Mặc dù Cố Cẩm đang nói chuyện nhưng cô vẫn không ngừng tay, nhanh chóng thay quần áo của mình.
“Cô chủ trong mắt tôi… ừm, cô chủ trông lạnh lùng, nhưng thật ra lòng dạ rất tốt, hơn nữa còn rất thần bí.”
“Thần bí?”
“Đúng vậy, mặc dù gọi cô là cô Erlena, nhưng tôi biết tên thật của cô không phải là tên này.
Cho tôi cảm giác cô giống như một tiểu thư quyền quý bí ẩn, cô thanh lịch và xinh đẹp, rất nhiều người chưa tra ra được bối cảnh của cô.”
Nhìn dáng vẻ này Triệu Lạp cũng không biết rõ thân phận của mình, xét cho cùng thì thời gian quá ngắn.
Cố Cẩm đã biết từ Nam Cung Mặc rằng mình là một thành viên của nhà họ Cố, nhà họ Có là một gia tộc rất lớn.
Cô không muốn biết bất cứ điều gì về điều này, điều mà Có Cẩm thực sự muốn biết là cô đã quên ai.
“Cô không biết bối cảnh của tôi, nhưng chắc cô biết tôi thường tiếp xúc với ai chứ, tôi… tôi có thích ai không?”
Nói câu cuối cùng Cố Cẩm có chút ngại ngùng, luôn có cảm giác hơi kỳ lạ khi hỏi những câu như vậy. Người mà mình thích mà còn phải hỏi người khác?
Triệu Lạp nhớ đến cuộc điện thoại ngày trước cô ấy gọi cho Cố Cẩm, trong điện thoại vang lên giọng nói của người đàn ông đó.
Cho dù chỉ có một từ “Alô”, nhưng vô cùng cuốn hút!
Từ lúc Triệu Lạp ở bên cạnh cô đến nay, Cố Cẩm không phải là dạng người có đời tư rắc rồi.
Sau khi cô bảo cô ấy đi mua thuốc tránh thai có thể thấy được cô đã có người đàn ông của mình, người đó chắc chắn là người mà cô thích.
“Cô chủ có thích một người đàn ông, có lúc cả ngày cô đều nhìn điện thoại, có lẽ đang chờ điện thoại của người đàn ông đó.”
Đúng như dự đoán, Cố Cẩm luôn cảm thấy mình không giống như người không có ai thích.
“Vậy người tôi thích là ai?”
“Cô chủ, trước giờ chị chưa từng nói chuyện của chị cho em biết, em cũng chỉ biết chị đã có người thích mà thôi.
Có một buổi sáng em gọi điện cho chị, bắt máy là một người đàn ông có giọng rát dễ nghe.
Ngày trước em còn nói người theo đuổi chị nhiều như vậy, sao chị lại không thích người nào, hóa ra là chồng sắp cưới của chị lại xuất sắc đến như vậy.
Vừa cao vừa đẹp trai, không hề thua kém anh Tư kia, em cảm thấy người chị thích chắc chắn là anh Nam Cung.”
Triệu Lạp nhìn thấy Cố Cẩm từ chối Tư Lệ Đình máy lần, cô ấy lại không biết hai người đang đóng kịch, đương nhiên người nghĩ đến là Nam Cung.
“Tôi thích Nam Cung Huân?” Cố Cẩm nhíu mày, ngay cả Nam Cung Huân cũng nói anh ta và cô mới gặp nhau một lần.
“Đúng đó, anh Nam Cung là chồng sắp cưới của chị, đạo diễn lại quan tâm chị như vậy, lẽ nào không phải sao?”
“Không, không đúng.” Cố Cẩm cảm thấy chuyện này có điều gì đó không đúng.
Nếu như người mà cô yêu là Nam Cung Huân, anh ta sẽ không có thái độ như vậy, vả lại cô luôn cảm thấy bản thân rất xa cách với anh ta.
“Cô chủ, có phải đầu của chị vẫn còn choáng váng không, – có cần đến bệnh viện không?”
Vừa nãy cô nói người bắt máy giúp tôi là một người đàn ông?” Có Cảm nắm lây điểm mắấu chót.
Triệu Lạp có chút ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, chắc chắn cô chủ rất thích người đàn ông đó, nếu không sẽ không xảy ra quan hệ với anh ta.
Sau đó còn bảo tôi mua thuốc cho chị, nhìn dáng vẻ của chị chắc chắn chị rất thích anh ta.”
Xảy ra quan hệ? Cố Cẩm cúi đầu nhìn cơ thể mình một cái, trên người cô vẫn còn lưu lại dấu vét của đàn ông.
Nhất định là dấu vết mới để lại gần đây, cho thấy cô đã thân mật với một người đàn ông cách đây không lâu.
Cô dám chắc đó không phải là Nam Cung Huân, cho nên người đàn ông trong lòng cô là một người khác? Nam Cung Huân cố tình không nói cho cô biết.
“Cô là trợ lý của tôi, điện thoại của tôi chắc đang ở chỗ cô phải không?” Cố Cẩm nghĩ trong điện thoại có rất nhiều thứ quan trọng.
*“A, cô chủ, lúc cô quay phim tôi đã đưa cho anh Nam Cung rồi.”