Khi nhìn thấy cô cản chai rượu cho Giản Vân, anh hận cô bao nhiêu thì yêu bấy nhiêu, người anh yêu lại sống chết vì một người đàn ông khác.
Tư Lệ Đình hận đến mức muốn bóp chết Tô Cẩm Khê ngay cả trong giấc mơ của anh, nhưng anh do dự mãi cuối cùng cũng để cô ấy đi.
Bởi vì mẹ từng nói rằng, yêu một người là bản thân mình muốn yêu và cưng chiều cô ấy, chứ không phải là làm tổn thương cô F$ ấy.
Khi gọi điện thoại cho Đường Minh khiến anh cảm thấy vô cùng đau lòng, đứng bên cửa sổ nhìn cô càng lúc càng xa dần.
Anh vốn dĩ nghĩ rằng mình có thể buông tay, nhưng khi nghe thấy Giản Vân tỏ tình với cô, anh lại muốn xé nát hết mọi thứ.
“Tô Cẩm Khê, cho dù em có hận tôi như thế nào thì lần này tôi nhất định sẽ không buông tay!”
Anh không muốn phải kiên nhẫn thêm nữa, càng không muốn nhìn cô đi về phía vòng tay người khác.
Nụ hôn trao đi không chút ngượng ngùng nào.
Hơi thở quen thuộc lan tỏa trên môi của cả hai, khiến Tô Cảm Khê nhớ lại buổi sáng nồng nhiệt đó.
Cơ thể của cô ấy thậm chí không chút phản kháng lại, nhưng cô ấy vẫn từ chối Tư Lệ Đình vì đây là phòng tắm và sẽ có người đến bất cứ lúc nào và bắt cứ nơi nào.
` “Chú ba, làm ơn, đừng ở đây, được không?” Nước mắt từ từ lăn trên mặt Tô Cảm Khê mà nhìn Tư Lệ Đình.
Với nét mặt này, Tư Lệ Đình nóng lòng muốn cùng với cô hòa vào làm một, để cô không bao giờ rời xa.
“Tôi muốn em, bây giờ.
” Tư Lệ Đình cởi cúc áo cô giống như mãnh thú.
Sự từ chối của Tô Cẩm Khê lúc ban đầu đến giờ như lặng đi, cô cảm thấy mình thật điên rồ, vậy mà lại làm ra chuyện nực cười như vậy.
Chọt có tiếng giày cao gót bước vào, giọng Bạch Tiểu Vũ bỗng nhiên vang lên.
“Tô Cẩm Khê.
”
Lúc này Tô Cầm Khê sợ đến mức suýt chút nữa không hét lên, Tư Lệ Đình đang định tiến tới, thì Tô Cảm Khê đã nhanh chóng dừng lại.
Nếu Tư Lệ Đình không đồng ý, thì làm sao có thể ngăn được cơ chứ?
“Chú ba, đừng …” Tô Cảm Khê nhếch miệng đè lên ngực anh, nhìn anh với ánh mắt thẹn thùng đáng yêu.
Tư Lệ Đình nhíu mày và thực sự dừng lại.
*Tô Cẩm Khê, tôi biết em đang ở bên trong, em đừng lo lắng, lần này tôi đến đây không phải để tìm gì, chỉ muốn xin lỗi vì đã hiểu lầm em lúc trước.
Thật xin lỗi, tôi không biết em đã có bạn trai và nghĩ rằng em quan tâm đến Đường Minh, sau này tôi sẽ không nhắm vào bắt kì người bạn nào của em nữa.
“
Tô Cẩm Khê không quan tâm Bạch Tiểu Vũ và Đường Minh đang làm gì lúc này, tất cả những gì cô quan tâm là đối mặt với Tư Lệ Đình như thế nào!
“Tất cả mọi chuyện đã kết thúc rồi, tôi sẽ không để lại trong lòng nữa, em không cần phải đề phòng tôi, tôi thật sự không còn ý gì với tổng giám đốc Đường nữa.
Tôi đã thỏa thuận với tổng giám đốc Đường rằng tối đa là sáu tháng để tìm cơ hội rời xa, sau này sẽ không có bắt kì rắc rồi gì nữa.
“
“Vậy thì tốt rồi.
” Bạch Tiểu Vũ giẫãm giày cao gót rời đi.
Sau sự làm phiền của Bạch Tiểu Vũ, sức nóng vừa rồi đã giảm đi rất nhiều.
“Chú ba, chúng ta về đi, nếu không bọn họ sẽ nghỉ ngờ.
”
“Vậy còn tôi thì sao?”
“Tất cả chẳng phải là lỗi của chú sao.
”
“Em có tin rằng tôi muốn em ở lại đây hay không.
”
Cô gái này còn dám tranh cãi, Tư Lệ Đình lạnh lùng uy hiếp.
Tô Cẩm Khê không dám nói thêm nữa, tự lắm bẩm một mình: “Mỗi lần chú đều lâu như vậy, tôi làm sao có thể chịu được.
”
Nghe được những gì cô nói, Tư Lệ Đình khá vui vẻ, ghé vào lỗ tai cô nói: “Đêm nay hãy cho tôi một đêm nồng cháy, néu không tôi sẽ nói cho Gia Vân biết mối quan hệ thực sự giữa tôi và em.
Nếu Bạch Tiểu Vũ có ở đây, thì không chừng Đường Minh cũng ở đây, em không muốn bọn họ đều biết sao? “
“Chú … uy hiếp tôi.
”
“Đến hay không là tùy em.
