Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 422




Chương 422:

 

Lần cuối cùng cô nhìn thấy anh có vẻ mặt này là trong phòng ngủ của nhà họ Đường, anh đi từng bước lại gần mình.

 

Mình sợ tới mức hồn phi phách tán, phải lui từng bước ra sau, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của anh.

 

“Chú ba, anh nghe em giải thích… em và anh ấy thật sự: không có gì…”

 

Theo bản năng Có Cảm muốn thoát ra, cô lùi lại, gót chân của cô dựa vào thành giường.

 

Tư Lệ Đình buông tay, cơ thể của Cố Cẩm ngã trên chiếc giường mềm mại.

 

Cố Cẩm nhìn người đang ưu nhã cởi cà vạt bên giường, cô nuốt nước bọt, chú Ba, anh đừng quyền rũ người khác như vậy chứt Cô đã không phản cảm với những thứ như vậy từ lâu rồi, nhưng hiển nhiên hôm nay Tư Lệ Đình sẽ không dịu dàng với cô.

 

Ngay khi cô đang nghĩ về điều đó, ai đó đã cắn vào dái tai của cô: “Đứa trẻ không ngoan phải bị trừng phạt.”

 

Niềm khao khát nhiều ngày biến mắt trong sự thô bạo của anh, từ đêm chuyển sang sáng, từ sáng chuyển sang đêm, Cố Cẩm chưa có lúc nào là rời khỏi giường.

 

Ngay cả khi giữa chừng có một vài cuộc gọi, Tư Lệ Đình đã dập máy không thương tiếc. Đôi mắt ngắn lệ và mơ hồ của Cố Cẩm đã tố cáo ai đó bá đạo.

 

“Sao, còn có sức mà nhìn chằm chằm anh, xem ra là anh còn chưa dôc hêt sức lực.”

 

Có Cẩm còn chưa kịp đáp lại, đã bị anh đưa vào làn sóng tiếp theo.

 

Ngủ một giấc đến tận trưa hôm sau, điện thoại tiếp tục đổ chuông, Tư Lệ Đình không chịu nồi đành trả lời.

 

Vừa bật nút nhận cuộc gọi, giọng Triệu Lạp đã vang lên như pháo nỗ.

 

“Cô chủ, xin lỗi, hôm qua nhà tôi xảy ra chút chuyện, tôi vừa nghe tin Chu Lê định hại cô.

 

Xin lỗi, néu tôi ở cạnh cô thì cô sẽ không gặp phải những chuyện đó…”

 

Cô ấy chưa kịp nói hết lời thì một giọng nam từ tính đã cắt ngang lời cô ấy: “Cô ấy đang ngủ.”

 

“… Hải!!!” Triệu Lạp hoàn toàn hóa đá tại chỗ, giọng, giọng của đàn ông.

 

Điện thoại đã bị cúp ngang, Triệu Lạp vẫn đang đắm chìm trong giọng nói quyền rũ của người đàn ông vừa rồi.

 

Cô ấy lại nghĩ, đều là người trưởng thành, điều này cũng bình thường.

 

Trong đầu cô ấy lại suy nghĩ lung tung, một người có tính cách như Cố Cẩm thì người đàn ông nào mới xứng với cô?

 

Cô ấy còn không quan tâm đến những ông lớn như Đường Minh và Tư Lệ Đình lúc trước. Người chưa bao giờ buôn chuyện như Triệu Lạp cũng có chút tò mò.

 

Nghe giọng nói của người đàn ông, cô ấy cảm thấy chắc chắn là một anh chàng đẹp trai, đã vậy trong giọng nói đó còn mang theo một niềm đam mê mãnh liệt chưa tiêu tan.

 

Triệu Lạp che lại gương mặt đỏ bừng, mình không quấy rằy việc tốt của người ta chứ? Tội lỗi, tội lỗi.

 

Nghe thấy âm thanh mà Cố Cẩm cũng không thèm mở mắt.

 

“Chú ba… ai?” Giọng của cô mang một chút lạnh lùng.

 

Tư Lệ Đình bỏ điện thoại xuống: “Một người không quan trọng.”

 

Anh xoay người ôm người vào lòng, tay anh trượt đến eo Cố Cẩm.

 

Ngọn lửa của Tư Lệ Đình chỉ mới lắng xuống nay lại nồi lên, không biết cơ thể này có ma lực gì.

 

Trong những ngày đêm cô rời đi anh không hề cảm thấy bình tĩnh, như thể có ma chướng.

 

Ngay khi ngón tay vừa trượt xuống, Cố Cẩm đã ngăn lại: “Chú ba, em mệt…”

 

Tiếng thì thầm khe khẽ giống như mèo con đang cào xé trong lòng, anh đưa tay cô lên môi hôn nhẹ.

 

“Được rồi, anh sẽ không làm phiền em, em ngủ thêm một lát nữa đi, đói thì gọi anh.” Ánh mắt Tư Lệ Đình dịu dàng như nước.

 

Ngay cả khi nói là đói trong phạm vi bình thường, Có Cẩm cũng không dám nói ra từ đói này.

 

Cô trở mình tiếp tục ngủ, đôi mắt buồn ngủ cảm giác được Tư Lệ Đình xuống giường đi tắm.

 

Ngay cả sức để dậy Cố Cẩm cũng không có, cô ngủ mê man cho đến tận chiều tối, trong khoảng thời gian đó có nhiều người đến gặp Cố Cảm nhưng Tư Lệ Đình không mở cửa.

 

Cô dụi mắt thấy bên ngoài tối om, trong phòng chỉ có một ngọn đèn.

 

Ánh sáng vàng chói của đèn bàn phác hoạ ra gương mặt mờ nhạt của một người, mười ngón tay thon dài đang lướt nhanh trên bàn phím.

 

Chắc hẳn anh rất bận, Có Cẩm nghĩ đến lúc anh mới về dưới mắt anh có một chút quằng thâm.

 

Cô khoác thêm một cái áo ngủ, nhẹ nhàng đi về phía sau Tư Lệ Đình, người đàn ông quá chăm chú nên không nhận ra cô đã dậy.