Cô và Đường Minh đã thỏa thuận nửa năm nữa sẽ ly hôn, không can thiệp vào cuộc sống của nhau.
T¡i Lệ Đình đã hoàn hoàn biến mắt khỏi cuộc sống của mình từ ngày đó, quả nhiên mình đối với anh mà nói cũng chỉ là món đồ chơi có cũng được không có cũng không sao.
“Giản Quân, em có lời muốn nói với anh, chúng ta có thể ra ngoài một chút được không?”
Tô Cảm Khê mượn rượu, dù sao mình cũng đã yêu thầm anh nhiều năm như vậy, mặc kệ anh ấy có đồng ý hay không, mình cũng muốn đem lời trong lòng nói ra như vậy mới không hối hận.
“Được.
”
Giản Quân cùng cô đi ra khỏi quán bar, của quán bar rất yên tĩnh, cùng sự ồn ào náo nhiệt bên trong trái ngược rõ ràng.
Ánh sáng đèn đường chiếu vào thân ảnh hai người, Tô Cẩm Khê rối rắm xoa xoa bàn tay, “Cái kia… Giản Quân.
”
“Hả?”
“Thật ra, em vẫn luôn vô cùng…” Cô ấp úng nói không nên lời, tim đập loạn xạ, năm đó thi đại học cô cũng không lo lắng như vậy.
Giản Quân không ngắt lời cô, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía cô, lằng lặng chờ xem cô muốn nói gì.
“Nhường chút.
” Bên tai giọng nói lạnh lùng vang lên.
Nghe được âm thanh này, Tô Cẩm Khê như bị sét đánh ngay tại chỗ.
T¡ Lệ Đình vẻ mặt không đổi bước xuống xe, theo sau còn có mây chiếc xe, mỗi người bước xuống đều sáng sủa, so với người thường khác hẳn.
Một người phụ nữ quyến rũ, mặc chiếc váy đen xẻ thấp đi thẳng tới chỗ T¡ Lệ Đình, “Anh Lệ Đình, anh có nhớ em không?”
Nhìn thấy T¡ Lệ Đình, trái tim Tô Cầm Khê như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nghĩ tới những gì anh ta đã làm với mình, nếu anh ta lại tìm cô gây rối thì cô nên làm gì đây?
Khi cô đang khẩn trương tới đỗ mồ hôi, không biết lúc này nên làm gì thì Ti lệ Đình đã rời đi khỏi chỗ Tô Cầm Khê và Giản Quân.
Từ đầu đến cuối cũng không hề nhìn tới Tô Cầm Khê dù chỉ một chút giống như là chưa bao giờ quen biết cô vậy.
“Anh Lệ Đình, sao anh đi nhanh vậy, đợi em với.
” Người phụ nữ mặc đồ đen chạy phía sau Ti Lệ Đình, thân mật khoác tay anh.
Ngón tay Tô Cầm Khê bắt giác cuộn lại.
“Nghe nói chiêu bài quán bar này khá đẹp, thật vất vả cậu cả Ti mới ra ngoài tụ họp một chút, chúng tôi nhất định làm cho anh tận hứng.
“Cậu không phải không biết anh ta ghét nhất mấy thứ này, huống hồ hiện tại còn Nhiên Nhiên, cậu lại tìm đàn bà cho anh ta, cậu điên rồi sao?”
“Ha, nếu anh ta thực sự thích Nhiên Nhiên thì đã sớm lấy về từ lâu, anh ấy sẽ còn đợi tới bây giờ sao? Tôi cá tối nay anh ấy sẽ thích át chủ bài này.
”
Một nhóm người đi qua trước mặt Tô Cẩm Khê, cô cúi thấp mặt, thần sắc ảm đạm không rõ.
Giản Quân thấy cô nửa ngày không nói chuyện, cắt ngang suy nghĩ của cô.
“Em vừa định nói gì với anh? Em vừa suy nghĩ chuyện gì vậy?”
Tô Cảm Khê ngắng đầu, hốt hoảng trả lời: “Không, không có gì, Triệu Dương không nhìn thấy chúng ta chắc là rất sốt ruột, chúng ta nên đi vào trước đi.
”
Giản Quân nhìn bóng lưng cô vội vàng rời đi, trong lòng không khỏi hụt hãng.
Tô Cảm Khê bước nhanh vào quán bar, rõ ràng Ti Lệ Đình giả bộ như không biết cô thì cô phải vui mới đúng chứ, nhưng khi nghe thấy lời nói của mấy người kia tâm trạng cô liền trở nên tôi tệ.
Nhìn thấy bọn hắn ngồi xuống, cái cô Yên Nhiên kia cứ dính sát vào người anh ta, cả ngực đều cọ lên tay anh ta, trong lòng Tô Cảm Khê nóng như lửa đốt.
Trước đó còn nói với mình là thật lòng, còn muốn cùng mình kết hôn, giả, tất cả đều là giả, đàn ông đều là lũ lừa gạt.
Đúng lúc ánh mắt Ti Lệ Đình hướng về phía cô, cô hoảng loạn vội dời tầm mắt sang chỗ khác.
“Cẩm Khê cậu đi đâu vậy?”Tiêu Hiểu đã hát xong quay về chỗ ngồi.
“Ra ngoài hóng gió thôi, Tiêu Hiểu cậu hát thật hay quá.
