Chương 429:
Anh nói nợ cô một lần theo đuổi, cho nên nên này anh muốn bù đắp cho sự thiếu sót đó.
Tô Tô, anh muốn theo đuổi em lại một lần nữa.
Buổi tối hôm qua lúc ở trên giường người nào đó đã nói câu này bên tai cô, lúc đó cô đã mệt đến sắp chết, nên cũng không nghỉ nhiều.
Giản Quân nhìn thấy hai người, bây giờ anh ta mới phát hiện bản thân mình mãi mãi không thể chen vào giữa hai người.
Trong tay Tư Lệ Đình là một đóa hoa hồng màu đỏ thẫm, nhân viên ánh sáng và nhân viên quay phim ở xung quanh ai nấy cũng đều ra sức thúc giục cô.
“Đồng ý anh ấy đi, đồng ý anh ấy đi.”
“Hẹn hò đi!”
Cố Cẩm cuối cùng cũng bị đánh bại dưới ánh mắt của anh, cô nhận lấy hoa tươi của Tư Lệ Đình.
“Hoa thì tôi nhận, nhưng người… thì tôi không cần.”
Không phải là cô khác người, nhưng bây giờ chuyện của cô và Tư Lệ Đình cũng chỉ có hai người Nam Cung Mặc và Giản Quân biết.
Trong mắt người ngoài hai người họ là người không quen biết nhau, do đó chẳng lẽ chỉ vài bó hoa mà cô đã đồng ý Tư Lệ Đình? Cô cũng không phải không có giá trị như thé.
Vả lại… cô vẫn còn kế hoạch khác của bản thân.
Hoa Tình đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này đã sắp phát điên, trước đây cô ta thua dưới tay của Tô Cảm Khê, bây giờ lại phải tiếp tục thua dưới tay Cố Cẩm sao?
Tại sao trong mắt Tư Lệ Đình không thể có cô ta? Móng tay cô ta ghim chặt vào lòng bàn tay, ghim đến mức máu chảy ra từ lúc này cũng không hay biết.
Hoa tươi được người khác đưa vào phòng hóa trang , có thứ gì không có chỗ để thì đều để ở phòng hóa trang.
“Sẽ có một ngày em sẽ cần thôi.” Tư Lệ Đình nở nụ cười nham hiểm.
Cố Cảm ôm lấy hoa tươi quay người trở về phòng hóa trang, Triệu Lạp ở bên cạnh vô cùng kích động.
“Cô chủ, chị đúng thật là có sức hút, cậu Tư đã si mê chị rồi đó.”
“Anh ta…” Có Cẩm định nói rồi thôi, cô còn nhớ người nào đó trước đây là một ác quỷ một trăm phần trăm.
Hoa Tình trở về phòng hóa trang với vẻ mặt khó coi, Cố Cẩm nhìn thấy bộ dạng ám ức của Hoa Tình thì cô cùng Vui VẺ.
Lúc cô mới về nước không phải cô còn thấy Hoa Tình chủ động tìm đến cửa dụ dỗ Tư Lệ Đình sao?
Ngày trước trong hôn lễ cô ta đã hại cô vô cùng thê thảm, xém chút nữa đã âm dương cách biệt với Tư Lệ Đình.
Còn có những lời đồn đại bậy bạ của cô ta khiến cô bị người khác công kích, khiến cô từ trên cao rơi xuống, cả đời này xém chút đã bị hủy hoại trong những lời đồn.
Những món nợ này Cố Cẩm đã tính rất rõ trong lòng từng cái từng cái một, lúc cô sắp sửa chết đuối dưới biển đã từng lập lời thê.
Cô nhất định phải trả lại cho những người đó gấp ngàn gấp vạn lần những cay đắng mà cô đã phải chịu.
Hoa Tình vẫn chưa cắt dứt tình cảm với Tư Lệ Đình, đây.
là điểm yêu của cô ta.
“Tính anh ta phong lưu, ai biết được chân tình của anh ấy.
để ở đâu?” Có Cẩm cố tình lái sang chuyện khác.
Triệu Lạp vội vàng nói: “Không đâu không đâu, tôi thấy cậu Tư chắc chắn là thật lần với cô chủ đó, anh ấy nhìn cô hai mắt đều phát sáng cả mà.”
Có Cẩm nhìn phản ứng của Hoa Tình, cô ta nắm chặt lầy cây lược, sắc mặt trong gương vô cùng khó coi.
Kha, chỉ vài câu nói mà đã không chịu được rồi sao?
Lúc cô bị mọi người trên mạng dùng những lời lẽ khó nghe để chế giễu, lúc ở thương trường bị người khác chỉ vào mặt mà mắng, e rắng lúc đó Hoa Tình vẫn còn ở đâu đó cười thầm.
Có Cẩm ngắt một cánh hoa bỏ vào lòng bàn tay chơi đùa: “Ò? Thật sao?”
“Đương nhiên rồi, nói cho cô chủ biết tôi nhìn người rất chính xác đó. Mặc dù trên máy tạp chí lá cải đều viết cậu Tư là người phong lưu, nhưng anh ấy rất ít khi cười.
Cho dù là trong trường hợp nào anh ấy cũng đều giữ vững khuôn mặt lạnh lùng của mình, cứ như người khác đã mắc nợ anh ấy vài triệu vậy.
Nhưng lúc nhìn thấy cô thì anh ấy không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa, không những vậy mà còn cười nữa.
Cậu Tư cười lên phải nói là vô cùng đẹp trai! Quả nhiên con lai có khác, anh ấy chỉ cần cười đã đẹp trai lại nhìn rất phong lưu.
Chị có biết những người phụ nữ khác đánh giá anh ấy thế nào không?” Triệu Lạp lộ ra dáng vẻ nhiều chuyện.