Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 410




Chương 410:

 

“Anh ấy là tiền bối.” Cố Cẳm không giải thích nhiều.

 

Cô vừa trở lại phòng trang điểm, đã nghe thấy tiếng hét của Chu Lê.

 

“Nhẫn, không thấy nhẫn của tôi đâu nữa.”

 

“Chị Lê, chiếc nhẫn nào? Không lẽ là chiếc nhẫn mà Tư thiếu tặng chị?”

 

“Là cái đó, lúc trước tôi trang điểm tôi để nó ở đây, sau đó quên cầm.”

 

“Chị Lê, đồ quan trọng như vậy sao chị lại để lung tung?

 

Chắc chắn là có người trộm, đó là chiếc nhẫn trị giá một trăm triệu tệ mà!”

 

Vẻ mặt Chu Lê hoảng loạn: “Gọi cảnh sát, mau gọi cảnh sát, đó là Tư thiếu tặng tôi, tôi không thể làm mắt.”

 

Bọn họ vội vàng đi tìm xung quanh, Có Cảm cau mày, e là chuyện này không đơn giản như vậy.

 

Chiếc nhẫn đó như bảo bói của Chu Lê, làm gì có chuyện cô ta sẽ để lung tung ở một nơi như vậy? Trong lòng cô dâng lên một cảm giác bắt an.

 

Tin tức Chu Lê bị mắt nhẫn nhanh chóng lan truyền trong đoàn làm phim, khi đấu giá chiếc nhẫn đã ồn ào đến mức cả thế giới đều biết.

 

Đó là chiếc nhẫn giá trên trời giá một trăm triệu tệ. Mặc dù Nam Cung Mặc có phần không hài lòng vì tiến độ quay phim bị gián đoạn.

 

Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, Nam Cung Mặc phải đích thân đến.

 

“Cô Chu, cô thật sự làm mất nhẫn sao?” Anh nghỉ ngờ nhìn Chu Lê, anh luôn cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản như vậy.

 

Vẻ mặt Chu Lê lo lắng: “Thật, lúc trước trang điểm nên tôi bỏ ra đặt ở đây, vừa mới về thì không thấy đâu nữa!”

 

Cô ta vốn là một diễn viên, vẻ mặt lo lắng trên khuôn mặt có lẽ là cô ý giả vờ.

 

Hiển nhiên Nam Cung Mặc không nuốt trôi dáng vẻ của cô ta: “Nếu chiếc nhẫn đắt như vậy thì tại sao cô lại đặt lung tung trên bàn trang điểm?”

 

“Đạo diễn, tôi vội đi quay phim nên đã quên.”

 

Nam Cung Mặc cau mày: “Chiếc nhẫn biến mắt từ khi nào, trong phòng có những ai?”

 

Phòng này là phòng trang điểm cũng là phòng thay đồ, vì vậy không có camera nào được lắp đặt trong đó.

 

Chiếc nhẫn chỉ là một vật rất nhỏ, nêu thật sự có người lầy mắt, thì có lẽ đã tiêu tang rồi.

 

Hoa Tỉnh không nói lời nào, từ trước tới nay quan hệ giữa các diễn viên nữ đã không bình tĩnh.

 

Dù sao cô ta cũng là người từng trải, chuyện lần này có chút kỳ quái, có lẽ…

 

Hoa Tinh liếc nhìn Cố Cẩm, mặc dù cô ta và Chu Lê có mâu thuẫn nhỏ, nhưng so với Có Cẩm thì kém xa.

 

Rất có thể là chuyện lần này nhắm vào người phụ nữ đó, dù sao thì cả sáng nay cô ta và Chu Lê đều có cảnh quay.

 

Từ điểm này có thể loại bỏ hiềm nghỉ của cô ta, mà người phụ nữ đó có hiềm nghi rất lớn.

 

Kể từ lúc Cố Cẩm gia nhập đoàn phim, Hoa Tinh không đối mặt trực tiếp với cô, cô ta vẫn luôn quan sát xem Cố Cẩm có phải là Tô Cẩm Khê hay không.

 

Bây giờ cũng không biết cô tới từ đâu, Hoa Tỉnh chịu thiệt trong tay cô hai lần, bây giờ cô ta trỏ nên rất thận trọng.

 

Nếu có người có thể giúp cô ta loại bỏ người phụ nữ này, thì đương nhiên cô ta sẽ rất vui vẻ, cho dù không loại bỏ được thì cô ta cũng không tổn thất gì.

 

Hoa Tinh đã hạ quyết tâm xem đến cùng.

 

Chu Lê tiếp tục nói: “Chúng tôi quay cảnh cuối cùng vào lúc 12 giờ 30 phút, đến nay đã hơn hai giờ. Bất cứ ai ra vào trong khoảng thời gian này đều bị nghỉ ngờ.”

 

Nam Cung Mặc nhìn xung quanh: “Trong khoảng thời gian đó ai đã vào đây? Có chứng cứ ngoại phạm hết không?”

 

Đầu tiên, các chuyên gia trang điểm và làm tóc bắt đầu làm chứng cho nhau: “Trong khoảng thời gian này chúng tôi đang trang điểm cho cô Erlena.

 

Trang điểm khoảng một tiếng rưỡi thì chúng tôi làm xong, bởi vì chưa ăn trưa nên tôi đã đi ăn trưa với chuyên gia làm tóc, vừa mới quay lại.”

 

Chuyên gia làm tóc ở bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, chúng tôi có thể làm chứng cho nhau.”

 

Mạnh Linh kiêu ngạo nói: “Tôi vẫn luôn ở trên phim trường, không quay lại giữa chừng. Các nhân viên trên phim trường có thể làm chứng cho tôi.”

 

Lam Nguyệt cũng nhanh chóng giải thích: “Tôi cũng vậy, vẫn luôn ở đoá vừa mới cùng mọi người trở về.”

 

Chu Lê hỏi chuyên gia trang điểm: “Lúc các người đi thì trong phòng có ai hay không?”

 

“Khi chúng tôi rời đi cô Erlena vẫn ở đó, chúng tôi không biết cô ấy rời đi khi nào.”