Chương 501:
“Tô Tô, có lẽ người khác cảm thấy anh là kẻ cao ngạo, muốn cái gì thì có cái đó.
Nhưng từ đầu đến cuối điều mà anh không bỏ được là tình thân và tình yêu, tình thân thì đã không còn cách nào.
Em là người mà anh yêu duy nhất, anh có thể mắt đi tất cả, nhưng anh không thể mắt em.
Em đừng căng thẳng khi mắt đi ký ức, sau này anh sẽ cùng em tìm lại những ký ức mà em đã mắt.”
*Cảm ơn anh chú Ba.”
Anh người bình lặng có nhau, con đường này của hai người quả thật đã có quá nhiều sóng gió trắc trở, nên cả hai rất trân trọng đoạn tình cảm khó mà có được này.
“Đúng rồi chú Ba, cơ thể anh vẫn chưa tốt, anh về giường nằm một lát đi, em nấu cho anh muột vài món thanh đạm, bác sĩ nói bệnh dạ dày của rất nặng, sau này phải ăn uống điều độ.”
Tư Lệ Đình bị Cố Cẩm đẩy về giường, sắc mặt anh vẫn còn vẻ xanh xao, khiến người khác nhìn vào rất đau lòng.
“Tô Tô, đừng đi, em ở lại với anh đi.” Tư Lệ Dình muốn kéo cô lên giường.
“Chú Ba, em không đi, em chỉ đi nấu cho anh vài món thôi, một lát là em nấu xong ngay.” Cố Cẩm cảm thấy lúc này Tư Lệ Đình giống như một đứa trẻ.
Lâm Quân nói lúc nhỏ anh đã từng chịu tổn thương, anh cũng nói mình không có người thân nên mới thành ra như: vậy.
Đợi đến lúc Cố Cảm bưng cháo đến, Tư Lệ Đình vẫn giống như lúc cô rời đi, cả người không nhúc nhích, mắt mở to không chớp.
“Anh sợ anh chớp mắt một cái em lại biến mắt.” Giọng Tư Lệ Đình hơi khàn, vô cùng quyền rũ, lúc này Cố Cảm cảm thấy rất đau lòng.
Người đàn ông to lớn như vậy nhưng vì cô mà đã trở nên yếu ớt như vậy, trong lòng cô càng thêm áy náy.
Hóc mắt cô cay cay, Có Cẳm nén nước mắt cười nói: “Chú Ba, em nấu xong cháo rồi, dạ dạy của anh hiện tại không thể ăn được những món kích thích.”
“Tô Tô, đút cho anh ăn đi.” Tư Lệ Đình dựa người vào đầu giường bình tĩnh nhìn cô.
Cố Cảm ngồi ở bên giường cũng không từ chối yêu cầu của anh: “Được, em sẽ đút cho anh.”
Cô đút từng muỗng từng muỗng một cho anh, dịu dàng nói: “Ngon không?”
“Ngon lắm, những món mà Tô Tô nấu đều rất ngon.” Tư Lệ Đình không tiếc lời khen ngợi cô: “Em có muốn ăn thử không?”
“Trong nồi còn rất nhiều, lát nữa em sẽ…”
Có Cẩm còn chưa nói xong, Tư Lệ Đình đã đột nhiên giữ chặt lấy sau gáy của cô, anh áp môi mình lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Môi răng quấn quýt lấy nhau, hương cháo từ từ lan tỏa khắp khoang miệng của hai người.
Tư Lệ Đình buông Cố Cảm mặt đang đỏ bừng ra: “Thế này mới ngon hơn.”
Cố Cẩm hận không thể tự chọc hai mắt mình, vừa nãy cô còn cảm thấy anh là đứa trẻ đáng yêu, nhưng có đứa trẻ nào lại làm như vậy?
“Chú Ba, anh ngoan ngoãn ăn cho em.” Cố Cẩm thấp giọng quở trách anh, Tư Lệ Đình chớp mắt ngây thơ: “Đúng mà, anh đang ngoan ngoãn ăn đây.”
Dạ dày của Tư Lệ Đình không được tốt, ăn được mấy muỗng đã không muốn ăn nữa, Cố Cẩm nhìn cơ thể to lớn của anh nhưng anh chỉ ăn một chút ít, trong lòng cô lại thêm đau lòng.
Tất cả những chuyện này đều là vì cô, Có Cẩm cố gắng dỗ dành anh ăn thêm vài miếng nữa.
Thấy thái sắc mặt mệt mỏi của anh, cộng thêm việc nhiều giò liền anh không được nghỉ ngơi, có lẽ anh cần phải nghỉ ngơi nhiều thêm.
Cố Cẩm rót một ly nước ấm, đưa thuốc dạ dày cho anh: “Chu Ba, anh uống thuốc nào.”
Trước khi Lâm Quân rời đi anh ta đã dặn dò cô cần thận, nhất định phải nhớ để Tư Lệ Đình uống thuốc, nếu không anh lại tiếp tục quên.
Chỉ cần là thứ mà Cố Cảm đưa, cho dù bên trong là thứ gì anh cũng đều sẽ uống.
“Tối qua đến giờ anh chỉ mới ngủ được vài tiếng, bác sĩ nói sức khỏe bây giờ của anh vẫn còn yếu, cần phải ngủ nhiều vào.”
“Muốn anh ngủ cũng được, nhưng anh muốn anh ngủ cùng em.”
“Được, em sẽ ngủ cùng anh.” Cố Cẩm vốn định nói rõ mọi chuyện với Tư Lệ Đình xong sẽ quay về, tránh việc Nam Cung Huân sinh nghỉ.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Tư Lệ Đình như thế này cô chẳng thể nỡ lòng nào rời đi.