Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 463




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 463:

 

Tôi nghe cô ở Phương Thành, nên đã cô tình đên đây, trùng hợp gặp được cô bị té ngựa nên đã cứu cô về đây.”

 

“Cảm ơn anh.” Cố Cảm dần không còn cảnh giác anh nữa.

 

“Cô nghỉ ngơi đi, buổi tối tôi lại đến thăm cô.” Nam Cung Huân quay người rời đi, những lời mà anh nói không hề là giả.

 

Nhà họ Cố với nhà Nam Cung cần liên hôn, anh ta vốn không quan tâm, cũng chưa từng có cảm giác với phụ nữ.

 

Thời điểm này này nhà họ Cố đề nghị muốn liên hôn với anh, anh biết rõ họ đang muốn củng có địa vị nắm quyền chủ chốt nhà họ Cố của Có Cẩm.

 

Trước đó anh đã kêu người nghe ngóng về lai lịch của Có Cẩm, tướng tá cũng rất được.

 

Nhưng vẻ bề ngoài là thứ Nam Cung Huân không coi trọng nhát, trên đời này còn thiếu phụ nữ xinh đẹp sao?

 

Cho dù phải cưới vợ, anh cũng phải cưới một người vợ hiền lành, phải là người phụ nữ có tầm nhìn giúp đỡ được anh.

 

Nhận được tài liệu về cô, anh phát hiện cô đã có người mình thích từ lâu, xém chút nữa đã cùng người đàn ông đó tiền vào lễ đường.

 

Người phụ nữ thế này làm sao xứng làm vợ của anh? Tất nhiên Nam Cung Huân lập tức phản đối.

 

Sau này đích thân ông Cố đến tìm anh ta, còn cùng anh ta thỏa thuận một vài điều kiện có lợi, nên Nam Cung Huân mới nể mặt ông nội Cố về nước một chuyền.

 

Anh ta vừa mới về nước đã nghe được chuyện Cố Cẩm uống thuốc tránh thai, người nắm quyền quản lý nhà họ Có vậy mà lại đi đóng phim.

 

Anh ta thật không biết nên nói cô rảnh rỗi hay ngây thơ, Nam Cung Huân vốn không hề có chút hảo cảm đối với cô.

 

 

Anh ta chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra, so với ảnh chụp cô còn đẹp hơn rất nhiêu.

 

Dường như anh ta không phải bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của cô, mà chính sự cá tính của cô đã thu hút anh.

 

Rất nhanh Nam Cung Huân đã biết ngựa của Có Cẩm đã bị mắt kiểm soát, anh ta cũng lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra.

 

Người phụ nữ trên ngựa không biết đã kiên trì được bao lâu, cơ thể cô đã sắp không trụ nỗi, anh ta trưng mắt nhìn cô rơi từ trên ngựa xuống.

 

Tài xế vội thắng xe gấp, anh ta bước xuống xe, người phụ nữ còn chưa kịp nói câu nào đã rơi vào hôn mê.

 

Những vết lằn trên tay cô rỉ máu, từ đó có thể thấy cô đã kiên trì rất lâu, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể kiên trì được nữa.

 

Có lẽ cô không hề xấu xa giống như những gì trong tưởng tượng của anh ta, ít nhất sự kiên trì của cô rất ít phụ nữ có được.

 

Nam Cung Huân ngồi xổm xuống bế cô rời đi, vốn anh rất thích sạch sẽ, không thích tiếp xúc với phụ nữ.

 

Điều kỳ lạ là lúc ôm cô anh ta lại không hề cảm thấy quá khó chịu, nhìn thấy cô nằm gọn ở trong lòng mình.

 

Lúc đó trong lòng Nam Cung Huân có một cảm giác thương xót không thành lời, cảm giác mà trước giờ anh ta chưa từng có.

 

Kết quả khám ra khiến anh ta cô cùng kinh ngạc, cô vậy mà lại bị mắt trí nhớ.

 

Không biết kết quả này có là tốt hay xấu, sau khi cô tỉnh dậy anh đã nhìn tháy cô đầu tiên.

 

Cô vẫn còn bộ trang phục cổ đại, đứng bên cửa sổ kiểu dáng cổ điển, gió nhẹ thổi, cô giống như tiên nữ đang muốn cưỡi gió trở về.

 

Trên người người phụ nữ này có sự ngây thơ thuần khiến mà những người phụ nữ khác không có, đặc biệt là đôi mắt.

 

Anh ta chỉ nhìn một cái đã bị cuốn vào ánh mắt ngây thơ.