Chương 497:
*Phu nhân, cô đừng lo lắng, bây giờ tôi sẽ lập tức gọi bác sĩ đến, cô nói cho tôi tình trạng của anh ấy bây giờ đi.”
“Sốt cao, mặt trắng bệnh, có lẽ đã mắt tri ý thức.”
“Được, cô cứ chăm sóc cậu chủ trước đi, có lẽ mấy ngày nay cậu chủ là việc quá sức.” Lâm Quân khá hiểu Tư Lệ Đình.
Ngoài bệnh dạ dày khá nghiêm trọng ra, Tư Lệ Đình luôn giữ gìn sức khỏe của mình, hôn mê lần này có lẽ là tái phát bệnh cũ.
Cố Cẩm cúp máy, nhìn quần áo nằm ngỗn ngang trên sàn của hai người, cô vội vàng xuông giường mặc lại quân áo.
Nhưng vừa bước xuống đất xém chút nữa cô đã ngã nhào, không biết tối qua hai người đã điên cuồng đến mức nào?
Cô có gắng mặc quần áo lại cho Tư Lệ Đình, cảnh tượng này không thể để cho người khác nhìn thấy được.
Cô mở cửa số cho thông thoáng, những hạt nước lạnh lẽo tạt vào, Có Cảm cảm thấy mặt mình hơi lành lạnh.
Dường như cái lạnh này mới làm tan đi sự nồng nhiệt tối qua, người đàn ông đã nhắm mắt nằm yên trên giường, giống như một hoàng tử đang say giấc nồng.
Cố Cảm ngồi xổm bên giường nhìn khuôn mặt anh tuần của anh, cho dù cô không nhớ những chuyện của hai người, nhưng cô đã cảm nhận được tình cảm mà anh dành cho cô.
“Anh phải khỏe lại đó.” Cố Cẩm vuốt nhẹ lên má anh.
Lâm Quân làm việc rất nhanh chóng, hai mươi phút sau đã có người đến.
Lâm Quân dẫn theo một bác sĩ năm mươi mấy tuổi bước vào: “Phu nhân, cuối cùng cô cũng đã trỏ về rồi, nếu như cô không trở về chắc cậu chủ sẽ nổi điên mát.”
Mặc dù cô không biết hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Cố Cẩm đã ở bên cạnh Tư Lệ Đình, đây đã là chuyện rất tuyệt vời rồi “Xin lỗi, trước đó tôi bị té ngựa nên đã mắt đi ký ức, cũng đã quên mắt anh áy là ai.”
“Chả trách, phu nhân, chúng ta xem thử cậu chủ bị sao đi.”
*Ừ.” Cố Cẩm dẫn hai người lên phòng.
Rất nhanh bác sĩ đã khám ra được tình trạng của anh: “Anh Tư do làm việc quá sức, tái phát bệnh dạ dày, nên mới cảm tháy hơi lạnh như vậy.”
Lúc Cố Cẩm nghe nói bốn chữ làm việc lao lực thì cả mặt đỏ lên, tối qua qua anh thật sự đã rất lao lực!
*Có nghiêm trọng lắm không?” Lâm Quân dường như đã đoán được Tư Lệ Đình đã xảy ra chuyện gì.
Trước đó lúc Cố Cảm giả chết Tư Lệ Đình cũng đã từng như vậy, đau lòng quá mức, cả người xanh xao tiều tụy.
“Sức khỏe cậu Tư rất tốt, đủ sức để vượt qua lần này, nhưng cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, bệnh dạ dày của cậu ấy thì tôi chỉ mang một ít thuốc dạ dày đến tôi.”
“Bác sĩ điều trị của anh ấy đi.”
Cố Cảm nhớ đến tối qua anh cởi áo khoác đưa cho cô, chịu ướt chạy vào xem, vậy mà anh lại còn bệnh dạ dày nghiêm trọng.
“Anh ấy có bệnh dạ dày sao?” Cố Cẩm đau lòng nhìn người đàn ông trên giường.
Lâm Quân thở dài một tiếng: “Phu nhân cô đã quên mọi chuyện rồi, cũng đã quên luôn chuyện này.”
Cậu chủ ban đầu vốn là một người cuồng công việc, mặc dù lúc đó khá cực, nhưng vẫn chưa có bệnh ở dạ dày.
Anh ấy mới bị lúc biết tin cô giả chết, đó là cú đả kích rất lớn đối với tinh thần của cậu chủ.
Sau đó cô đến Mỹ, cậu chủ biết được thân phận của cô, điều mà anh ấy sợ nhát là không xứng với cô.
Anh ấy sợ nhà họ Cố sẽ phản đối chuyện của hai người, nên muốn trở thành chỗ dựa vững chắc hơn của cô.
Hơn một năm nay anh ấy bạc mạng làm việc, nghỉ ngơi không điều độ, bệnh dạ dày cũng vì thế mà nàng càng nghiêm trọng.
Vốn lần này chúng tôi đến Mỹ xử lý một dự án, cậu chủ đã hơn mười máy tiếng chưa được nghỉ ngơi.
Khó khăn lắm mới chờ đến lúc được nghỉ ngơi anh ấy lại nhận tin cô bị té ngựa ở đoàn phim, anh ấy còn chưa kịp chợp mắt đã vội vàng về nước.
Anh ấy vội vàng đến đây để gặp phu nhận, nhưng bên cạnh cô đã có Nam Cung Huân, anh ấy quan tâm cô nên đã không làm gì thiếu suy nghĩ.
Lúc bảo tôi đi điều tra tin tức anh ấy đã đến quán bar, máy ngày nay anh ấy chưa chợp mắt thì cũng không nói đi.