CHương 437:
Đến lúc đó anh đến đón em, bên Chu Lê đã thuê luật sư rồi, có lẽ phải làm thêm một chút thủ tục pháp lý sẽ rất phiền phức.”
“Xin lỗi, tắt cả đều là rắc rồi do em gây ra.” Cố Cẩm nhẹ nhàng xin lỗi.
“Không liên quan đến Tô Tô, là do anh xử lý không tốt, ngoan, đừng để lòng, anh vẫn thích Tô Tô mỉm cười nhát.”
Ánh mắt cưng chiều của Tư Lệ Đình khiến trong lòng cô có một gợn sóng mờ nhạt: “Chú ba…”
Sao cô có thể không yêu một người đàn ông như vậy chứ?
Khách sạn Tư Lệ Đình đặt khác với khách sạn truyền thống, đó là một toà nhà kiểu Trung Quốc xinh đẹp.
Bên trong tràn ngập hương vị cổ xưa, Có Cẩm không biết rằng đây là toà nhà riêng tốt nhất ở Phương Thành.
Giống dùng để tiếp những khách hàng lớn, số tiền ở một ngày đã lên tới năm vạn tệ, có thể nói là toà nhà giá cao ngắt trời.
Từ lúc xuống xe đã có quản gia riêng chăm sóc, Có Cảm đi giày cao gót bước vào cửa.
“Đẹp quá…”
Đây là phong cách hoa viên Tô Thức điển hình, với cụm hoa lan, hòn non bộ, hồ nước đều lộ ra hai chữ tinh xảo.
Vào ban đêm, khu vườn rực rỡ ánh đèn vàng khắp nơi, vài con đom đóm đang bay lượn trên sân hành lang.
Vừa bước vào trong đã ngửi thấy mùi thơm đặc biệt của hoa, giãm lên cầu nhỏ đã có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào dưới gầm cầu.
Cố Cẩm đã quen với việc nhìn thấy những biệt thự kiểu phương Tây, đột nhiên có cơ hội nhìn thấy một tòa nhà hoa viên phong cách kiến trúc kiểu Trung Quốc đẹp như vậy, cô đã rất thích thú.
Cô như một đứa trẻ tò mò, nhìn chỗ này nhìn chỗ kia.
Khi Tư Lệ Đình nhìn thấy cô như vậy, anh biết rằng hôm nay mình đã chọn đúng nơi, cho dù bây giờ cô là cô chủ nhà họ Có.
Phong cách ở Hoa Kỳ đều là kiến trúc châu Âu hiện đại, cô đã quen thuộc từ lâu.
Tư Lệ Đình dốc hết tâm trí của mình tạo ra một bất ngờ.
lãng mạn cho cô, bù đắp tất cả những gì không có trước đây.
“Chú ba, đằng kia có hoa sen đúng không?”
“Đúng vậy, ban đêm ánh sáng không tốt, ngày mai anh cùng em đi thưởng thức hoa sen.”
“Vâng, vậy anh đừng quên nhé.”
“Đã hứa với Tô Tô chuyện gì thì có khi nào anh sẽ quên chứ?” Tư Lệ Đình nhẹ nhàng véo chóp mũi cô.
Bước chân Cố Cảm nhẹ nhàng, cô cảm thấy đôi giày cao gót có hơi không thích hợp với một nơi như vậy.
Cô đơn giản cởi giày, đi trên đường bằng đôi chân trần của mình, Tư Lệ Đình sợ cô rát chân.
Cố Cẩm lại thấy chẳng sao cả, đi một vòng mới trở về phòng ngủ.
Phòng ngủ của hai người được xây trên đỉnh hồ sen, bậc thang bằng gỗ giẫm lên có một cảm giác khác lạ.
“Đó là phòng của chúng ta.” Tư Lệ Đình chỉ lên tầng hai.
Có Cẩm hớn hở bước lên tầng hai, không để ý nụ cười nơi khóe miệng Tư Lệ Đình.
Có Cẩm thận trọng đẩy cửa vào, hương vị cổ xưa trong nhà vẫn rất quen thuộc.
Nhưng cô không bao giờ nghĩ tới khi cô mở cửa ra sẽ có cảnh tượng như vậy. Cánh cửa phát ra tiếng “cạch cạch”, còn chưa bước chân vào trong Có Cẩm đã sững sờ tại chỗ.
Căn phòng phủ đầy những cánh hoa hồng trắng và đỏ từ chỗ nhác chân, mùi thơm của hoa hồng vẫn còn phảng phất trong không khí.
Người đàn ông này có vẻ như gần đây bị ám ảnh với việc tặng hoa? Nếu tặng tới đoàn phim để che tai mắt người khác, thì bây giờ không có người ngoài cần gì phải làm điều thừa?
Những cánh hoa trong căn phòng cổ kính như vậy khiến người ta cảm thấy rất đẹp, đặc biệt trong phòng còn có rất nhiều ngọn nền đặc biệt.
Cô nhẹ nhàng bước lên đó, dưới chân truyền đến một cảm giác mềm mại và êm ái.
Bước vào phòng, một tay cô chống má nhìn ra ngoài cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống sẽ có một loại mê hoặc khác, rất xinh đẹp.
Tư Lệ Đình từ phía sau ôm lấy cô: “Em thích không?”
Cố Cẩm xoay quanh ôm cổ anh, kiễng chân lên, hôn lên má anh.
Trong sáng, nụ hôn không hề ái muội.
“Thích.”
“Từ nay về sau, ngày nào anh cũng tặng hoa cho em, để em lại vứt tiếp.” Tư Lệ Đình cắn vành tai cô như trừng phạt.