Chương 462:
“Đây là điều mà cô xứng đáng, cô lại đây, tôi dạy cô cách làm sao đối phó với cảnh sát.”
“Vâng chị Hoa.”
Cố Cảm tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, cô từ từ mở mắt nhìn xung quanh.
Xung quanh được trang trí theo phong cách cổ điển, chiếc giường cô đang nằm không phải chiếc giường lớn kiểu dáng châu Âu, mà là một chiếc giường bằng gỗ lim.
Cô tròn mắt hiếu kỳ nhìn xung quanh, cô xuyên không rồi ư?
Xuyên không? Cố Cẩm vò đầu, đầu cô rất đau…
Đột nhiên cô không nhớ ra tên của mình, bản thân đến từ đâu.
Chuyện gì vậy? Nhìn chiếc váy dài thời phong kiến khiến Có Cẩm càng thêm khó hiểu.
Cô đứng dậy đi về phía trước vài bước, nhìn ra ngoài song cửa, gần đó là một hồ sen.
Lá sen đang đong đưa theo gió, lầu gác sân vườn ở phía xa khiến cô cảm thấy phần nào thân thuộc, dường như cô đã đến nơi này.
Đây là nơi nào?”
“Cô tỉnh rồi à?” Một giọng nam trầm ám vang lên, Có Cẩm quay người lại nhìn.
Là một người đàn ông mặc bộ âu phục tím sậm, khuôn mặt vô cùng tuần tú.
Đôi mắt cũng màu tím sậm như bộ âu phục, đây là con lai vô cùng hiếm thấy, trên thế giới chưa tới một trăm người.
Đôi mắt đẹp giống như viên ngọc màu tím quý giá, chỉ nhìn một cái đã khiến người khác bị cuốn vào.
Khuôn mặt được thừa hưởng tất cả những ưu điểm của con lai, vô cùng tuần tú.
“Anh là ai? Không, tôi là ai? Bây giờ tôi đang ở đâu?” Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang bước đến, hy vọng anh sẽ giải đáp thắc mắc trong lòng mình Người đàn ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, chậm rãi nói từng từ từng chữ: “Cô tên là Có Cảm, là vợ sắp cưới của tôi.”
Có Cẩm nhìn một lượt người đàn ông, trong đầu không hề có bất cứ ấn tượng gì với anh ta.
“Anh nói anh là chồng sắp cưới của tôi, tại sao tôi lại không hề có tí cảm giác gì với anh?”
Người đàn ông từng bước từng bước đi về phía cô, cả người anh tỏa ra vẻ lạnh tanh, Có Cảm còn chưa chạm vào người anh ta đã cảm thấy được vẻ lạnh lùng mà anh ta toát ra.
Có Cẩm nhìn người đàn ông đang dần dần tiến đến với vẻ đầy cảnh giác, néu như là chồng sắp cưới thì cô phải cảm thấy thân thiết mới đúng chứ.
“Bởi vì hôn ước của tôi và cô là do người của hai nhà quyết định, đây là lần đầu tiên cô với tôi gặp nhau.
Cô Có, lần đầu tiên gặp gỡ tôi sẽ giới thiệu một chút, tôi là Nam Cung Huân, chữ Huân trong hoa oải hương bỏ bộ Thảo đi.”
Mặc dù tên của anh vô cùng lãng mạn, nhưng anh ta lại có vẻ khá lạnh lùng, rõ ràng là một người đàn ông vừa đẹp trai vừa xa cách.
“Chào anh, xin hỏi tôi đã bị làm sao, sao đầu tôi lại có vẻ hơi đau, cũng không thể nhớ ra được những chuyện trong quá khứ.”
Có rất nhiều chuyện trong quá khứ Có Cẩm chỉ nhớ mang máng, những lúc cô có để nhớ ra thì đầu lại vô cùng đau.
Nam Cung Huân điềm đạm nói: “Cô không cẩn thận bị té ngựa, đầu bị thương, tạm thời quên đi một vài thứ.
Nhưng những gì mà cô quên đêu không quan trọng, cô muốn biết chuyện gì tôi có thể nói cho cô biết.”
“Vậy…” Cố Cảm ôm đầu, nhìn về hồ sen ở phía xa xăm: “Tôi cảm thấy mình đã quên đi một vài điều quan trọng, sao tôi lại có cảm giác mình đã từng ở đây?”
Đây là biệt viện tư nhân của Nam Cung Huân, lầu gác đối diện là nơi để khách ở, lần trước Có Cẩm và Tư Lệ Đình đã ở phía đối diện.
Tất nhiên cô cảm thấy quen thuộc với nơi này, nhưng lại không thể nhớ ra điều gì.
“Đầu của cô tạm thời vẫn chưa hồi phục, cô đừng nghĩ quá nhiều, cứ nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt.”
Cố Cẩm cảm thấy đầu óc hơi đâu, nên đành trở lại giường, cô nhìn người đàn ông tự xưng là chồng sắp cưới của mình, luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
“Nếu như anh và tôi chưa từng gặp nhau, sao lại có hôn ước?”
Nam Cung Mặc bình tĩnh đứng bên giường nhìn người con gái dễ thương mềm mại, cất giọng rành mạch: “Nhà họ Cố và nhà Nam Cung đã có hôn ước từ lâu, những năm gần đây tôi ở ngoài làm việc rất ít khi trở về.
Lần này tôi về nước theo lời của ông nội để gặp vợ sắp cưới là cô.