“Điều đó là tất nhiên, nhưng tớ chưa phải là người giỏi nhất ở đây.
”
Tô Cẩm Khê trong lòng hơi hồi hộp, “Hát còn tốt hơn so với cậu sao?”
“Vân Lê là người hát tốt nhất ở đây, cô ấy là chiêu bài của nơi này, nhiều người đặc biệt tới đây cũng vì cô ấy.
cô ấy có rất nhiều người hâm mộ trên mạng, à, tiếp theo chính là cô ấy.
”
Trước đó người đàn ông kia nói Ti Lệ Đình nhất định sẽ thích chiêu bài này, lòng cô đột nhiên co thắt lại.
Đèn quán bar lập tức mò đi, chỉ còn lại một chùm sáng ở giữa sân khấu, người con gái đứng giữa ánh hào quang trên sân khấu.
Phía dưới đã rất ồn ào, Tô Cẩm Khê nhìn về phía ánh sáng kia, cô ở bên trong mặc một chiếc váy dài màu trắng buông xõa trên sàn, mái tóc đen dài rũ xuống.
Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng thanh tú, ngũ quan thanh tú, khí chất lạnh lùng, yêu kiều.
“Nữ thần!” Phía bên dưới đã có người hoan hô.
Chẳng trách người kia nói Ti Lệ Đình sẽ thích, người phụ nữ này thực sự rất đẹp, tiếng hát của cô ấy càng thanh thoát hơn âm thanh của tự nhiên.
Vừa nghĩ tới ánh mắt của người đàn ông kia đang chăm chú theo dõi người phụ nữ này, Tô Cảm Khê liền tức giận uống rượu.
Thời gian một bài hát cô đã uống hết máy chai rượu.
“Cẩm Khê, em làm sao vậy?” Giản Quân giữ lấy chai rượu trong tay cô, cho dù trong quầy bar có mấy chai rượu cô cũng không thể uống như vậy.
Tô Cẩm Khê hơi có men say, mơ mơ màng màng nhìn thấy Vân Lê đi về hướng Tỉ Lệ Đình.
“Em có chút chóng mặt, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc là được.
”
Mắt không nhìn thấy thì trong lòng sẽ không suy nghĩ nữa, cô dứt khoát nhắm mắt lại.
Giản Quân cởi áo khoác của mình đắp cho cô, bề ngoài thì anh đang cùng mọi người chơi xúc xắc nhưng thật ra ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn Tô Cẩm Khê.
Tô Cẩm Khê bị tiếng ồn áo đánh thức, cô mờ mịt mở mắt, Giản Quân cùng một đám người không hiểu sao xảy ra tranh chấp, một người cầm chai rượu đi về phía Giản Quân.
Khi đấy Tô Cẩm Khê mơ hồ không nghĩ nhiều, trong đầu chỉ có suy nghĩ, Giản Quân muốn làm minh tinh, nếu anh ấy bị thương thì làm sao bây giờ?
Cô dùng thân mình bảo vệ Giản Quân, đầu óc ầm ầm, cô cảm thấy choáng váng khi nghe Giản Quân giống như đang gọi tên cô.
Ti Lệ Đình nhìn một màn này, từ khi hắn xuống xê tới lúc này khí lạnh vẫn chưa tạn đi.
Ánh mắt hắn không ngừng rơi vào người con gái cách đó không xa.
“Cậu Ti, người phụ nữ chỉ xuất hiện trong chốc lát nhưng hóa ra lại là một mỹ nhân.
”
Đối với người khác đó là âm thanh của tự nhiên, nhưng đối với Ti Lệ Đình nó thật ồn ào.
Cái vật nhỏ kia liên tiếp uống nhiều bình rượu như vậy?
Anh cố nén bản thân muốn đi tới kéo cô đi.
Một bài hát xong, Vân Lê tới bên cạnh anh tự giới thiệu, “Ti Thiếu, tôi.
.
”
Còn chưa dứt lời đã bị Yên Nhiên cắt đứt, hai người phụ nữ tranh chấp nhau, nhưng Ti Lệ Đình tai như bị điếc, nhìn thấy người con gái nhỏ bé nằm trên ghế sô pha, có vẻ như say rượu.
Trong mắt hắn từ đầu tới cuối chỉ có một người, bàn bên kia xảy ra sự cố, anh lo sẽ làm bị thương cô bèn vội vàng đứng dậy đi về phía cô.
“Anh Lệ Đình, anh muốn đi đâu?”
“Ti thiếu.
.
”
Ti Lệ Đình đi còn chưa tới nơi đã thấy Tô Cẩm Khê thay Giản Quân đỡ một chai rượu, trong lòng anh tức giận đến lạ thường.
Một đá đem người đàn ông làm cô bị thương đá văng trên mặt đất, lạnh giọng gọi: “Tô Cẩm Khê.
”
Tô Cảm Khê mơ màng nhìn không rõ người đàn ông cao lớn trước mặt, đầu óc mơ mơ màng màng.
“Ba, chú ba.
.
”cô mơ màng rơi vào vòng tay quen thuộc.
Trước lúc hôn mê, cô như nghe được âm thanh phẫn nộ của người kia: “Phế tay bọn chúng đi cho tôi, không cho phép chữa trị”
“Vâng, Thiếu gia.
”