” Mặc dù bây giờ Tư Lệ Đình cũng muốn cô, nhưng rõ ràng đây không phải là nơi để làm chuyện đó.
Trong giây phút cuối cùng anh nhìn cô với ánh mắt gợi tình mạnh mẽ rồi giờ đã đứng dậy từ người cô và ăn mặc chỉnh tề lại.
Tô Cầm Khê không khỏi thở dài, quả nhiên người đàn ông ăn mặc lịch sự kia, khi cởi quần áo ra thì đúng là dã thú.
Anh rời đi khi không có ai khác, như thể đó không phải là nhà vệ sinh nữ của nhà hàng mà ngược lại rất thoải mái như nhà của anh ta vậy.
Tô Cẩm Khê cúi đầu liếc nhìn chính mình, cúc áo sơ mi bị anh cởi ra một nửa, trên ngực còn có dấu vét anh để lại, người này là mãnh thú hay sao?
Còn váy đã bị anh đầy lên đến thắt lưng, suýt chút nữa thì hai người xảy ra một cuộc mây mưa ở đây.
Tô Cảm Khê nhanh chóng mặc lại đồ, vừa đi ra liền nhìn thấy mình trong gương đỏ bừng, trong mắt không thể che nổi sự dục vọng.
Chết tiệt, bộ dạng này sao có thể ra ngoài gặp mọi người? Cô vội vàng dội nước lạnh lên mặt, rửa sạch hết lớp trang điểm nhẹ trên mặt.
May là Tô Cảm Khê vốn dĩ cũng đã rất đẹp, vì thế không cần trang điểm thì cô vẫn xinh đẹp tự nhiên.
Cô đợi cho đến khi mặt bớt đỏ rồi mới rời khỏi nhà vệ sinh, khi đến cô thấy Tư Lệ Đình đang nói chuyện với Giản Vân.
Lời nói và những cử chỉ tao nhã xen lẫn cùng vẻ ngoài lãng tử, anh như một hoàng tử bước ra từ trong giới quý tộc châu âu, phía trước ở đó có nhà vệ sinh suýt chút nữa thì nổi lên dáng vẻ hung mãnh của mình?
“Cẩm Khê, sao em đi lâu thế? Các món ăn đã nguội hết rồi.
”
Giản Vân lo lắng nói.
“Xin lỗi, hôm nay em cảm thấy không được thoải mái.
” Tô Cảm Khê không dám nhìn vào mắt Giản Vân, vì sợ anh ta phát hiện ra chuyện.
Tư Lệ Đình vẫn còn đang hồi tưởng lại vẻ đẹp của cô, suýt chút nữa đã không nhịn được.
Tô Cảm Khê đưa đồ ăn đến miệng thì bỗng Tư Lệ Đình lấy đi, cô trừng mắt nhìn anh: “Chú làm gì vậy? Tôi đói gần chết rồi!”
“Nguội rồi, ăn vào sẽ không tốt cho dạ dày.
” Tư Lệ Đình vẻ mặt nghiêm nghị, dáng vẻ ấy giống như có chút không quan tâm đến Tô Cẩm Khê, hơn nữa còn làm tổn thương cô.
“Chú ba, bít tết ở đây đắt lắm, tôi chỉ cắn hai miếng thôi.
” Tô Cẩm Khê lắm bẩm.
Ngay sau đó người phục vụ mang đến cho cô một phần khác, trước khi Tư Lệ Đình quay lại anh đã đặt cho cô một phần.
Anh yên lặng bất mãn, Tư Lệ Đình chưa bao giờ quan tâm đến cô nhiều như vậy.
“Anh Lệ Đình, tôi chưa no, chút nữa anh đi cùng tôi ăn khuya được không?”
Tư Lệ Đình nhìn đồng hồ trên tay, “Chút nữa tôi có hẹn một lát, tôi sẽ gọi tài xế đưa em về.
”
“Vừa rồi rõ ràng anh nói không bận, tôi không muốn, hôm nay là sinh nhật của tôi, anh phải đi cùng tôi.
”
“Đã nói là tôi không có thời gian, tôi ăn no rồi, mọi người cứ từ từ dùng bữa đi.
” Tư Lệ Đình có chút sốt ruột đặt dao nĩa trên tay xuống, lau miệng rồi đứng dậy.
“Anh Tư, đi cân thận.
” Giản Vân đứng dậy tiễn anh, vì anh là người thân của Tô Cẩm Khê nên dù thế nào cũng phải lịch sự.
.
Nhìn thấy Tư Lệ Đình rời đi, Yên Nhiên nhanh chóng bỏ dao nĩa ở trên tay xuống, “Anh Lệ Đình, chờ em.
”
Sau khi hai người rời đi, Giản Vân cảm thấy thoải mái lên rất nhiều, “Cẩm Khê, em muốn ăn gì nữa không?”
“Như thế này là đủ rồi, gọi thêm ăn không hét thì lãng phí lắm.
”
Tô Cẩm Khê không ngừng suy nghĩ về những gì Tư Lệ Đình đã nói trong phòng tắm, luôn lơ đãng trong khi ăn, Giản Vân đã nói với cô ấy nhiều lần nhưng đều không nghe rõ.
“Em ăn no chưa?”
“Em ăn no rồi.
”
“Phục vụ, thanh toán.
” Giản Vân vẫy vẫy tay, và một người phục vụ đi về phía hai người họ, đáp lại một cách kính trọng: “Bàn của hai vị anh Tư đã thanh toán rồi.
”