Chương 522:
“Được rồi, đến rồi.”
Nam Cung Huân đặt một nhà hàng bên bờ biển với phong cảnh đẹp tuyệt vời, là nơi lý tưởng nhát để đi thư giãn hoặc dùng bữa.
Khi Cố Cẩm nhìn ra biển xanh, cô nghĩ đến đôi con ngươi của Tư Lệ Đình, anh trông như thế này khi anh nhìn cô dịu dàng và trìu mến.
Mặt trời lấp ló trên mặt biển, tỏa ra một chút ánh sáng cùng với làn gió nhẹ nhàng, vừa nhìn đã cảm thầy dễ chịu.
Trước khi mất trí nhớ, bản năng Cố Cẩm rất sợ biển, dù sao thì cũng đã suýt chết ở biển, sau khi mắt trí nhớ cô đã vượt qua rào cản tâm lý này.
Cố Cẩm đứng bên ngoài nhà hàng ngắm cảnh biển, thoải mái nhắm mắt lại, khóe miệng Có Cẩm nhéch lên.
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nam lạnh lùng: “Thích nơi này?”
“Thích.” Có Cẩm cảm tháy sao giọng nói này rất quen? Cô vừa quay lại đã đập vào lồng ngực của Nam Cung Mặc.
“Anh, anh đứng sát gần tôi làm gì?” Có Cẩm vội vàng tránh khỏi lồng ngực của anh ta, phía sau là lan can cô không biết lui đi đâu.
“Cẩm nhi.” Nam Cung Huân nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt trên gương mặt của cô gái nhỏ, nếu là Tư Lệ Đình cô ấy sẽ không phản ứng như thế này.
Nghĩ đến ngày cô tay trong tay rời đi cùng Tư Lệ Đình, ánh mắt Nam Cung Huân trở nên sâu hơn.
Cố Cẩm bị cái nhìn của anh ta làm cho có hơi nhút nhát: “Có, có chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là nhìn em, thích biển như vậy?”
Thái độ của Nam Cung Huân khiến cô cảm thấy không thể tin được, vốn cô cho rằng lần trước cô đã nhẫn tâm với anh ta như vậy, chắc chắn anh ta phải rất rất tức giận.
Trước khi đến cô đã tưởng tượng, có thể anh ta sẽ tra hỏi, có thể anh ta sẽ chửi mắng, sẽ không nên như không có chuyện gì xảy ra.
“Thích.” Cô nhìn Nam Cung Huân với ánh mắt tò mò.
“Nếu em thích, sau này tôi sẽ cho người xây một biệt thự bên biển cho em, ngày nào cũng có thể nhìn thấy biển.”
“Anh Nam Cung, anh đang hiểu làm điều gì à? Lần trước tôi đã nói rất rõ ràng, người tôi thích là Tư Lệ Đình, giữa chúng ta không có khả năng.”
Khoé miệng Nam Cung Huân xuất hiện một tia giễu cọt: “Cẩm nhi, xem ra em vẫn chưa hiểu quy tắc của xã hội này. Chỉ có kẻ mạnh mới có thể hình thành lối chơi.
Nếu Tư Lệ Đình không có gì, em sẽ còn thích anh ta không? Em là cô chủ nhà họ Cố cao cao tại thượng, anh ta nghèo túng khốn khó.
Ông ngoại em sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân của hai người, những người còn lại trong gia đình em sẽ nắm lấy cơ hội này kéo em xuống.
Từ thông tin mà tôi có được, em chưa có chỗ đứng vững chắc trong nhà họ Cố, cho nên ông ngoại em mới có ý định thúc đẩy cuộc hôn nhân của tôi và em.
Em từ chối tôi ở bên thằng nhóc nghèo khó, lại bị người trong nhà họ Cố kéo xuống khỏi chức vị chủ tịch, đến lúc đó em không còn gì nữa, em còn có thể làm gì?”
“Nam Cung Huân anh đừng quá cuồng vọng, đó là tự anh ảo tưởng.” Ánh mắt Cố Cẩm đã có chút tức giận.
“Ảo tượng hay không em sẽ sớm biết thôi, tôi chỉ biết một điều, vì có thể đạt được mục đích của mình tôi không tiếc trả bắt cứ giá nào.”
“Anh, anh đang làm gì vậy? Không phải anh mời Cẩm nhi tới ăn cơm sao? Bữa cơm này còn chưa ăn anh đã đem người ta doạ chạy.”
Nhìn thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, Nam Cung Mặc vội vàng chạy tới hoà hoãn trận chiến.
Cố Nam Thương nhân cơ hội kéo Cố Cẩm ra phía sau mình: “Huân, em gái tôi tính tình xấu, anh phải bao dung nhiều hơn.”
Nam Cung Huân nhìn Cố Cẩm thật sâu: “Tôi thích chính là tính tình như này của cô ấy.”
Lời nói bên trong không hề che giấu, những hành động trước đây của Cố Cẩm không những không làm anh ta chán ghét, mà anh ta còn thích hơn.
Trong tình trạng mắt trí nhớ, cô lặng lẽ đi theo bên mình, loại bình tính đó những người phụ nữ khác không làm được.
Trên người cô có dáng vẻ hờn dỗi ngây thơ của một người phụ nữ nhỏ, mà còn có đầu óc và thủ đoạn thông minh của một người phụ nữ trưởng thành.
Chẳng trách Tư Lệ Đình lại thích người phụ nữ độc nhất vô nhị như này, mà anh ta càng sẽ không bỏ qua!