí Trương, năm trăm lần có phải là quá nhiều hay không?”
_ “Nhiễu sao? Tôi thây như vậy vẫn còn ít, được rồi, cô tốt nhất đừng tìm người viết thay, tôi sẽ so sánh chữ viết tay trên bản lý lịch của cô, bây giờ cô cút ra ngoài cho tôi.


Tô Cẩm Khê đành phải ra ngoài, sớm biết xã hội đen tối, nhưng đen tối thành như vậy cô cũng mới lần đầu biết đến.

“Tiểu Tô, cô thế nào rồi?”
“Anh Vương, quản lí Trương bắt tôi chép phạt điều lệ công ty năm trăm lần.


Vương Minh Vũ bắt bình tức giận, “Quản lí có phải ông ta điên rồi hay không? Năm trăm lần phải chép mắt bao lâu mới được cơ chứ? Rốt cuộc cô cùng ông ta có thù hằn gì vậy?”
Ở đây nhiều người lắm miệng, Tô Cẩm Khê cũng không tiện đem chuyện kia ra nói, đành phải lắc đầu, “Không có gì, tôi đi làm việc đây.


Mọi người ở sau lưng bàn tán, cho rằng cô không may mắn, Tô Cẩm Khê nằm xuống bàn chăm chú chép xem như đang luyện chữ.

Tốc độ của cô ngày càng nhanh, một ngàn chữ cô viết trong nửa giờ, một giờ có thể chép được hai ngàn chứ, một ngày chép mười hai giờ mới chép được hai mươi bốn lượt, nhiều nhất cũng là ba mươi lần, năm trăm lần này cô phải chép trong nửa tháng, hơn nữa trong nửa tháng này cô phải chép liên tục không nghỉ ngơi.

Tô Cẩm Khê thở dài, làm sao mình lại dính vào chuyện này chứ!
Quản lí Trương nhìn ra ngoài qua phòng kính, Tô Cẩm Khê đang ngoan ngoãn chép phạt.

Hừ, tôi xem cô có thể kiên trì được bao lâu.

Tô Cẩm Khê mỗi ngày ngoại trừ việc chép phạt chính là chép phạt, một tuần trôi qua rất nhanh, cô đã có một tuần bận rộn lại yên bình.

Chù dù là Đường Minh hay Tư Lệ Đình đều không có chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng lúc gặp Đường Minh cô sẽ gật đầu chào hỏi, không khác gì những người khác.

Cuối cùng cũng tới cuối tuần, cô định nghỉ ngơi thật tốt thì nhận được điện thoại của Giản Quân.

Một tuần này cô thậm chí không hề nghĩ tới Giản Quân.

“Khê, đêm mai anh sẽ đợi em ở nhà hàng Lan Tự.


“Lan Tự rất đắt, bằng không thôi đi, lần trước em cứu anh cũng theo bản năng thôi.

Hơn nữa em cũng không bị thương nặng.

Anh không cần cảm ơn em.



“Xem như em không phải ân nhân cứu mạng anh đi chăng nữa, chẳng nhẽ anh không thể mời em ăn cơm sao? Hay là em đang trốn tránh anh?”
“Không, tất nhiên là không phải, em chỉ cảm thấy hơi mệt nên muốn ở nhà nghỉ ngơi thôi.

” Tuần này Cẩm Khê đã bị mắng không ít lần.

lệ Ngay cả bản chép phạt mỗi ngày quản lí Trương vẫn chưa thấy đủ, ông ta vẫn luôn nghĩ đủ mọi biện pháp để dày vò cô.

Công việc không phải đi phôtô tài liệu thì là chân chạy vặt đi lầy đồ, nên cô chẳng học được gì.

Không chỉ thân thể cô mệt mỏi ngay cả tinh thần của cô cũng vậy.

“Chỉ ăn tối mà thôi, đến lúc đó anh tới đón em.


“ Được rồi.

” Tô Cảm Khê cúp điện thoại, nằm trên giường suy nghĩ, cô thực sự thích Giản Quân sao?
Nếu như cô thích anh thì sao lại sợ nhìn thấy anh? Nếu cô không thích, thì cô sẽ không thầm mến anh nhiều năm như vậy?
Vườn hoa trong biệt thự.

Lâm Quân gõ cửa một cái rồi mở cửa bước vào thư phòng, “Cậu chủ, Giản Quân đặt bữa ăn tình nhân tại nhà hàng Lan Tự.


Bàn tay đang gõ bàn phím của Tư Lệ Đình dừng lại, tháo mắt kính gọng bạc xuống, Xoa Xoa sống mũi, nói: “Thực tập sinh bây giờ có rất nhiều thời gian rảnh rỗi?”
“Ngày cuối tuần, anh ta có thể tự do sắp xếp mọi việc của mình.


Tư Lệ Đình vẫn chưa quên được những gì Giản Quân đã thổ lộ với Tô Cẩm Khê vào tuần trước, có vẻ như anh ta có ý định kiên trì theo đuổi Tô Cẩm Khê.

“Ra lệnh, hủy bỏ thời gian nghỉ ngơi của thực tập sinh, đã muốn kí hợp đồng, cũng đừng hòng lãng phí kinh phí của công ty, luyện tập thật tốt cho tôi.

“Vâng, cậu chủ.


“Biết rõ Tư Lệ Đình vì Tô Cẩm Khê, Lâm Quân cố nén cười, nói: “Cậu chủ, mỗi tuần cậu đều ở nước ngoài, ngày mai có một ngày nghỉ, cậu có muốn tôi giúp cậu hẹn cô Tô gặp mặt không?”
“Được, tôi cũng nhớ cô ấy.

” Tư Lệ Đình nói lẫm bẩm, không có người phụ nữ kia ngủ bên cạnh mình, anh chưa từng ngủ ngon.

“Cậu chủ, cậu có muốn dẫn cô Tô đi nơi nào không? Cậu có thể mang cô Tô đi thư giãn, cũng không để bị người khác phát hiện.


Gần đây, Lâm Quân đến giúp đỡ anh, chỉ anh các thủ đoạn tán gái.

Tư Lệ Đình lạnh lùng nhìn hắn, “Tôi ở cùng cô ấy lại phải sợ khi người khác trông thấy sao?”
“Khụ khụ, cậu chủ, tôi đương nhiên không nói là cậu sợ, cậu không phải rất để ý cảm nhận của cô Tô sao, nếu không cậu cũng sẽ không nhượng bộ đủ thứ.


Nghĩ tới đây, Tư Lệ Đình đau đầu, chuyện sẽ sớm giải quyết nhưng người phụ nữ kia hết lần này tới lần khác không chịu hủy bỏ thỏa thuận với Đường Minh, mình muốn gặp cô ấy còn phải lén lút như yêu đương vụng trộm.

“Quan tâm chết tiệt.

” Tư Lệ Đình tức giận đóng máy tính, châm thuốc hút một hơi.

“Cậu chủ, tôi thấy cậu càng ngày lún càng sâu,vậy còn cô Tô, cô ấy có cảm giác gì với cậu?”
“Trong lòng cô ấy chỉ có mỗi tên mặt trắng kia.


Tư Lệ Đình phun ra vòng khói, mặc dù hiện tại hắn có tất cả, nhưng lại không thể có được trái tim của một người phụ nữ.